Toàn trường tĩnh lặng đến đáng sợ…
Vô số người không kịp định thần sau những gì vừa mới phát sinh.
Đang yên đang lành, Thủy tìm đến Lạc Nam nói gì đó khiến ba vị thê tử của hắn biến sắc.
Kế tiếp là Lạc Nam thể hiện ra một mặt cường thế bá đạo của mình, điên cuồng đuổi giết Thủy bất chấp Đan Thần Tháp, Ma Long Vấn Thiên, hai vị lão đạo tối cao của Tru Tiên Điện đứng ra ngăn cản.
Kết quả cuối cùng, một vị Thiên Đan Đế, Thiên Ma Đế sống sờ sờ bị lưỡi kiếm Lạc Hồng chém cho đầu lìa khỏi cổ.
Bá đạo, cường thế, sát phạt quyết đoán kẻ thù…ôn nhu, dịu dàng với thê tử.
“Đâu mới là bộ mặt thật của nam nhân này?”
Cái chết của Thủy càng khiến uy nghiêm Lạc Nam tăng cao chưa từng có.
Nhất là liên tưởng đến vừa rồi hắn buông lời uy hiếp toàn trường không được động vào ba huynh muội nhà họ Cao.
Sau khi chứng kiến những gì vừa diễn ra, chỉ có kẻ điên mới dám động vào ba huynh muội này.
Sự cường thế của Lạc Nam đã được chứng minh vô cùng rõ nét.
Dương Diệp nhìn đầu Thủy lìa khỏi cổ, sinh cơ tiêu tán mà lạnh toát cả sống lưng.
Sự sợ hãi đối với cái chết chưa từng gần hắn đến như vậy.
Hắn không dám tưởng tượng nếu như vừa rồi người Lạc Nam muốn giết là mình chứ không phải Thủy, liệu mình có sống được hay không?
Dương Diệp rùng mình, thật sự không dám nghĩ đến viễn cảnh kế tiếp.
Hít sâu một hơi, hai chân hắn run run cất bước đến bên cạnh Lạc Nam, cố rặn ra nụ cười khó coi hơn cả khóc, mếu máu cúi đầu:
“Lạc đại ca…à không, Lạc tiền bối…ta biết mình sai rồi, xin hãy tha thứ cho ta, ta nguyện làm tất cả để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra, ta ngu dốt khi đã đắc tội với ngươi, người đại nhân đại lượng chắc không chấp với tiểu nhân…”
Dương Diệp cố gắng hạ thấp mình hết sức có thể, bất chấp mặt mũi tạ lỗi trước mặt toàn trường.
Lúc này hắn đã chẳng còn chút tự tin nào để đối nghịch với Lạc Nam nữa cả.
Thế lực mà hắn dựa dẫm nhất là Đan Thần Tháp vừa rồi cũng chẳng thể bảo vệ nổi Thủy, sư phụ Thái Thượng Đan Đế của hắn cũng bất lực.
Chỉ còn cách dựa vào chính mình, Dương Diệp quyết định xin tha.
Hành vi của Dương Diệp khiến từ trên xuống dưới Đan Thần Tháp nhục nhã không thôi, lại vô cùng xấu hổ.
Phải biết rằng sở dĩ Đan Thần Tháp mâu thuẫn với Lạc Nam chủ yếu là do Dương Diệp đem lại.
Kết quả tốt lắm, nhận thấy Lạc Nam cường thế vượt qua cả Đan Thần Tháp…Dương Diệp liền sợ hãi xin tha.
“Ngươi…nghiệt đồ!” Thái Thượng Đan Đế thở hổn hển, hai mắt tối sầm xém chút ngất đi.
Chết dưới tay kẻ thù không nhục nhã bằng việc khúm núm cầu xin kẻ thù để giữ mạng.
Hắn nhìn sang Tam Lão, cắn răng truyền âm: “Ngươi và Đan Thần Tháp giao tình vô số năm, lại trơ mắt nhìn chúng ta bị áp bách đến mức độ này hay sao?”
“Ta chỉ tuân theo bản tâm của mình!” Tam Lão liếc mắt đáp lại:
“Nếu người sai từ đầu là Lạc Nam, ta dù liều mình cũng giúp các ngươi thu thập hắn, chống lại nhân vật như Tuế Nguyệt Nữ Đế!”
“Nhưng mọi việc là do các ngươi tự làm tự chịu, ta cho mượn một phần lực lượng để bảo trì chút danh dự sau cùng là tận lực lắm rồi!”
Tam Muội Chân Hỏa đã hình thành linh trí vô số năm, rất nhiều chuyện chỉ cần liếc nhìn là thông suốt tất cả.
Nếu không phải ban đầu Đan Thần Tháp đánh giá thấp Lạc Nam, cho rằng với nội tình nông cạn của Côn Lôn Giới sẽ không dám chọc vào Đan Thần Tháp nên dung túng cho Dương Diệp gây sự với người ta thì hiện tại đã không phát sinh một chuỗi sự việc như vậy.
Đáng tiếc thế gian này không có chữ nếu, càng không có thuốc để trị bệnh hối hận.
Tam Muội Chân Hỏa kinh qua vô số thời đại, đã sớm nhìn quen thương hải tang điền, một thế lực có lúc huy hoàng không gì cản nổi cũng có những lúc bị nhấn chìm vào dòng sông của lịch sử.
Đan Thần Tháp từng huy hoàng tột đỉnh trên ngọn núi danh vọng, rơi vào tay Thái Thượng Đan Đế có trở nên điêu tàn cũng là điều bình thường, quy luật tất yếu vận hành trong vũ trụ.
Việc này chẳng ảnh hưởng gì đến Tam Muội Chân Hỏa cả, nó không cần thiết phải ra tay.
“Hừ!”
Thấy không thuyết phục được đối phương, Thái Thượng Đan Đế phẫn nộ trở về vị trí.
Theo lẽ thường, hắn có toàn quyền trục xuất tư cách thi đấu của Lạc Nam, loại đối phương ra khỏi Đan Thần Đại Hội.
Nhưng hiện tại mục đích chính của Đan Thần Đại Hội là dụ dỗ Lạc Nam đến tham dự, kế hoạch còn chưa triển khai làm sao sẽ loại bỏ hắn?
Cũng chính vì điều này, Thái Thượng Đan Đế khó xử đến cực điểm, không dám làm gì Lạc Nam càng khiến sự uy quyền của Lạc Nam tăng lên trong mắt người khác.
Đối với biểu hiện của Dương Diệp, Lạc Nam chỉ cười nhạt một tiếng.
Con kiến đã cắn đau ngươi, ngươi cũng không thể vì nó xin tha mà buông tha cho nó một mạng.
Hơn nữa loại người biết tiến thoái như Dương Diệp càng khiến sát cơ trong lòng Lạc Nam tăng thêm mà thôi.
Kẻ này khi thất thế biết hạ mình cúi đầu, nhưng một khi được thế sẽ sẳn sàng dồn ngươi vào chỗ chết.
Không thèm để ý đến Dương Diệp, Lạc Nam trở về Bá Vũ Điện cùng các vị kiều thê.
Chiến đấu tạm dừng sau cái chết của Thủy.
Đan Dĩnh và Hoàng Mộng Yến dùng ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng của nam nhân.
Các nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao có nhiều mỹ nhân xuất chúng sẳn sàng vây quanh người đàn ông này như vậy.
Bởi vì hắn cũng có thể vì các nàng đối nghịch cả thế giới.
…
“Tên Thủy kia là người của Thủy Tổ Ma Tộc!” Trên Bá Vũ Điện, Tuế Nguyệt Nữ Đế ngưng giọng nói.
“Không sai, đám chuột này nhúng tay ngày càng nhiều rồi!” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Bọn hắn chấp nhận hy sinh Thủy!” Hi Vũ cũng nhíu mày nói:
“Để có thể nhẫn nhịn như vậy mà không toàn diện khai chiến, nói rõ bọn chúng còn có kế hoạch hoàn mỹ hơn nhắm vào chúng ta!”
“Không sai, ta cũng cảm giác như vậy!” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
“Chiến hay rút?” Âu Dương Thương Lan hoàn toàn nghiêm túc hỏi.
Chúng nữ cũng là mong đợi nhìn lấy Lạc Nam.
Mặc dù tự tin với thực lực của mình, nhưng nếu chiến trên địa bàn cũng như trong sắp xếp của đối thủ e rằng người thiệt thòi sẽ là Lạc Nam và các nàng.
Vì vậy thay vì tuân theo ý địch, nếu hiện tại toàn bộ rút lui mặc kệ Đan Thần Đại Hội, chắc chắn sẽ khiến đám người Long Ngạo Thiên tức giận đến thổ huyết.
Lạc Nam cũng đang cân nhắc vấn đề này.
“Toàn diện khai chiến, bên đối phương có Tam Muội Chân Hỏa, ngọn lửa này tuy ngươi không sợ nhưng chắc chắn sẽ gây nguy hiểm đến các tỷ muội!” Hi Vũ nhắc nhở:
“Toàn vũ trụ này không có bao nhiêu người tự tin chống lại được Vĩnh Hằng Hỏa thiêu đốt!”
“Hiện tại quyền quyết định thuộc về ngươi!” Tuế Nguyệt Nữ Đế tin cậy nhìn vào hắn.
“Không cần tử chiến nhưng cũng không cần rút lui!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe:
“Ta có biện pháp khiến bọn hắn mất cả chì lẫn chài!”
Chúng nữ cùng lúc gật đầu, toàn tâm toàn ý tin tưởng quyết định của hắn.
Đúng lúc này Lạc Nam lại cảm nhận được bên trong Ngũ Sắc Giới có động tĩnh.
Ý niệm vừa động, hắn đã tiến vào bên trong.
“Quả nhiên là Lạc tiểu hữu!”
Nhìn thấy Lạc Nam xuất hiện, Tiêu Dao Tiên Đế lắc đầu cười khổ.
Tỉnh lại ở Ngũ Sắc Giới, chứng kiến liên quân Nghịch Long đang rầm rộ tồn tại, Tiêu Dao Tiên Đế liền biết mình đang ở địa bàn của Nghịch Long.
Mà khi nhìn thấy Lạc Nam tiến vào, hắn đã khẳng định suy đoán của mình là đúng.
“Haha, Tiêu Dao tiền bối chẳng lẽ đoán được thân phận của ta từ trước hay sao?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.
“Dù không dám chắc nhưng cũng suy ra được bảy tám phần!” Tiêu Dao Tiên Đế nghiêm túc nói:
“Ta đã âm thầm chú ý của Lạc tiểu hữu từ rất lâu, qua những chiến tích và thành tựu kinh khủng ngươi biểu hiện, lại thêm quan hệ mật thiết giữa ngươi và Vạn Yêu Thánh Địa, chỉ cần hữu tâm là có thể liên tưởng đến!”
Lạc Nam nghe vậy vuốt vuốt cằm, nhếch miệng cười tà:
“Tiêu Dao tiền bối đã đoán được, không có lý do gì mà đám người Long Ngạo Thiên chưa đoán được!”
“Xem ra bọn hắn cũng đã biết ta là Nghịch Long, đang chờ thời cơ tốt nhất để động thủ với ta!”
Tiêu Dao Tiên Đế lắc đầu cười khổ: “Thật chưa thấy ai như ngươi, bị những kẻ thù cường đại như vậy nhìn chằm chằm vẫn còn tâm trạng nói cười được!”
“Buồn rầu lo lắng thì có lợi ích gì?” Lạc Nam nhún nhún vai: “Huống hồ bên cạnh ta có những người đáng tin cậy, không hề sợ bọn hắn!”
“Tốt lắm!” Tiêu Dao Tiên Đế tán thưởng: “Đây mới là khí khái của một nam nhân, năm xưa ta vốn đã xem ngươi như rồng trong loài người, hiện tại phát hiện còn đánh giá thấp ngươi!”
Trong tay Lạc Nam đang chấp chưởng lực lượng của Tuế Nguyệt Cung, Côn Lôn Giới và liên quân Nghịch Long.
Sở hữu thế lực khổng lồ như vậy, từ cổ chí kim đã cực kỳ hiếm có, dù là Nghịch Long Đế năm xưa cũng vô pháp so sánh.
Có thể nói Lạc Nam hiện tại đã nắm giữ một nửa giang sơn cũng không quá đáng.
“Tiền bối đừng đề cao ta!” Lạc Nam chắp tay cảm thán:
“Năm đó nhờ một chén Luân Hồi Tửu mà tiểu tử được lợi rất nhiều, đến nay mới có cơ hội hồi báo!”
“Chúng ta là công bằng giao dịch, ngươi cũng không nợ ta cái gì!” Tiêu Dao Tiên Đế chân thành cảm khái:
“Ngược lại ta đã thiếu nợ ngươi một mạng!”
Lạc Nam lắc đầu: “Tiền bối vốn dĩ tiêu dao tự tại nhàn nhã sung sướng, là chính nguyên nhân do ta đã kéo ngươi vào vòng xoáy tranh đấu này!”
“Phiến vũ trụ này sao có thể gọi là tiêu dao tự tại?” Tiêu Dao Tiên Đế thở dài một tiếng.
“Được rồi, được rồi…đừng có đa sầu đa cảm nữa!” Hắc Trư từ đâu chạy đến, móng heo bá lấy cổ Tiêu Dao Tiên Đế cười hắc hắc:
“Lão Lý ngươi cũng bị đám cháu trai Tru Nghịch Liên Minh săn lùng rồi, thiên địa rộng lớn cũng chẳng còn chốn dung thân, chi bằng gia nhập cùng chúng ta?”
Lạc Nam nghe vậy lập tức động tâm.
Tiêu Dao Tiên Đế phẩm tính cao tuyệt, tính cách bộc trực, phóng khoáng thoải mái.
Lạc Nam chẳng những nhận biết hắn ở thực tế này, mà khi trở về quá khứ cũng từng tiếp xúc, biết là nhân vật đáng giá tin cậy.
Lại thêm thực lực của Tiêu Dao Tiên Đế cũng thuộc hàng đầu, bị một đám cường giả các tộc Thần Thú liên thủ vây giết vẫn thành công giữ mạng chạy trốn, cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu như có thể để Tiêu Dao Tiên Đế về dưới trướng mình, đây chính là trăm lợi mà không có hại.
Chẳng qua hắn luôn lấy tư cách trưởng bối nhìn nhận Tiêu Dao Tiên Đế, cho nên không mạo muội mở miệng.
Mà nghe lấy đề nghị của Hắc Trư, Tiêu Dao Tiên Đế lại chậm rãi lắc đầu:
“Nhàn vân dã hạc đã quen, Điểu nhi cũng không thích cuộc sống lăn lộn chiến trường!”
Hắn vuốt ve bộ lông mềm mại của Ngao Du Điểu đang nằm bên cạnh.
“Hừ, ngươi và Ngao Du Điểu bị đánh hấp hối chẳng lẽ không muốn trả thù?” Hắc Trư trắng trợn khiêu khích:
“Mà một mình ngươi xông lên chẳng khác nào đưa đồ ăn cho địch, chỉ có cách liên thủ với chúng ta mà thôi!”
GÁY!
Ngao Du Điểu ngửa đầu gáy vang, nó cũng cực kỳ tức giận đám người kia ỷ đông hiếp yếu.
Tiêu Dao Tiên Đế trầm mặc không đáp.
Hắn quả thật từng có ý định kết làm minh hữu với Lạc Nam, nhưng làm minh hữu khác xa so với làm cấp dưới.
Nói thẳng ra Tiêu Dao Tiên Đế bụng ôm tài hoa, thực lực không tệ nên có sự kiêu ngạo của riêng mình, chưa nghĩ đến việc trở thành thuộc hạ của người khác.
Lạc Nam thấy vậy vội chen miệng vào: “Con heo mập ngươi đừng nói bậy nữa, Tiêu Dao tiền bối có thể bình yên du sơn ngoạn thủy ta cảm thấy mừng cho hắn, đừng lôi hắn vào đống máu và lửa!”
Tiêu Dao Tiên Đế nhẹ gật đầu, cũng biết đây là căn cứ của Nghịch Long…người ngoài như mình ở lại không tiện lại, bèn chắp tay cáo từ.
Lạc Nam giả vờ níu kéo một phen không được, dứt khoát đem hắn thả ra giữa quảng trường Đan Thần Đại Hội.
“Hắc hắc, để ta trị hắn!” Hướng về Hắc Trư nở nụ cười xấu xa, Lạc Nam chậm rãi biến mất.
“Không tệ, chủ công đã được Trư gia chân truyền!” Hắc Trư hài lòng rung đùi đắc ý.
…
“Là ngươi? Lý Tiêu Dao?!”
Đột ngột nhìn thấy Tiêu Dao Tiên Đế và Ngao Du Điểu xuất hiện ngay trước mắt mình, biểu hiện trên mặt đám người Long Ngạo Thiên cực kỳ đặc sắc.
Mà Tiêu Dao Tiên Đế lúc này cũng một mặt mộng bực, trong lòng như có hàng vạn con ngựa đang điên cuồng giẫm đạp băng qua.
Mặc dù hắn muốn rời đi tiếp tục tiêu dao tự tại, nhưng tiền đề phải là cố gắng lẫn tránh sự truy sát của Tru Nghịch Liên Minh.
Với kinh nghiệm nhiều năm thong dong trong vũ trụ, Tiê Dao Tiên Đế tự tin có thể làm được điều đó.
Vậy mà lúc này vừa mới xuất hiện, đập vào mắt hắn là một bầy lang sói nhìn chằm chằm?
Hắn thậm chí muốn ngửa đầu lên trời gào thét.
“Lý Tiêu Dao, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn!”
Mặc kệ vì sao Tiêu Dao Tiên Đế xuất hiện, đám người Long Ngạo Thiên đã vội vàng đem hắn bao vây, hai mắt như muốn phún hỏa, miệng cười dữ tợn.
Vừa rồi bị Lạc Nam làm cho phẫn nộ không có chỗ xả, lúc này bọn hắn đã phát hiện tấm thớt để giận cá chém vào.
Tiêu Dao Tiên Đế hít sâu một hơi, nhận ra nơi này là Đan Thần Đại Hội thì cũng đã muộn.
Hắn thừa biết Lạc Nam cố tình chơi mình nhưng lại không thể tìm ra lý do trách cứ.
Dù sao thì vừa rồi Lạc Nam nhiều lần khuyên hắn ở lại, chỉ có điều hắn kiên quyết rời đi mà thôi.
Lúc này Lạc Nam cũng đã xuất hiện ở hiện trường, hứng thú nhìn lấy tình cảnh này mà không hề ra tay can thiệp.
Hắn đã cứu mạng Tiêu Dao Tiên Đế một lần, không phải làm từ thiện mà phải liên tục cứu giúp.
Đây là lựa chọn của Tiêu Dao Tiên Đế, hậu quả tự chịu.
“Lý Tiêu Dao, một là thuần phục hay là chết!” Long Ngạo Thiên lãnh khốc nói.
Nhận ra sát cơ của đám người này sắp lên đến đỉnh, Tiêu Dao Tiên Đế cũng cực kỳ khôn ngoan nhảy vọt đến bên cạnh Lạc Nam.
“Tiền bối, vừa rồi ngươi đã nói chúng ta không ai nợ ai!” Lạc Nam ra vẻ vô tội.
Tiêu Dao Tiên Đế hít sâu một hơi, ở tình cảnh khốn cùng này chỉ đành phải xuống nước, cao giọng tuyên bố:
“Lý Tiêu Dao ta cả đời không để tâm quá nhiều đến thực lực và của cải, những thứ ta ưa thích và theo đuổi nhất chính là Cầm Kỳ Thi Họa!”
“Vậy nên nếu người nào muốn thu phục ta, phải đánh bại ta một trong số bốn lĩnh vực trên!”
Lời vừa nói ra, Long Ngạo Thiên đám người nhao nhao nhíu mày.
Bọn hắn cùng Lý Tiêu Dao cũng chẳng có thù oán quá lớn, nếu như có thể thu phục về sử dụng đương nhiên so với giết chết càng tốt hơn.
Chỉ là thế gian này vốn chú trọng thực lực, cực hiếm người như tên Lý Tiêu Dao ưa thích Cầm Kỳ Thi Họa vô dụng trong mắt chúng cường giả, còn dốc lòng nghiên cứu.
Cho nên bên phía Tru Nghịch Liên Minh không ai tự tin có thể đánh bại hắn.
Toàn trường cũng là đưa mắt nhìn nhau, chẳng ngờ đến điều kiện Tiêu Dao Tiên Đế đưa ra lại oái oăm như vậy.
Trong lúc cả đám chưa biết làm thế nào, đã thấy Lạc Nam mỉm cười mở miệng:
“Tiêu Dao Tiền Bối, năm xưa khi lần đầu chúng ta gặp nhau…ngươi đã đưa ra một vế đối để ta đối lại tạo thành câu đối hoàn chỉnh!”
“Hiện tại người đưa ra vế đối sẽ là ta, nếu như ngươi đối trở lại không được hoàn mỹ xem như ngươi thua!”
“Thấy thế nào?”
Tiêu Dao Tiên Đế nghe vậy hai mắt sáng lên, hiển nhiên cực kỳ hứng thú.
“Cuồng vọng!” Long Ngạo Thiên lại khinh bỉ nhìn Lạc Nam:
“Tiểu tử ngươi chẳng lẽ không biết, Lý Tiêu Dao tên này đã nghiên cứu Thi Từ vô số năm, thế gian này làm gì có câu đối có thể làm khó được hắn?”
Không ít người gật đầu tán thành, Tiêu Dao Tiên Đế vốn nổi danh về những lĩnh vực kể trên, Lạc Nam sợ rằng khó mà thắng cuộc.
Bất quá Lạc Nam lại không thèm để ý đến người khác, chỉ cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dao Tiên Đế:
“Tiền bối dám chơi không?”
Tiêu Dao Tiên Đế bị động đến lòng kiêu ngạo, ngẩng đầu ưởn ngực đáp:
“Có gì không dám?”
Hắn cũng không tin thế gian sẽ tồn tại câu đối có thể làm khó được mình.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dao Tiên Đế làm động tác mời: “Ra vế đối đi!”
Lạc Nam chắp tay đứng thẳng, áo và tóc nhẹ bay, ánh mắt thâm thúy nhìn lên bầu trời…
Phối hợp với diện mạo tuấn lãng và khí chất bất phàm, quả thật có vài phần phong phạm cao nhân làm rất nhiều thiếu nữ trái tim thổn thức.
Nhẹ nhàng ngâm nga, hắn lấy ra một chiếc quạt xếp ra dáng thư sinh công tử, chậm rãi thốt lên:
“Da trắng vỗ bì bạch!”
“PHỐC!”
Toàn trường vô thức phun ra một ngụm.
.