Nghe thế, Nhâm Hoàn cười cười nói: "Tại sao cậu biết Hồi Nguyên đan đó không hề thất bại?"
Lăng Thành cười khẽ, tự tin đáp: "Tôi luyện đan chưa bao giờ thất bại." Có quyển sách Thuật luyện đan Vô Cực ở đây thì muốn thất bại cũng khó!
Nhâm Hoàn gật đầu: "Tôi phát hiện ra tên nhóc nhà cậu khá là thú vị và cũng rất tự tin về mình.
Cậu biết rồi đó, từ khi tôi nhận chức tới nay chưa có ai dám mở miệng từ chối tôi như thế bao giờ.
Dù có là mấy Đại Sư luyện đan hay trưởng lão các môn phái thì ai cũng phải nể tôi.
Tôi mời cậu đến Hiệp hội, tại sao cậu lại từ chối?"
buồn cười.
Nhìn chỉ lớn hơn anh vài tuổi thôi mà dám gọi anh là nhóc hả?
Nhâm Hoàn cất nụ cười của mình đi, chậm rãi nói: "Nhóc con, không giấu gì cậu, lúc nãy viên thuốc cậu luyện chế ra là hàng thật.
Cậu không hề thất bại”.
Cái gì?
Lăng Thành nhíu mày.
Mẹ, thế cô làm quái gì đấy?
Rõ ràng anh đã thành công, tại sao lại nói anh thất bại? Chơi trò quy tắc ngầm ở đây hả?
Nhâm Hoàn nhận ra Lăng Thành đang tức tối, cô ta nghiêm túc bảo: "Tôi biết chắc trong lòng cậu thấy không phục nhưng nói đi cũng phải nói lại vì tôi làm thế là tốt cho cậu thôi.
Cậu thử nghĩ lại xem nếu lúc nãy tôi bảo với mọi người là Hồi Nguyên đan ấy được luyện thành công thì sẽ dẫn đến những hậu quả gì kèm theo?"
Hậu quả?
Hậu quả gì được?
Lăng Thành cười trừ, nói ngay không cần nghĩ: "Hậu quả chính là cô tôi giành được giải quán quân”
Nhâm Hoàn lắc đầu: "Tại sao tôi lại gọi cậu là nhóc con? Vì cậu vẫn chưa trưởng thành.
Cậu nên biết những người đến xem cuộc thi hôm nay đều là người của gia tộc nổi tiếng, trong những gia đình đó có rất nhiều con cháu có tiền có thế nhưng vì rất nhiều nguyên nhân nên không thể tu luyện.
Nếu họ biết cậu có thể luyện được Hồi Nguyên đan, uống vào sẽ thành người tu luyện thì cậu nghĩ xem bọn họ có tóm lấy cậu rồi bắt cậu làm thuốc như cái máy không?"
Cái này...
Lăng Thành tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận lại thấy hoảng hốt, anh đổ hết cả mồ hôi lạnh.
Đúng thế.
Nếu chuyện anh có thể luyện được Hồi Nguyên đan bị công khai ra ngoài thì bản thân anh là người gặp nguy hiểm.
đan.
Nghĩ đến đó, Lăng Thành lại liếc sang Nhâm Hoàn.
Người phụ nữ này chỉ lớn hơn anh vài tuổi nhưng suy nghĩ và cách làm việc lại cực kì chín chắn.
Nhâm Hoàn tiếp tục nói: "Còn một nguyên nhân nữa, lần này đại hội luyện đan do sáu môn phái tổ chức, một đan đồng nhỏ bé như cậu không phải là đệ tử của môn phái nào, nếu cậu luyện ra được thuốc tốt thì mặt mũi mấy người đó biết để đi đâu? Nên tôi không thể công bố thẳng thừng cậu với Tô Cẩm là quán quân được.
Nhưng cậu cứ yên tâm, sau khi đại hội kết thúc tôi sẽ bảo Hiệp hội Luyện đan gửi phần thưởng của quán quân đến cho Tô Cẩm”.
Nhâm Hoàn khá là thích Lăng Thành, còn rất trẻ đã kéo được ba đám mây đan tới thì chắc chắn không thể là người bình thường.
Nhưng cô ta lại không hề biết Lăng Thành luyện đan có thể kéo đến cả sấm chớp nếu như anh có đủ nguyên liệu và thời gian, mấy chuyện đó chẳng là gì với anh cả!
Lăng Thành nhún vai: "Được, thế thì các người cứ liên lạc với Tô Cẩm và gửi phần thưởng cho cô ấy đi”
Nhâm Hoàn khẽ gật đầu, cười khúc khích mở miệng: "Buộc lòng phải nói, thằng nhóc nhà cậu đúng là một thiên tài luyện đan, có muốn nhận tôi làm thầy không?"
Nhận thầy?
Lăng Thành cười thầm, quyết đoán lắc đầu nói: "Thật lòng xin lỗi, tôi không có hứng thú”.
Nói xong anh bèn xoay người rời khỏi đó.
Trên đường về nhà, nhớ đến những chuyện xảy ra hôm nay, Lăng Thành không biết phải nói gì.
Mẹ nó, hôm nay anh toàn gặp được chuyện gì thế không biết.
Đầu tiên là cái bà Diệu Huyền sư thái đó nghe tới dân tình bàn tán ở đâu không biết rồi lại chạy tới giết anh.
quân thì Nhâm Hoàn lại nói không thể công khai chuyện đó ra được.
Buồn cười nhất là Nhâm Hoàn còn đòi nhận anh làm học trò.
Bản thân anh đã có Thuật luyện đan Vô Cực rồi thì có loại đan dược thần kì nào anh không biết? Cần gì phải nhận cô ta làm thầy.
Tám giờ tối.
Ăn cơm chiều xong, Lăng Thành ngồi trên sô pha xem TV cùng với Giai Kỳ.
Lăn lộn cả ngày trời rồi về nhà ôm vợ xem TV là chuyện tuyệt vời biết bao nhiêu.
Điều anh khiến anh vui nhất là trước khi chuẩn bị đi ngủ thì Lôi Hoành đã gọi điện thoại tới.
Cú điện thoại này khiến cho Lăng Thành hào hứng ngủ không yên giấc! Nhà họ Đoạn đã bị Trường Sinh Điện tiêu diệt!
Trong kế hoạch của Lôi Huỳnh, gia chủ nhà họ Đoạn là Đoạn Thiên Cường đã bị giết, bốn đứa con nuôi là Đoạn Sơn, Đoạn Thủy, Đoạn Hữu, Đoạn Tình đều bị bắt sống.
Bốn người này bị trói ở Trường Sinh Điện.
Còn Đoạn Thiên Vương thì hồi trước đã bị Lăng Thành chém hơn ba trăm nhát, vết thương còn chưa khỏi và lúc Trường Sinh Điện tiêu diệt nhà họ Đoạn lại chém Đoạn Thiên Vương thêm rất nhiều nhát.
Có điều khi bọn họ dọn dẹp hiện trường thì lại không thấy xác Đoạn Thiên Vương đâu, đang mất tích.
Nhưng Lôi Hoành tin chắc là Đoạn Thiên Vương bị thương nặng như thế thì chắc không sống được bao lâu nữa.
Nói đến đoạn cuối Lôi Hoành lại than thở: "Đường chủ, nhà họ Đoạn này làm đủ chuyện ác, nguồn kinh tế chính của bọn họ là vàng và bài bạc.
Trong tay họ có hai sòng bạc cực kì lớn.
Chẳng những thế, họ còn đứng tên rất nhiều nhà hàng khách sạn và tất cả đều bị nghi ngờ có mua bán dâm.
Ức hiếp dân địa phương không ai bằng, mỗi lần có người nhắc tới nhà họ Đoạn ở thành phố đó thì người dân đều điên tiết lên nhưng không dám nói gì”.
Lăng Thành rất vui như mở cờ trong bụng, anh nhíu mày nói: "Đóng băng hết tất cả những tài sản phi pháp đó đi.
Đúng rồi, chúng ta lấy nhà họ Đoạn nhưng không được làm gì đụng đến dân sinh sống ở đó biết không? Chúng ta phải giữ nguyên tắc làm ăn ngay thẳng, không được làm gì trái pháp luật!"
"Dạ hiểu."
Sáng sớm hôm sau, Lăng Thành lại chạy tới học viện Võ Thuật.
Tiêu diệt nhà họ Đoạn khiến Lăng Thành cực kì phấn chấn, tối hôm qua anh ngủ một giấc thật ngon, sáng nay dậy sớm thoải mái tinh thần hẳn.
Tới phòng học, Lăng Thành nhìn đến Tôn đại Quân đã c ó mặt.
Lăng Thành cười hơ hớ đi qua, vừa ngồi xuống thì anh lại cảm nhận được bầu không khí trong phòng học có gì đó sai sai.
Mọi người đều cười tủm tỉm nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự mỉa mai cùng cười cợt.
Lăng Thành thở dà.
Không cần phải đoán, chắc chắn bọn họ đã biết chuyện đại hội luyện đan ngày hôm qua rồi.
Lăng Thành xem như không thấy rồi cười nói với Tôn Đại Quân: "Đại Quân, nói cho cậu biết một tin tốt! Nhà họ Đoạn bị diệt rồi”.
Đương nhiên phải chia sẻ tin vui với anh em tốt rồi.
Tôn Đại Quân nghe thế bèn cười: "Hà hà, Thành à, tôi đã biết chuyện này từ tối hôm qua rồi.
Nghe bảo không để lại một người sống nào, mẹ nó nghĩ tới lại thấy sảng khoái tâm hồn!"
Nói xong, Tôn Đại Quân tiếc nuối bảo: "Không biết là ai làm, nếu không tôi nhất định phải đi cảm ơn người ta đàng hoàng tử tế.
Vừa dứt lời thì một người đã bước phòng học, đó là Tô Cẩm.
Tiết đầu là tiết luyện đan, hôm nay Tô Cẩm mặc chiếc váy màu xanh biếc khiến cô ấy trông có như thần tiên không vướng bụi trần, khá là đặc biệt.
Cô Tô Cẩm đẹp thật!
Trong lớp có rất nhiều học sinh buột miệng khen ngợi.
Nhưng có thể thấy tâm trạng Tô Cẩm không vui không tí nào, cứ nhíu mày mãi.
Có thể thấy không giành được thành tích tốt trong cuộc thi hôm qua khiến cô ấy buồn đến tận hôm nay.
Lăng Thành lặng lẽ thở dài, anh đang nghĩ xem mình có nên tìm cơ hội nào đó an ủi cô đôi câu không.
Đúng lúc đó thì Vương Kì Vũ lại cười hì hì nói: "Cô ơi, nghe nói hôm qua cô tham gia đại hội luyện đan đúng không”.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Cẩm.
Thật ra chuyện hôm qua đã đến tai tất cả mọi người trong lớp, bọn họ không muốn làm gì Tô Cẩm cả mà chỉ thích mắng nhiếc Lăng Thành thôi.
Tô Cẩm đỏ mặt, nhắc tới chuyện hôm qua cô ấy lại thấy nhục nhã, đáp ừ.
Quả nhiên.
Thấy Tô Cẩm gật đầu cái là Vương Kì Vũ lại nghiêng đầu sang nhìn Lăng Thành với sự mỉa mai: "Lăng Thành, cậu cũng biết luyện đan hả? Sao không giúp cô Tô Cẩm giành giải quán quân?
Rất nhiều người trong lớp đều nhao nhao lên.
"Đúng đó, cô Tô Cẩm tin tưởng Lăng Thành quá rồi, cậu ta chỉ là một thằng ở rể thì làm sao biết luyện đan."
"Đúng vậy, nếu cậu ta không làm ẩu làm tả thì sao cô Tô Cẩm lại thua thảm thế này, không vào được cả bảng mười người đứng đầu”.
Lăng Thành mặc kệ bọn họ, anh chỉ cười trừ.
Tô Cẩm hơi nóng nảy, cản lại: "Các em đừng nói nữa, thật ra chuyện hôm qua là đo tôi không thể luyện được đan dược nên chẳng liên quan gì tới Lăng Thành hết”.
Doãn Phùng lại đứng lên cười khẩy nói: "Cô đừng nói vậy, mọi người đều biết cả mà! Chính thằng Lăng Thành đã làm cô vướng tay vướng chân.
Cô hiền lành không muốn nói ra thôi”.
Nói xong anh ta lại quay sang Lăng Thành: "Lăng Thành, cô Tô Cẩm đã thua thảm hại vì cậu, chẳng lẽ cậu cứ trơ mặt ra đó không định nói gì à?"