Có tài nguyên cấp Thánh cung cấp lực lượng, giới linh của Phượng Vũ Đế Thiên Giới khôi phục nhanh chóng như chưa từng có, kích thích cơ thể còn to lớn hơn ban đầu.
Vù vù vù vù vù vù…
Tiên khí cấp tốc phục hồi, cường độ so với trước khi Phượng Nghi điều động còn nồng đậm hơn gấp mấy lần.
Rõ ràng được ăn vào ba cánh của Cửu Nguyên Thảo khiến Phượng Vũ Đế Thiên Giới cực kỳ được lợi.
Giới linh nịnh nọt dụi dụi vào tay Lạc Nam, còn thèm thuồng nhìn lấy nhánh Cửu Nguyên Thảo, hiển nhiên là ăn chưa đã ghiền.
Lạc Nam lườm nó một cái cười mắng: “Con chim tham lam, ngươi ăn vậy đủ rồi!”
Hắn đem Cửu Nguyên Thảo thu vào, Giới Linh lúc này mới u oán ẩn thân.
“Thật là kỳ tích, Lạc Thiếu Chủ đúng là không gì không làm được…” Vô số tộc nhân Phượng Hoàng Tộc sùng bái đến cực điểm, tất cả lo lắng về tương lai quét sạch sành sanh.
Vốn đang rầu rỉ sắp tới thế giới của mình sẽ không còn Tiên Khí, điều này chẳng khác nào phải sống trong một hành tinh chết, thực lực ngày càng suy tàn.
Nào ngờ một lần Lạc Nam tiến đến đã giải quyết tất cả, còn biến nguy nan thành phúc lợi, cả đám sao có thể không vui mừng?
Lúc này đây bọn hắn hận không thể kéo Lạc Nam về làm rể quý.
“Tiểu tử này một bụng ý đồ xấu xa!” Ngô Đồ Thụ cũng là ngây ngẩn cả người, rõ ràng cái tên khốn kiếp kia vừa rồi nói rằng sẽ rất khó khăn trong việc giúp thế giới khôi phục, tiêu hao rất lớn các kiểu.
Kết quả hắn nhẹ nhõm ung dung giải quyết được.
Ngô Đồng Thụ có cảm giác mình mới là người bị tiểu tử này qua mặt, giọng điệu căm phẫn:
“Biết thế không hứa với ngươi!”
“Tiền bối đừng có nuốt lời a!” Lạc Nam cười hắc hắc nói: “Huống hồ tiêu hao cái giá lớn là đúng, tài nguyên cấp Thánh như Cửu Nguyên Thảo không quý giá thì là gì?”
Ngô Đồng Thụ không phản bác được.
Bởi vì sợ rằng toàn bộ vũ trụ này ngoài Lạc Nam ra không tìm được người thứ hai tùy ý lấy ra tài nguyên cao cấp đến mức như vậy.
Nhưng nghĩ đến tên này dám qua mặt mình, Ngô Đồng Thụ liền nổi lên ý đồ xấu xa, nhìn ba nữ nhân nói:
“Haha, vừa rồi ta đã làm chủ gả các ngươi cho hắn, nhưng các ngươi đều là người trưởng thành, có quyền tự quyết định hạnh phúc cuộc đời mình, vì vậy nếu các ngươi không đồng ý thì cũng không sao!”
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm, ngón tay tức giận đến run rẩy chỉ về phía Ngô Đồng Thụ, trong lòng đem tổ tông mười tám đời của nó mắng đến xối xả.
Thấy dáng vẻ của Lạc Nam, Ngô Đồng Thụ mừng thầm, tiểu tử ngươi muốn đấu với ta? Còn hơi non một chút.
“Thế nào? Ý các ngươi ra sao?” Ngô Đồng Thụ nhìn Phượng Nghi các nàng hỏi, bí mật truyền âm kêu các nàng đừng đồng ý để tiếp tục bóc lột đồ tốt của Lạc Nam.
Nào ngờ ba nữ chỉ thẹn thùng đỏ mặt, xấu hổ lí nhí nói:
“Chúng ta xem Ngô Đồng Thụ ngài như trưởng bối đáng kính, ngươi đã đặt đâu thì chúng ta ngồi đó vậy…”
“Phốc!” Đến lượt Ngô Đồng Thụ xém chút phun ra, đáng tiếc nó không có miệng.
Trong lòng thầm mắng đúng là nữ nhi nuôi lớn là con của người ngoài, vĩnh viễn cũng không dùng được.
“Hahahaha!” Lạc Nam chuyển giận thành vui, vòng tay ôm lấy ba vị thê tử cười toe toét:
“Đa tạ Ngô Đồng tiền bối thành toàn, ta sẽ chuẩn bị sính lễ cưới hỏi đàng hoàng!”
“Hừ!” Ngô Đồng Thụ hết cách, chỉ có thể nói: “Tiểu tử ngươi xem như có phúc phần lớn, ba viên ngọc quý nhất của Phượng Hoàng Tộc chúng ta đều bị ngươi chiếm mất!”
“Tiền bối nói không sai, ta quả thật có phúc lớn khi lọt vào mắt xanh của các nàng!” Lạc Nam không phủ nhận gật gật đầu.
Rất lâu về trước từ lúc hắn đạt được giọt huyết mạch Tịch Diệt Phượng Hoàng, đã nghe qua về truyền thuyết đôi tỷ muội song sinh tuyệt phẩm của Phượng Hoàng Tộc, lúc đó không nghĩ đến các nàng cuối cùng sẽ trở thành thê tử của mình, còn bồi thêm một Phượng Cửu Huyền như hoa như ngọc.
Ở bên cạnh nghe hắn ca ngợi, tam nữ trong lòng không nhịn được ngọt ngào.
Thật ra các nàng thừa hiểu với bản lĩnh của Lạc Nam lúc này, vô số nữ nhân ngoài kia hận không thể leo lên giường của hắn.
Sẽ có vô số nữ nhân ghen tị với các nàng, là ba người các nàng có phúc khi được hắn để ý mới đúng.
Không giống với Cẩn Gia nho nhỏ của Tuế Nguyệt, Phượng Hoàng Tộc là một đại tộc lớn trong vũ trụ, hôn lễ của tỷ muội Tộc Trưởng và Đế Nữ phải được chuẩn bị long trọng hẳn hoi, mời vô số quan khách.
Vì vậy không lập tức tiến hành, ngược lại cần có thời gian chuẩn bị.
Ngôi vị tộc trưởng và Đế Nữ cực kỳ quan trọng, Phượng Nghi cũng phải bồi dưỡng người kế vị mà không phải Phượng Cửu Huyền.
Bởi lẽ các nàng hiểu sau này mình sẽ theo phu quân đến Nguyên Giới, Phượng Hoàng Tộc cần có người khác lên thay thế.
Cho nên tuy không được ngay lập tức cưới ba nàng về nhà, Lạc Nam vẫn cảm thấy hài lòng.
Ở lại bồi dưỡng cảm tình với mấy nữ vài ngày, hắn lại chuyển Phượng Cửu Huyền và Phượng Tịch Y vào trong Phản Tỉnh Huyết Hồ.
Phượng Nghi còn rất nhiều sự vụ phải giải quyết, tạm thời chịu thua thiệt một chút.
Nói thế nào thì nói, nợ tình dần dần trả hết, Lạc Nam tâm trạng thoải mái nhẹ nhõm hẳn ra.
…
Cùng thời điểm đó, tại một góc hoang vắng nơi hạ giới, bảy thân ảnh khoác áo choàng đen đang phân ra mà đứng ở bảy phương vị khác nhau.
Bọn hắn mỗi người trong tay ngưng kết vô số Trận Văn tuôn ra, cuồn cuộn dung nhập vào tinh không, Trận Văn khảm nạm vào vũ trụ, kết thành một loại Trận Pháp huyền bí khó lường.
Bảy người tự biến bản thân mình thành bảy cái Mắt Trận, muốn phá vỡ trận này cách duy nhất là tiêu diệt bảy người trong cùng thời điểm, bằng không dù Trận Pháp có bị tổn thất nhưng vẫn sẽ tiếp tục hoạt động.
Xuyên Vũ Thất Lệnh Trận!
Hiển nhiên bọn hắn chính là các thành viên của Bất Tử Tộc đang cố gắng bày trận.
Xuyên Vũ Thất Lệnh Trận là một Trận Pháp cao thâm, nó tác động trực tiếp đến quy tắc của Không Gian, cho phép xuyên toa giữa những vũ trụ.
Mỗi một cái mắt trận sẽ triệu hoán được một người xuyên toa, tối đa là bảy người.
Bởi vì cần tiêu hao cực nhiều năng lượng, vũ trụ này lại thiếu thốn Nguyên Khí nên mất khá nhiều thời gian của đám người Bất Tử Thiếu Chủ dùng chính lực lượng của bản thân để bày trận.
Bất quá vì lý do an toàn không để tai mắt của Lạc Nam tìm thấy, bọn hắn vẫn lựa chọn nơi hoang vu hẻo lánh này.
Rốt cuộc, Xuyên Vũ Thất Lệnh Trận sắp bố trí thành công.
Chỉ thấy theo Trận Pháp hình thành, đỉnh đầu của bảy người xuất hiện bảy con mắt đen kịch vô cùng quỷ dị.
Từ trong con mắt đó là thông đạo không gian với khoảng cách xa xôi khó thể hình dung được.
Con mắt ngày càng biến lớn và mở rộng, không gian chi lực điên cuồng luân chuyển.
“Triệu hoán!”
Bảy người đồng thanh quát.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Một cổ lực hút khổng lồ bạo phát, ngăn cản quy tắc thế giới câu thông Nguyên Giới.
Rất nhanh, từng thân ảnh với khí tức nội liễm đến cực hạn bắt đầu hiện lên trong từng con mắt.
Bọn hắn đều là Hồn Thánh của Bất Tử Chí Tông, dù tu vi ở vũ trụ này sẽ bị áp chế ở mức Nhập Hồn Thánh, nhưng đã đủ để oanh nát Linh Hồn của toàn bộ sinh linh trong cùng cấp.
Không được bao lâu sau, thân ảnh của bọn hắn cũng dần bước ra khỏi con mắt.
Đúng lúc này, dị biến đột ngột phát sinh.
“Chết!” Bất Tử Thiếu Chủ đang hóa thành Mắt Trận chẳng biết từ bao giờ đã ngưng tụ cực lớn Thánh Lực bên trong đan điền, ầm ầm tự bạo.
BÙM!
Vụ nổ kinh thiên động địa chấn cho Xuyên Vũ Thất Lệnh Trận dao động kịch liệt.
“KHÔNG!” Tên Hồn Thánh đang được Bất Tử Thiếu Chủ triệu hoán ở khoảng cách gần không lường trước được điều này, bị vụ nổ chấn cho tứ phân ngũ liệt, linh hồn nổ tung, chết đết không thể chết hơn được nữa.
Mà sáu vị Hồn Thánh khác và đám người Bất Khương Thánh Tử cũng vô pháp lường được chuyện như vậy, bị vụ tự bạo của Bất Tử Thiếu Chủ làm cho hất tung.
Cũng may phạm vi Xuyên Vũ Thất Lệnh Trận khá lớn, bọn hắn không ở khoảng cách gần nên chỉ bị trọng thương, tính mạng được đảm bảo.
Chỉ là đám Hồn Thánh khả năng phòng ngự không cao, tuy mạng vẫn còn nhưng đã sứt đầu mẻ trán, chưa ra trận lần nào đã ăn quả đắng.
“Ngươi làm cái gì thế thằng khốn?” Bất Khương Thánh Tử ngửa đầu gào rống.
Bất Tử Thiếu Chủ không hổ là Bất Tử Tộc chính tông, dù cơ thể tự bạo nhưng rất nhanh đã phục hồi như cũ.
Hắn ngơ ngác nhìn lấy tất cả mọi chuyện vừa diễn ra, rùng mình liên tục:
“Ta không biết, ta cũng không biết vì sao mình lại như vậy, vừa rồi cơ thể của ta không nghe theo ta khống chế, ta bị kẻ nào đó điều khiển rồi!”
“Khốn kiếp!” Bất Khương Thánh Tử mắng to.
Hắn chạy đến kiểm trang trạng thái của Bất Tử Thiếu Chủ, lạnh lùng quát lớn:
“Thánh Vương Nhãn Thuật!”
Bóp nát một tấm ngọc bội cung cấp Thánh Vương Lực, Bất Khương Thánh Tử với cặp mắt của Thánh Vương cực kỳ uy nghiêm, đảo qua đảo lại trên thân thể Bất Tử Thiếu Chủ.
Không lâu sau, hắn đã phát hiện điều bất thường.
Trên khắp các tế bào da thịt của Bất Tử Thiếu Chủ vậy mà tồn tại vô số sợi tơ trong suốt vô hình.
Những sợi tơ này như độc xà rình rập, chờ đợi con mồi sơ suất là lao ra tấn công.
Chính những sợi tơ là căn nguyên của vụ việt, nó đã biến Bất Tử Thiếu Chủ thành con rối trong khoảnh khắc vừa rồi.
“Thật vô dụng!” Bất Khương Thánh Tử mắng, lợi dụng Thánh Vương Lực đem tất cả sợi tơ xóa đi.
Đồng thời quay sang chỉ huy đồng bọn: “Mau rút lui! Vừa rồi vị trí của chúng ta đã lọt vào tầm mắt đối thủ!”
Cả đám chật vật lẫn trốn.
Sáu vị Hồn Thánh còn sống uất ức phẫn nộ đến cực điểm.
Cứ tưởng xuống tiểu vũ trụ sẽ tung hoành ngang dọc, gặp thần giết thần gặp phật trảm phật, nào ngờ chưa kịp đánh đã bị trọng thương, phải chật vật bỏ trốn để tìm cách hồi phục.
Tuy giận dữ nhưng lại không dám làm gì, dù sao thân phận của Bất Tử Thiếu Chủ là quá lớn, bọn hắn chỉ là thuộc hạ mà thôi.
…
“Đáng tiếc, tên Bất Khương này phản ứng quá nhanh…” Lạc Nam ở cách xa vô tận tinh không thở ra một hơi tiếc nuối.
Bất Khương xóa đi liên kết giữa hắn với các sợi tơ quá mức nhanh chóng, hắn không kịp cảm ứng vị trí của đám người Bất Tử Thiếu Chủ nhất là khi bọn hắn đã bỏ trốn.
Hóa Địch Vi Khôi.
Đây là môn Khôi Lỗi Thuật mà Lạc Nam học được sau khi giết nữ nhân đến từ Nguyên Giới.
Lần trước trong trận đại chiến, khi Bất Tử Thiếu Chủ nhiều lần thân thể bị chia năm xẻ bảy, Lạc Nam nhân lúc không ai chú ý liền đã sử dụng Hóa Địch Vi Khôi lên các tế bào da thịt của hắn.
Bất quá vì lo lắng Bất Khương phát giác, Lạc Nam vẫn chưa dùng đến con bài này, ngược lại tạm thời cắt đứt liên kết giữa mình với Bất Tử Thiếu Chủ trong thời gian qua.
Lúc này khi trực giác mách bảo, Lạc Nam liền dùng ý niệm câu thông với vô số sợi tơ, thức tỉnh chúng nó, biến Bất Tử Thiếu Chủ thành khôi lỗi của mình trong khoảnh khắc ra sức phá hoại.
Chỉ đáng tiếc Bất Tử Tộc sinh mệnh quá cao, Xuyên Vũ Thất Lệnh Trận cũng quá mức bền bỉ với tận bảy cái Mắt Trận.
Lạc Nam chỉ phá được một mắt, hại chết một tên Hồn Thánh, làm sáu tên khác trọng thương, phá tan sự kiêu ngạo và ngông cuồng của địch nhân ngay từ những giây phút đầu.
Sắc mặt của hắn biến ảo, trong đầu xuất hiện nhiều phương hướng ứng phó.
Lúc này đây, lẽ ra hắn có thể hạ lệnh toàn quân phân tán, cấp tốc truy sát toàn vũ trụ nhân lúc kẻ địch còn trọng thương, dù không bắt được cũng phải tìm mọi cách để gây khó khăn, ngăn cản địch nhân dễ dàng hồi phục.
Chỉ là địch nhân dường như cũng đã tính trước một bước, dùng Thuật Nguyền Rủa tác động đến toàn quân của hắn.
Vậy nên toàn quân lúc này vẫn đang trong quá trình thích ứng, cố gắng khổ luyện, hoàn toàn không thể chiến đấu và hành động như bình thường được.
Dù sao thì Kim Ô Thánh Hỏa thiêu đốt linh hồn, cơ thể hóa đá xương cốt rạn nứt, vạn kiếm xuyên thân, tâm ma quấy rối không phải là những khổ luyện đơn giản, muốn vượt qua không thể trong một sớm một chiều được.
E rằng phải tốn đến vài năm mới có thể thích nghi với nguyền rủa, từ đó nhất phi trùng thiên, mạnh mẽ vượt bậc.
Những quân đội dưới trướng của hắn ngày sau sẽ được phái đi chinh chiến ở Nguyên Giới, trải qua nguyền rủa khổ luyện có được căn cơ vững chắc, mỗi người đều là cường giả tam tu với nội tình hùng hậu, chắc chắn sẽ trở thành tồn tại tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ ở bất kỳ chiến trường nào.
Đây xem như là công đoạn chuẩn bị lực lượng tỉ mỉ và tâm huyết mà Lạc Nam giành tặng cho Trụ Việt Tông, báo đáp những công lao mà Trụ Việt Tông hy sinh cho vũ trụ này, báo đáp những ân tình mà Lạc Nhất Vương lưu lại cho hắn.
Lạc Nam ánh mắt híp lại: “Bọn chúng trọng thương như vậy tin chắc sẽ tốn không ít thời gian để phục hồi sau đó mới dám ra tay!”
“Trong thời gian đó bên mình cũng phải phát triển mạnh mẽ!”
Đây là một cuộc chạy đua với thời gian và bên thắng chỉ có một.
…
“Khốn nạn, hiện tại ta như chuột chạy qua đường, người người có thể đuổi giết!”
Trong một hang động chật hẹp, Vu La sắc mặt oán độc lạnh lùng.
Ở đối diện với hắn, Đại Thủ nhàn nhạt nói: “Vẫn còn giữ được mạng là tốt rồi, không thấy Nhị Lang Thần và Long Ngạo Thiên thê thảm thế nào sao?”
Trong cuộc chiến đầy hỗn loạn đó, hai người bọn hắn như những tiểu nhân vật không bị Lạc Nam để ý, vì vậy nhân lúc chiến trường lộn xộn đã bí mật lẻn đi, chờ thời cơ ngư ong đắc lợi.
Hiện tại tuy chưa có lợi ích gì nhưng ít nhất là giữ được cái mạng nhỏ.
Có lẽ bởi vì cả hai chưa từng xung đột chính diện và gây ra nhiều thù hận cho Lạc Nam như Nhị Lang Thần và Long Ngạo Thiên nên Lạc Nam cũng lười quan tâm đến bọn hắn.
Cảm xúc và lý trí lúc đó của Lạc Nam đã bị vụ việc xảy ra với Long Lệ hành hạ, trong đầu chỉ còn tồn tại mong muốn tra tấn Long Ngạo Thiên tàn nhẫn nhất có thể.
Tuy nhiên nữ nhân và thuộc hạ của Lạc Nam không ít người tinh ý, biết có hai con chuột đã trốn khỏi chiến trường, vì vậy phát động chân dung truy nã bọn hắn trên toàn vũ trụ.
Những ngày qua Vu La và Đại Thủ vô cùng chật vật, trốn chui trốn nhũi.
“Còn sống thì làm được gì chứ? Chúng ta hiện tại sống còn không bằng chết!” Vu La bất mãn lẩm bẩm.
“Chưa chắc!” Đại Thủ nhếch miệng, trong lòng chảy qua vô số ý niệm.
Hắn tin rằng mình là kẻ duy nhất trong vũ trụ này biết Lạc Nam sở hữu Cấm Kỵ.
Phải làm sao đây…
…
Chúc cả nhà trưa vui vẻ.