Đạt thêm một khối Oanh Không Thạch là thu hoạch ngoài ý muốn, Lạc Nam đã tạm thời hài lòng.
Hắn dự định đi đến Học Phủ lánh nạn, đồng thời trêu chọc tiểu béo ú Lôi Giai Nghi giết thời gian, không tin Thánh Cung sẽ phong tỏa vĩnh viễn như vậy.
Nghĩ đến đây hắn liền đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh đã nhìn thấy một tòa kiến trúc khang trang, tại cổng ngoài có điêu khắc bốn chữ lớn: “Càn Quân Học Phủ!”
Khóe miệng nhếch lên, Lạc Nam liền thong thả tiến vào.
Bất quá khi chứng kiến cảnh tượng tiếp theo, nụ cười trên môi Lạc Nam cứng ngắt lại.
Chỉ thấy trong một đám hài tử ăn mặc hoa quý lộng lẫy, Lôi Giai Nghi đang cười đùa nói chuyện với một thằng nhóc, hai mắt to tròn như mắt bồ câu của nàng híp lại trong cực kỳ vui vẻ, cái miệng chúm chím mỉm cười khả ái.
Mà thằng nhóc này còn ai khác ngoài Lạc Nam?
“Khoan đã, cái quỷ gì?” Lạc Nam nhảy dựng lên.
Lôi Giai Nghi cũng chú ý đến động tĩnh, đưa mắt nhìn sang liền chứng kiến Lạc Nam đang đi đến.
“Cái này! cái này…” Lôi Giai Nghi trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngẩn nhìn Lạc Nam rồi nhìn lại thằng nhóc ở bên cạnh mình, cái miệng nhỏ như có thể nhét vào một cái trứng gà, lắp ba lắp bắp:
“Có đến hai Tướng Công tiểu ca ca sao? Ngươi biết phân thân à?”
“Phân thân cái quỷ!” Lạc Nam cao giọng mắng to, liền hướng thằng nhóc giống y đúc chính mình nở nụ cười làm lành:
“Cung nữ tỷ tỷ, ngươi đừng động vào tiểu béo ú!”
Móa nó, trước đó tưởng rằng lời của Hoàng Thanh là vô căn cứ, chỉ muốn lấy công trả thù riêng, hiện tại liền xảy ra chuyện như vậy.
Nữ sát thủ kia vậy mà dám ngụy trang thành chính mình tiếp cận Lôi Giai Nghi, trà trộn vào đám con em quý tộc né tránh truy bắt, chẳng trách bên ngoài tìm kiếm lâu như vậy vẫn không có chút tung tích gì.
ẦM ẦM…
Hai cổ khí thế cường đại đến cực điểm đột ngột hàng lâm mà xuống, ánh mắt gắt gao khóa chặt vào “Lạc Nam” giả mạo.
Chính là Lôi Trưởng Lão và một vị nam tử trung niên thân mặc sam y nho nhã.
Nhìn y phục của nam tử trung niên, Lạc Nam đoán hắn chính là Đế Sư của Càn Quân Học Phủ.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Mau tránh xa tiểu thư!” Lôi Trưởng Lão lạnh lùng như hàn băng.
Trước đó nàng không phát hiện thằng nhóc tiếp cận Lôi Giai Nghi là do sát thủ giả mạo, về phần Lệnh Bài tín vật nàng cho rằng hắn đang cất giữ chứ không lấy ra nên cũng chẳng nghi ngờ gì.
Hiện tại Lạc Nam thật đã đến, trên cổ còn mang theo Lệnh Bài tín vật mà nàng cho hắn, Lôi Trưởng Lão liền hối hận vì sự chủ quan của mình, đồng thời cảm thán thủ đoạn ngụy trang của kẻ này thật sự khủng khiếp, Lạc Nam nhỏ như thế vẫn có thể biến hóa một cách thuần thục.
Sát thủ biết mình lâm vào đường cùng, không chút do dự chụp xuống cổ áo Lôi Giai Nghi xách cao lên.
ẦM!
Vòng cổ mà Lôi Giai Nghi đang đeo đột nhiên bùng phát sức mạnh, tạo thành một màn chắn muốn đẩy bay sát thủ ra ngoài.
Hiển nhiên đó là một kiện Pháp Bảo hộ thân cường đại, Lôi Giai Nghi dù sao cũng là tiểu thư của Lôi Gia, không hề thiếu thủ đoạn giữ mạng.
Bất quá thực lực của sát thủ lại vượt xa dự kiến của toàn trường, dám đến ám sát Càn Quân Thánh Đế chắc chắn không phải kẻ đơn giản.
Bàn tay hắn hóa Trảo, thản nhiên vồ vào lớp màn chắn.
RĂNG RẮC…
Như thủy tinh vỡ vụn, vòng cổ của Lôi Giai Nghi hóa thành mảnh nhỏ.
Toàn bộ cơ thể của sát thủ đột nhiên vặn vẹo, trong ánh mắt kỳ dị của đám đông một lần nữa từ bộ dạng của Lạc Nam biến lớn trở lại, khôi phục dung mạo thanh tú bình thường trong y phục cung nữ.
Nàng đảo đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm tình quanh toàn trường, nắm chặt Lôi Giai Nghi trong tay, giọng điệu hờ hững vang lên:
“Cho các ngươi mười giây giải trừ Càn Quân Phong Thiên Trận và thả ta ra ngoài, bằng không tiểu nữ hài này sẽ chết!”
“Tướng Công…” Lôi Giai Nghi mím chặt môi nhỏ khó tin, không nghĩ đến có kẻ xấu xa ngụy trang thành tiểu ca ca lừa gạt bắt mình làm con tin rồi.
Đám tiểu bằng hữu quý tộc của nàng lúc này đã vội vàng chạy trốn ra thật xa, sợ bị liên lụy vào.
Cảnh tượng này càng khiến Lôi Giai Nghi thất vọng.
“Lớn mật!”
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hàng loạt khí thế kinh thiên động địa hàng lâm mà xuống, hiển nhiên động tĩnh ở nơi này đã khiến tất cả cường giả Thánh Cung chú ý.
Lạc Nam nhìn thấy năm vị nhân vật khoác Chiến Giáp oai hùng, tu vi Thánh Hoàng phô thiên cái địa như sẳn sàng nghiền nát thương khung, năm người này đều là chiến tướng trung thành dưới trướng Càn Quân Thánh Đế.
Mười vị Tổng Quản trong y phục thái giám, tu vi Thánh Tôn che phủ một vòm trời.
Tất cả ăn ý vây lấy sát thủ và Lôi Giai Nghi vào trung tâm.
“Không được làm bậy, tiểu thư của Lôi Gia còn trong tay địch nhân!” Lôi Trưởng Lão nghiêm nghị quát lớn, rất sợ đám người này bất chấp tất cả ra tay với sát thủ làm liên lụy đến tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư Lôi Gia?” Chúng cường giả nhất thời chau mày, chuyện này khó làm.
Địa vị của Lôi Gia ở Càn Quân Đế Quốc ai cũng biết, tiểu thư của Lôi Gia càng là hòn ngọc quý trong tay của Lôi Gia Chủ.
Nếu như vì vây bắt sát thủ làm tổn thương đến nàng, e rằng từ nay về sau Lôi Gia sẽ đứng ở chiến tuyến đối địch với hoàng thất.
“Các ngươi chỉ còn năm giây để hành động!” Nữ sát thủ siết chặt tay, cổ của Lôi Giai Nghi rướm máu khiến nước mắt của nàng chảy ra.
“Khốn kiếp…” Lôi Trưởng Lão quát lớn: “Còn không mau làm theo lời của ả?”
“Lôi Trưởng Lão bình tĩnh, đây là sát thủ muốn ám sát bệ hạ, nhất định phải nghĩ cách bắt giữ!” Một vị Chiến Tướng khuyên nhũ, liền hướng về phía sát thủ uy hiếp nói:
“Mau thả Lôi Gia Tiểu Thư, chúng ta thề chỉ bắt giữ và không động đến tính mạng của ngươi!”
“Các ngươi chỉ còn bốn giây!” Nữ sát thủ biểu lộ lạnh lùng, không thèm nghe bất cứ điều gì.
“Ngươi…” Đám cường giả nổi giận, bất quá vẫn không dám tự tiện giải trừ Càn Quân Phong Thiên Trận.
Cả đám tiến vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu lúc này thả sát thủ liệu bệ hạ trách tội xuống cả đám làm sao gánh nổi? nhưng nếu để sát thủ làm Lôi Giai Nghi thiệt mạng chỉ sợ Lôi Gia cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Bất kể là kết quả nào thì bọn hắn cũng sẽ chịu thiệt.
Bọn hắn đang chờ mệnh lệnh của Càn Quân Thánh Đế, động tĩnh ở nơi này không có lý do gì qua mắt được bệ hạ, nhưng vì sao người vẫn chưa mở miệng hạ lệnh?
Năm vị Thánh Hoàng, mười vị Thánh Tôn tâm cảnh rối loạn, e rằng sau chuyện lần này không có quả ngon để ăn.
“Ưm…” Lôi Giai Nghi rê.n rỉ đau đớn, sắc mặt tái nhợt, nụ cười trên miệng nữ sát thủ càng thêm tàn nhẫn:
“Haha, đây là bộ mặt của Càn Quân Đế Quốc sao? Không tệ lắm…đồng quy vu tận cùng với tiểu thư của Lôi Gia là một kể quả tốt!”
“Còn một giây cuối cùng, bất quá e rằng các ngươi đã hết cơ hội!”
“Không được!” Lôi Gia Trưởng Lão lấy ra một kiện Bát Tinh Thánh Bảo, sẳn sàng liều mạng.
“Khoan đã!”
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh nhỏ nhắn nhưng hiên ngang lao về phía sát thủ.
Chính là Lạc Nam.
Chỉ thấy hắn vừa chạy vừa nói: “Cấm ngươi động vào tiểu béo ú, nàng chỉ là tiểu nữ nhân không hiểu chuyện, giá trị làm con tin cũng không cao!”
“Ta muốn dùng mình đổi lấy nàng!”
Toàn trường sững sờ trong giây lát, ánh mắt đám người trở nên phức tạp.
Không ai nghĩ đến ngay thời điểm then chốt như vậy, một kẻ mang danh phế vật của Lạc Gia, tiểu tử hư hỏng làm hỏng danh dự của Lạc Gia lại can đảm đứng ra gánh vác.
Dù hắn không có thiên phú, hắn không có thực lực, hắn chỉ là một tên kém cõi…nhưng hắn lại can đảm ở giây phút quan trọng nhất.
Đương nhiên ở trong mắt một số người, hành vi của hắn chính là ngu xuẩn.
“Tiểu ca ca…” Lôi Giai Nghi lần đầu bật khóc nức nở, dù trước đó bị bắt làm con tin nàng cũng chưa từng khóc.
Nàng khóc vì cảm động Tướng Công tiểu ca ca nguyện ý hy sinh vì chính mình.
Nàng muốn kêu hắn bỏ chạy nhưng cổ họng bị siết chặt không nói nên lời.
“Dùng ngươi trao đổi?” Nữ sát thủ vẫn nắm chặt Lôi Giai Nghi không buông, nhìn Lạc Nam nở nụ cười chế nhạo:
“Ngươi cho rằng mình là ai? Ngươi là hậu nhân của Lạc Chiến Quốc, là cái gai trong mắt hoàng thất Càn Quân, cẩu Thánh Đế ước gì ngươi chết nhanh một chút, dùng ngươi làm con tin đáng giá sao?”
Toàn trường rùng mình, nữ sát thủ này lại dám thẳng thừng nói ra lời như vậy.
Nào ngờ Lạc Nam cũng quát lại: “Đừng yêu ngôn hoặc chúng, ta là truyền nhân duy nhất của Lạc Gia, Thánh Đế bệ hạ chỉ cần là một minh quân, nghĩ đến những cống hiến của Lạc Gia đối với Càn Quân Đế Quốc qua nhiều đời, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm nhìn hậu nhân cuối cùng của Lạc Gia bị giết chết, giá trị của ta cao hơn Lôi Giai Nghi nhiều…”
Ánh mắt cả đám vội vàng thay đổi, lời này thật sự nói đúng điểm mấu chốt.
Lạc Gia thật sự có danh vọng quá lớn bên trong Càn Quân Đế Quốc, nếu bệ hạ chỉ vì ích kỷ muốn bắt một sát thủ mà khiến cho hậu nhân cuối cùng của Lạc Gia mất đi, e rằng sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến danh vọng trong thiên hạ.
Ngược lại nếu rộng lượng thả sát thủ để bảo toàn tính mạng của Lạc Nam, người đời chắc chắn sẽ tuyên dương bệ hạ nhân đức, là một minh quân.
Quả nhiên nữ sát thủ cũng bị lời của Lạc Nam thuyết phục.
Nàng liền không chút do dự vứt Lôi Giai Nghi về phía Lôi Trưởng Lão, vung tay chụp xuống cổ Lạc Nam.
Ở khoảnh khắc này, Lạc Nam thật sự rùng mình một thoáng.
Bàn tay của nữ sát thủ dường như rất chậm nhưng lại mang theo một cổ lực lượng bất khả kháng cự khiến toàn thân hắn cứng đờ, ngay cả động đậy cũng không làm được.
Đây là sự chênh lệch quá lớn về mặt thực lực mà Lạc Nam hiện tại còn vô pháp lý giải.
Hắn chỉ biết rằng đụng phải cường giả chân chính cấp độ này một cách trực diện như thế, e rằng ngay cả thời gian thi triển thủ đoạn lẫn trốn cũng không có.
“Lạc Tiểu Thiếu Chủ…” Lôi Trưởng Lão phức tạp nhìn lấy Lạc Nam thật kỹ.
Trước đó trong Lôi Gia có một vài âm thanh phản đối khi hay tin Lạc Nam chỉ là một phế vật, muốn tạo áp lực để Lôi Kiêu hủy bỏ hôn sự giữa tiểu thư nhà mình với Lạc Nam.
Nhưng sau chuyện ngày hôm nay, Lôi Trưởng Lão thề sẽ dùng mạng của mình để tán thành cuộc hôn nhân này đến cùng.
“Trưởng lão…mau…mau cứu lấy Tướng Công Tiểu Ca Ca!” Lôi Giai Nghi quên đi tổn thương trên cổ, kéo tay Lôi Trưởng Lão cầu khẩn nói.
Lôi Trưởng Lão cắn răng, lúc này liều lĩnh xông lên chính là ép địch nhân rơi vào đường cùng, sẽ khiến Lạc Nam gặp nguy hiểm hơn mà thôi.
“Cẩu Thánh Đế, ngươi còn không mau hạ lệnh? Bóp ch.ết tiểu tử này sẽ khiến danh vọng của ngươi tuột dốc thảm hại, Càn Quân Thánh Đế trơ mắt nhìn hậu nhân cuối cùng của Lạc Gia chết trong tay sát thủ, hậu quả ngươi lường được chứ hả?” Nữ sát thủ nâng thân thể Lạc Nam lên cao lạnh lùng nói.
“Giải trừ Càn Quân Phong Thiên Trận để ả ta rời đi, trẫm phải bảo vệ hậu bối của Lạc Gia bằng mọi giá!”
Một âm thanh uy nghiêm cao cao tại thượng mang theo nhân nghĩa đức độ vọng khắp Thánh Cung.
Người không xuất hiện nhưng lời nói của hắn liền khiến toàn trường thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Mau giải trận!” Năm vị Chiến Tướng được đà gào thét.
Vô số Trận Văn tan biến, Càn Quân Phong Thiên Trận hạ xuống, bóng dáng vô số quân đội vô ảnh vô tung.
“Haha, quả nhiên mạng ngươi vẫn còn dùng được!” Nữ sát thủ hài lòng nhìn Lạc Nam.
Liền mang theo hắn thả người bay lên.
“Mau thả Tiểu Thiếu Chủ lại!” Lôi Trưởng Lão vội vàng đuổi theo.
“Hừ, đến nơi an toàn ta tự khắc thả hắn!” Nữ sát thủ vô cảm đáp:
“Kẻ nào dám đuổi theo ta sẽ dùng bộ phận trên người tiểu tử này trả lại!”
Lôi Trưởng Lão sắc mặt biến ảo thất thường, không dám đuổi theo, ủ rủ cúi đầu:
“Lôi Gia nợ Tiểu Thiếu Chủ một ân tình…”
Quay mặt nhìn lại, chỉ thấy Lôi Giai Nghi vì lo lắng nên mất bình tĩnh ngất xỉu trên đất.
Bị mang theo rời khỏi phạm vi Thánh Cung, sắc mặt Lạc Nam vẫn bình thản nói:
“Cung nữ tỷ tỷ tốt nhất thả ta càng sớm càng tốt, mẫu thân của ta cũng không phải nhân vật dễ trêu!”
“Ngươi hình như không sợ ta?” Nữ sát thủ liếc xéo hắn.
“Sao phải sợ? từ đầu đến cuối cung nữ tỷ tỷ cũng chưa từng có biểu hiện ác ý với ta!” Lạc Nam cười hắc hắc:
“Vốn biết ngươi không phải cung nữ bình thường, nào ngờ lại dám ám sát cả Thánh Đế!”
“Hừ, đừng ra vẻ thông minh, ta đã ngụy trang rất tốt, ngươi làm sao biết ta không phải cung nữ bình thường?” Nữ sát thủ biểu lộ bất mãn, chẳng thèm tin lời Lạc Nam.
“Cung nữ tỷ tỷ ngụy trang rất tốt, nhưng ngươi lại quên mất cách ứng xử cơ bản!” Lạc Nam mỉm cười.
“Ứng xử gì?” Nữ sát thủ nhíu mày.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, ngươi lại gọi ta là tiểu đệ đệ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ mà ngươi cũng thản nhiên chấp nhận!” Lạc Nam nhếch môi tà mị.
“Có chỗ gì lạ à?” Nữ sát thủ cảm thấy không hiểu.
“Nếu chỉ là cung nữ bình thường, gặp trẻ em quý tộc phải gọi là Tiểu Công Tử hoặc Tiểu Thư một cách cung kính, tự xưng bản thân là nô tỳ mới đúng.
” Lạc Nam trêu tức nói:
“Nào có cung nữ dám gọi trẻ em quý tộc như ta là tiểu đệ đệ? Ta gọi lại tỷ tỷ ngươi cũng chẳng có phản ứng gì, rõ ràng thân phận của ngươi có vấn đề!”
“Xì!” Nữ sát thủ bĩu môi: “Thật là phiền phức, đúng là một lũ ưa thích ra vẻ bề trên!”
Bất quá không thể không tán thưởng Lạc Nam thông minh, tâm tư thật sự kín đáo.
“Có thể cho ta hỏi một câu không?” Lạc Nam đề nghị.
“Nói!” Nữ sát thủ hứng thú.
“Vì sao Càn Quân Thánh Đế sợ ảnh hưởng đến danh vọng của mình như vậy?” Lạc Nam hỏi: “Thân là cường giả, tùy tâm sở dục, không cần bận tâm đến suy nghĩ của thiên hạ mới đúng chứ?”
“Haha, xem ra ngươi không phế vật như người ta đồn đại, dù thiên phú có thể tệ hại nhưng ít nhất ngươi rất thông minh!” Nữ sát thủ tự giễu cười:
“Nếu là cường giả bình thường như tán tu hay chủ nhân của các thế lực giang hồ, đương nhiên là có thể tùy tâm sở dục!”
“Nhưng đã chấp nhận bước trên con đường Đế Hoàng, lập quốc phát triển, phương thức tu luyện và đột phá đã khác biệt với thường nhân!”
“Khác chỗ nào?” Lạc Nam nghiêm túc thỉnh giáo.
“Lập quốc phát triển trên phạm vi lãnh thổ của Nguyên Giới, quốc gia của ngươi đã được quy tắc thiên địa nơi đây công nhận, sinh ra một thứ hư vô mờ mịt nhưng cực kỳ quan trọng chính là Vận Khí của Đế Quốc hay còn gọi là Quốc Vận…” Nữ sát thủ giải đáp:
“Đế Quốc càng phát triển, càng hùng mạnh thì Quốc Vận càng cường thịnh…”
“Quốc Vận là nguồn lực lượng chủ chốt để tăng cường tỷ lệ đột phá cảnh giới!”
“Ở bên trong Đế Quốc, người nào càng được lòng dân, càng có được danh vọng cao sẽ càng dễ dàng quy tụ Quốc Vận!”
“Mà Lạc Gia của ngươi các đời nam nhân đều chinh chiến sa trường, có được danh vọng cực cao trong quân đội và thiên hạ, có một số thời điểm Quốc Vận tụ hợp ở Lạc Gia còn nhiều hơn ở Thánh Cung!”
“Cho nên đây mới là nguyên nhân cẩu Thánh Đế muốn đối phó Lạc Gia, đồng thời phải dùng những biện pháp không ảnh hưởng đến danh vọng của hắn, từ đó Quốc Vận sẽ trở về với hắn!”
Lạc Nam toàn thân bừng tỉnh, tất cả mọi nghi hoặc trong lòng quét sạch sành sanh.
Thì ra là như thế…
Càn Quân Thánh Đế nhắm vào các đời Tướng Quân của Lạc Gia không chỉ vì công cao lấn chủ, mà còn vì muốn tranh đoạt Quốc Vận.
Bằng không Lạc Gia sẽ sinh ra Chí Tôn trước cả hoàng thất, đến khi đó một Thánh Đế làm sao có mặt mũi ngồi trên ngai vàng trước mặt một vị Chí Tôn?
E rằng đến thời điểm đó dân tâm quy tụ, toàn bộ Càn Quân Đế Quốc đều ủng hộ Chí Tôn của Lạc Gia trở thành quốc chủ.
Mà Lôi Gia và Lạc Gia không rời bỏ Càn Quân Đế Quốc khả năng cũng là vì không nỡ số lượng Quốc Vận kia.
Dù sao nó là con đường ngắn để thành Chí Tôn mà, ai nỡ bỏ lỡ chứ?
“Đa tạ tỷ tỷ giải đáp nghi hoặc!” Lạc Nam cười tủm tỉm:
“Vậy tỷ tỷ vì sao muốn ám sát Càn Quân Thánh Đế?”
“Không xong!” Sắc mặt nữ sát thủ đột ngột đại biến, giọng điệu rét lạnh:
“Cẩu Thánh Đế âm thầm truy sát chúng ta!”
“Cái gì?” Lạc Nam xém chút đứng tim.
Một cổ khí thế khủng bố đang cuồn cuộn phong tỏa thiên địa, toàn thân hắn như rơi vào hầm băng.
Lạnh lẽo đến tận linh hồn…
…
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ.