Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 222: Gây Chuyện Với Mày




Vũ Tiểu Kiều trở về ký túc xá liền cầm sách lên bắt đầu đọc.
An Tử Dụ đứng trước cửa sổ, đã nhìn thấy tất cả chuyện xảy ra dưới lầu, cô ta cầm cốc nước lên đặt lên bàn học của Vũ Tiểu Kiều.
“Bây giờ mọi người đều nói, có muốn bị ngược đãi không? Vậy thì đến khoa thiết kế thời trang của đại học Strickland.”
An Tử Dụ vỗ vai Vũ Tiểu Kiều, “Bây giờ cả khoa thiết kế đều nằm ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, người vất vả nhất chính là cậu rồi, vừa phải ôn tập bài học bị bỏ lỡ, vừa phải vắt óc ra nghiên cứu xem làm cách nào để giành được điểm tuyệt đối và vị trí thứ nhất.”
“Mình rất cảm kích tên đại ma Cung kia, khiến h.am muốn học tập của mình trở nên mãnh liệt như vậy!” Vũ Tiểu Kiều uống một ngụm nước, nghiến răng nói.
“Anh ta là đang đố kỵ!” An Tử Dụ nói trúng tim đen.
“Mình khinh, anh ta chính là đồ b.iến thái!”
An Tử Dụ bật cười, “Các bạn học đều đồn như vậy, nhưng cũng không phải không có khả năng.”
“Não của bọn họ bị bất bình thường, cậu cũng bị như vậy theo sao?” Vũ Tiểu Kiều lấy cái bút chì chọc vào người An Tử Dụ.
An Tử Dụ dựa trên bàn học, “Cậu ôn tập suốt ngày suốt đêm như vậy, cũng phải suy nghĩ đến cơ thể, cậu sắp gầy thành que củi rồi.”
“Mình bắt buộc phải vượt qua kỳ thi cuối kì, nếu mẹ mình vui thì có lẽ có thể bàn bạc điều kiện với bà ấy.”
“Điều kiện gì vậy? Bảo dì cho phép cậu và cậu Thần ở bên nhau sao? Các cậu đã ở bên nhau rồi, cũng đã đính hôn rồi, sao có thể nói từ hôn là từ hôn chứ.” Một tay An Tử Dụ khoác lên vai Vũ Tiểu Kiều.
“Nếu như dì nhìn thấy cậu Thần yêu thương và chiều chuộng cậu như vậy, hoặc khi bà ấy mềm lòng thì sẽ đồng ý thôi.”
“Cậu không hiểu mẹ mình.


Bà ấy có thể làm ra chuyện lấy cái chết để ép buộc mình thì nhất định không đơn giản.” Vũ Tiểu Kiều chau chặt mày, “Mình vẫn luôn không nghĩ thông được nguyên nhân là gì.”
An Tử Dụ than thở một tiếng, “Thật là mỗi nhà đều có khó khăn.

Trên đời này, có một loại không vui vẻ, gọi là mẹ không vui, thật sự là khó làm.”
Vũ Tiểu Kiều vừa viết từ đơn vừa nói, “Còn có tên thần kinh Cung Cảnh Hào, chỗ nào cũng nhắm vào mình, cũng không biết có phải não anh ta có vấn đề rồi không?”
“Không đấu nổi với cậu của anh ta liền lấy mình ra để xả giận.”
“Bọn họ thật sự không hợp nhau sao?” An Tử Dụ ngạc nhiên hỏi.
“Ai mà biết được chứ.

Nhưng mỗi lần bọn họ gặp nhau thì mùi thuốc súng đều rất nặng.”
“Ở trong nhà hào môn, không có cái gì gọi là tình thân thực sự, một khi dính líu đến quan hệ lợi ích thì quan hệ có thân thiết đến đâu cũng đều là kẻ thù.” An Tử Dụ đưa cho Vũ Tiểu Kiều một quyển sổ viết tay, “Đây những ghi chép trọng tâm, có lẽ sẽ giúp ích được cho cậu.”
Vũ Tiểu Kiều lật quyển sổ viết tay ra, nhìn thấy những ghi chép dày đặc ở bên trên thì ngẩng đầu lên kêu than.
“Trời ơi, như này thì bảo mình phải làm sao mới có thể đẩy nhanh tiến độ đây.”
An Tư Dụ nhún nhún vai, “Chìm đắm trong tình yêu, những kiến thức bị xao nhãng muốn nhanh chóng bổ sung lại thì thực sự rất khó khăn.


Tiền bạc khiến con người ta sa ngã, tình yêu khiến con người ta sa sút tinh thần.”
“Một đứa trẻ số khổ, nếu không cậu đi nói với cậu Thần đi, dù sao anh ấy là cậu của Cung Cảnh Hào, nhất định sẽ tha cho cậu, mọi người cũng vì thế mà được giải phóng.”
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn An Tử Dụ một cái, “Mình không muốn, cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào anh ấy được.”
“Nhưng đây là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, cậu cảm thấy cậu có thể có bao nhiêu mẹo thắng chứ?”
“Rõ ràng trước đó cậu còn cổ vũ mình, không thể cúi đầu trước thế lực tàn ác, sao bây giờ cậu có thể sợ hãi vậy?” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Mình là thương xót cậu.”
Vũ Tiểu Kiều vùi đầu trong đống sách vở, “Nếu như cậu thật sự thương xót mình thì buổi tối mang cơm về cho mình, mình phải ở trong ký túc xá làm ổ chuẩn bị chiến đấu.”
Buổi tối, Vũ Tiểu Kiều bị An Tử Dụ kéo ra khỏi ký túc xá, đi thẳng về phía nhà ăn của trường.
“An An, bây giờ mình thật sự đang tranh thủ từng giây từng phút để ôn tập.”
“Được rồi, được rồi.

Cậu cứ coi như là ra ngoài đi dạo, thả lỏng cơ thể, đàn cũng không thể cứ căng mãi được, sẽ bị đứt đó.” An Tử Dụ kéo cánh tay Vũ Tiểu Kiều, cười nói, “Cậu đến nhà ăn thì nhất định sẽ ngạc nhiên.”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Còn chưa đến nhà ăn của trường thì đột nhiên từ phía sau một cái cây lớn có một bóng người lớn bước ra, chặn đường Vũ Tiểu Kiều.

“Tào Xuyên!” An Tử Dụ cả thấy kinh ngạc, tức giận nói, “Mau tránh ra, anh còn có mặt mũi đến tìm Tiểu Kiều sao?”
Gương mắt của Tào Xuyên tràn ngập vẻ xin lỗi nhìn Vũ Tiểu Kiều, giọng nói yếu ớt không có sức lực, “Tiểu Kiều, anh không có ý gì khác, chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi với em.”
Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ vượt qua Tào Xuyên, rảo bước nhanh hơn, nhưng sau lưng lại truyền đến giọng của Tào Xuyên.
“Tiếng xin lỗi này là thật lòng.”
Tào Xuyên nhìn bóng người ngay cả đầu cũng không hề quay lại, khẽ lẩm bẩm, “Tiểu Kiều, thật sự xin lỗi.”
Giọng nói của Tô Nhất Hàng từ từ bay đến, “Khi cô ấy đợi câu xin lỗi của anh, thì anh toàn là lời nói dối.

Khi anh muốn nói một tiếng xin lỗi thì cô ấy lại không muốn nghe.”
Tào Xuyên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhất Hàng, trong lòng anh ta cảm thấy nặng nề.
“Tô Nhất Hàng, anh có tư cách gì mà dạy bảo tôi vậy? Anh muốn bảo vệ cô ấy thì đứng ở bên cạnh cô ấy, đừng đứng ở sau lưng cô ấy.” Tào Xuyên giận dỗi bỏ đi.
Tô Nhất Hàng đứng ở chỗ cũ, hồi lâu vẫn nhìn hướng bóng lưng của Vũ Tiểu Kiều, cuối cùng khẽ cất lên một tiếng than thở.
“Chỉ sợ sau lưng cô ấy cũng sắp không có chỗ của tôi rồi.”
Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đi vào nhà ăn, nhà ăn từ trước đến nay đều vô cùng ít người nhưng bây giờ lại vô cùng đông đúc.”
Bây giờ sinh viên không được rời khỏi trường học là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân chính đó là nhà ăn gần đây thường xuyên được cậu Thần của Kinh Hoa ghé đến, lúc này bọn họ đều muốn được hưởng tiên khí hoặc gặp mặt ở khoảng cách gần với cậu Thần.
Sự xuất hiện của Vũ Tiểu Kiều, khiến nhà ăn lập tức trở nên yên tĩnh trong vài giây, sau đó rất nhiều bạn học đều đi về phía Vũ Tiểu Kiều, vừa nhiệt tình lại vừa niềm nở hỏi cô muốn ăn gì hoặc giúp cô lấy cơm.
Còn có bạn học nhường vị trí tốt nhất, kéo Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ cùng qua đó ngồi, dáng vẻ rất thân thiết và nhiệt tình.
Vũ Tiểu Kiều có chút không chịu nổi sự nịnh hót của đám người này, cô từ chối bọn họ, tìm một vị trí ở một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Bạch Lạc Băng khẽ đá chân Vũ Phi Phi, ra hiệu cho Vũ Phi Phi nhìn sang, “Nhìn đi, cô ta đến rồi.”

Trong đáy mắt của Vũ Phi Phi xoẹt qua một tia u ám, cô ta nhẹ nhàng nói ra một câu, “Đang phiền não vì không có cơ hội, bây giờ cơ hội đến rồi.”
Vũ Phi Phi cầm cốc nước hoa quả lên đi về phía Vũ Tiểu Kiều, đột nhiên chân cô ta đi không vững, cốc nước hoa quả không một chút cảnh bảo trước nào tạt thẳng lên người Vũ Tiểu Kiều.
“A——- ”
Trong nhà ăn vang lên một loạt tiếng hét kinh ngạc.
“Ôi trời, xin lỗi, em không cố ý đâu.” Vũ Phi Phi như cười như không kêu lên một tiếng.
An Tử Dụ nhanh chóng đưa khăn giấy cho Vũ Tiểu Kiều, tức giận nói Vũ Phi Phi, “Vũ Phi Phi, là cô cố ý.”
“Sao tôi lại cố ý chứ? Tôi đã nói xin lỗi rồi.” Vũ Phi Phi khoanh tay trước ngực, thưởng thức sự nhếch nhác của Vũ Tiểu Kiều.
Mọi người đều quây lại xem chuyện vui.
“Mau nhìn xem, Vũ Phi Phi tự chuốc lấy phiền phức rồi, một kẻ giả mạo cũng không biết xấu hổ gây phiền phức cho hàng thật.”
“Vũ Phi Phi bị mất mặt lớn như vậy, sớm muộn cũng có trò xả giận như vậy.”
“Lá gan của Vũ Phi Phi cũng lớn thật, không sợ cậu Thần xử lý cô ta hay sao?”
Vũ Phi Phi nghe thấy mấy lời thầm của mọi người ở xung quanh thì trong lòng càng tức giận hơn, sự căm hận toát ra từ trong mắt cũng sâu nặng hơn.
Vũ Tiểu Kiều vứt khăn giấy trong tay xuống, đứng lên, “Vũ Phi Phi, muốn gây chuyện sao?”
“Không sai!” Vũ Phi Phi ngẩng đầu cao lên.
Vũ Tiểu Kiều cười khẩy, “Nói đi, mày muốn gây chuyện gì?”
Vũ Phi Phi khoanh hai tay trước ngực, tiến gần lại Vũ Tiểu Kiều hai bước, “Tao muốn gây chuyện với mày.”