Tịch Thần Hạn và An Tử Dụ đợi ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Bọn họ nhìn y tá ra ra vào vào, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Thuốc ngủ.....liều lượng cao, chẳng trách Kiều Kiều hôn mê bất tỉnh....”
‘Liệu cô ấy có chuyện gì không?”
“Thuốc ngủ quá lượng.....có hại với cơ thể con người.....”
An Tử Dụ không dám nghĩ tiếp, sắc mặt cô ta trắng bệch như giấy, lo lắng đến mức đi đi lại lại.
Đúng lúc này, cuối cùng Đường Khải Hiên cũng bước ra.
Còn chưa đợi Tịch Thần Hạn lên tiếng thì An Tử Dụ đã sốt ruột xông lên kéo lấy Đường Khải Hiên.
“Kiều Kiều thế nào rồi? Tình hình như thế nào rồi? Còn sốt không? Thuốc ngủ là chuyện gì vậy? Sao cô ấy lại uống loại thuốc này.”
Đường Khải Hiên nhìn An Tử Dụ lo lắng thì ánh mắt của anh ta hoảng hốt một lúc rồi nghiêm giọng nói.
“Cô ấy vẫn đang hôn mê, chúng tôi cũng không biết tại sao cô ấy lại uống thuốc ngủ.”
“Tôi vẫn đang tiến hành điều trị cho cô ấy, tôi rất bận.” Đường Khải Hiên xa cách đẩy An Tử Dụ ra, anh ta đang định đi thì bị Tịch Thần Hạn gọi lại.
“Cô ấy.....qua cơn nguy hiểm chưa?” Tịch Thần Hạn nhìn Đường Khải Hiên, trong ánh mắt có chứa một chút sợ hãi.
Đường Khải Hiên biết Tịch Thần Hạn đang sợ điều gì, giọng nói của anh ta dịu đi một chút, “Cô ấy đã vượt qua cơn nguy hiểm, nhưng cũng coi như mạng cô ấy lớn, có uống một lượng nước lớn, làm loãng hàm lượng thuốc, nếu không....”
“Hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Mi tâm của Tịch Thần Hạn đột nhiên chau lại.
“Bây giờ cô ấy vẫn đang sốt cao chưa hạ, nếu như mãi mà không hạ sốt, cũng rất nguy hiểm.
Nhưng có mình ở đây, cậu không cần lo lắng.” Đường Khải Hiên nói.
“Sao lại như vậy? Sao lại bị sốt? Tại sao lại như vậy?” An Tử Dụ lẩm bẩm nói, nước mắt rơi xuống
Đường Khải Hiên liếc An Tử Dụ một cái, người phụ nữ này từ sau khi đồng ý làm người yêu giả với anh ta, sau đó ở vũ hội gặp một lần, liền cắt đứt tất cả liên lạc với anh ta.
Hai ngày trước, cô ta còn trả lời anh ta một tin rồi cho anh ta vào danh sách chặn.
Bây giờ Đường Khải Hiên nhìn thấy An Tử Dụ, khó tránh khỏi có chút tức giận, anh ta cảm thấy mình đường đường là người thừa kế trong tương lai của tập đoàn Đường Thị mà lại bị một người phụ nữ chơi đùa!
“Tôi vẫn còn đang bận, đi trước đây.” Đường Khải Hiên quay người đi vào phòng cấp cứu.
Tịch Thần Hạn từ từ nắm chặt nắm đấm lại.
Thuốc ngủ liều lượng cao.....
Xem ra là có người không muốn cô sống!
Đừng để anh biết người đó là ai, nếu không thì sẽ chết chắc.
An Tử Dụ cũng nghĩ đến những thứ này, đột nhiên sống lưng của cô ta lạnh toát, trong lòng nghĩ lại mà sợ, “Nếu như chúng ta đến muộn một chút.....có phải Kiều Kiều sẽ....”
An Tử Dụ sợ hãi nhìn Tịch Thần Hạn, sắc mặt không còn một chút máu nào.
“Là ai mà tàn nhẫn như vậy? Đây là muốn giết người.” An Tử Dụ chỉ cảm thấy sống lưng của cô ta càng lạnh hơn.
Tịch Thần Hạn trầm mặc rất lâu nói, “Được rồi, cô về trước đi.”
“Không! Tôi phải đợi Kiều Kiều vượt qua cơn nguy hiểm.” An Tử Dụ bướng bỉnh kiên trì.
Tịch Thần Hạn liếc cô ta một cái, không lên tiếng.
……
Lúc này trong trường học đã hoàn toàn bùng nổ.
Một đám bạn học quây lại với nhau, không ngừng kinh ngạc kêu lên.
“Trời ơi, trời ơi, không phải chứ?”
“Các cậu xem, trong video rõ ràng là Vũ Tiểu kiều ở trong lòng cậu Thần vô cùng nhếch nháo, hình như bị ai.....hì hì.....”
Hóa ra là có người khi Tịch Thần Hạn ôm Vũ Tiểu Kiều ra khỏi thư viện đã dùng điện thoại quay một đoạn video.
Lúc đó góc độ của mọi người không thể nhìn rõ trạng thái của Vũ Tiểu Kiều, nhưng quay video, phóng to ống kính thì vẫn có thể nhìn thấy một số chi tiết không tốt về trạng thái của Vũ Tiểu Kiều.
“Các cậu xem tóc cô ta rất lộn xộn, còn có sắc mặt, còn có mắt của cô ta vẫn luôn nhắm lại....”
“Theo như mình thấy, nhất định là bị ai đó ấy ấy rồi.”
“Liệu là ai vậy? Cũng quá to gan, không sợ cậu Thần giết anh ta sao?”
Các lời bàn tán và suy đoán không ngừng truyền ra từ trong miệng của mọi người.
“Các cậu nói xem, nếu như đoạn video này bị truyền ra ngoài thì có phải Vũ Tiểu Kiều sẽ bị hủy hoại không?”
“Chắc chắn sẽ bị hủy hoại.”
“Nhà họ Tịch là gia đình như thế nào, sao có thể để con dâu tương lại của nhà họ Tịch có vết nhơ như vậy?”
Đúng lúc này, đột nhiên có một người tiến lại, một tay đưa ra đoạt lấy cái điện thoại kia, xóa luôn video trong điện thoại, sau đó hung hăng ném điện thoại kia xuống đất, dùng chân ra sức giẫm nát.
“A...............”
Đám bạn học đồng loạt kinh ngạc thét lên, khi nhìn rõ người đó là Cung Cảnh Hào, nhìn thấy trên gương mặt của Cung Cảnh Hào toàn là vết bầm thì lại đồng loạt kinh ngạc thét lên.
Cung Cảnh Hạn hung hăng chỉ vào bọn họ, khiến cho bọn họ sợ đến mức nhanh chóng im lại, sợ sệt nhìn Cung Cảnh Hào.
“Ai còn dám nói thêm một chữ thì cẩn thận cái lưỡi của các người.”
Mọi người nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, không ngừng lắc đầu.
Cung Cảnh Hào quay người đạp cửa bỏ đi.
Mọi người thở phào một hơi, đợi đến khi xác nhận Cung Cảnh Hào thật sự đã đi xa thì mới xúm lại với nhau bàn tán xôn xao.
“Mặt của cậu Cung bị làm sao vậy?”
“Lại có người dám đánh cậu Cung.
Đây không phải là xúc phạm người có quyền thế lớn sao? Không muốn sống nữa rồi.”
“Còn có thể là ai? Chắc chắn là cậu Thần, cậu của anh ta đánh.
Các cậu nghĩ xem, cậu Cung mãi mà không xuất hiện, đột nhiên xuất hiện nhưng lại bị thương, chắc chắn là cậu Thần!”
“Trời ơi, vậy thì không phải chứng minh, Vũ Tiểu Kiều bị người khác ấy ấy, chính là cậu Cung làm sao?”
“Xong rồi, xong rồi, không phải cậu Cung chán sống rồi sao? Ngay cả mợ của anh ta cũng dám nhúng chàm.....Trời ơi, đáng sợ quá.”
“Bao nhiêu năm như vậy, anh ta vẫn luôn ghét Vũ Tiểu Kiều, bây giờ lại vì yêu mà sinh hận, không có được lại hủy hoại.
Các cậu nghĩ xem dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của Vũ Tiểu Kiều lúc đó, chắc chắn là bị chơi chán rồi, haha....”
Vũ Phi Phi khoanh hai tay trước ngực bước đến, vỗ tay, “Thật là quá kí.ch thích!”
Bạch Lạc Băng ngồi trên chỗ ngồi cười phá lên, “Đâu chỉ là k.ích thích, quả thật là sảng khoái!”
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi nhìn nhau một cái, cười đắc ý.
Đám bọn học đều nhìn bọn họ, suy đoán biểu cảm của bọn họ, “Có phải là hai người biết nội tình gì không? Mau nói cho bọn mình với.”
Bạch Lạc Băng nở một nụ cười bí hiểm, “Nội tình gì vậy? Mình không biết gì hết.”
“Mình cũng không biết gì hết,” Vũ Phi Phi tỏ vẻ không biết, “Đây chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Mình đã sớm từng nói Vũ Tiểu Kiều chính là loại phụ nữ có tác phong không tốt, một người mưu mô....”
“Theo như mình thấy, chính là do Vũ Tiểu Kiều không chịu được cô đơn, nên cố ý dụ dỗ cậu Cung, nên mới gây ra trận sóng to gió lớn này.”
Đám bạn học nhìn nhau, “Nếu như là Vũ Tiểu Kiều dụ dỗ cậu Cung thì lần này cô ta thật sự chết chắc.”
Bệnh viện Đức An.
Vũ Tiểu Kiều nằm ở trên giường, vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
Tịch Thần Hạn đứng ở một bên, nhìn gương mặt nhợt nhạt không một chút sắc máu nào và hai mắt nhắm chặt của cô, cực giống một con rối để mặc người khác sắp đặt.
Lúc này tâm trạng của Tịch Thần Hạn rất phức tạp, một mặt có chút thương xót, một mặt khác thì lại tức giận, rất muốn kéo cô dậy hỏi rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy.
An Tử Dụ khóc đỏ hết cả hai mắt, “Trong một đêm, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Đã trải qua chuyện gì vậy? Tại sao lại biến thành bộ dạng này?”
“Kiều Kiều, cậu tỉnh lại đi....”
Vẻ mặt của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng, anh từ từ nhắm hai mắt lại, trước mặt anh lại xuất hiện cảnh anh nhìn thấy ở thư viện, anh không khống chế được mà thở hồng hộc.
An Tử Dụ cảm nhận rõ được ở khắp người Tịch Thần Hạn đang từ từ xuất hiện một luồng sát khí đáng sợ.
Đột nhiên, Tịch Thần Hạn đứng dậy, dáng vẻ giống như muốn giết người, sải bước rời khỏi phòng bệnh ...