Vũ Phi Phi sau khi bị Cung Cảnh Hào đuổi ra khỏi ký túc xá của Bạch Lạc Băng thì vẫn luôn nằm bò ở cửa ký túc xá, nghe trộm động tĩnh ở bên trong.
Khi cô ta nghe thấy Bạch Lạc Băng đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu cô ta thì khiến cô ta tức đến mức ngực lên xuống phập phồng.
“Được lắm, Bạch Lạc Băng, thế mà lại trả đũa, quay sang cắn ngược tao.
”
Vũ Phi Phi lo lắng Cung Cảnh Hào báo thù cô ta, nên đã bị dọa đến mức nhanh chóng ôm chặt lấy quần áo ngủ trên người, nhân lúc mưa bão chạy ra khỏi trường học.
Bây giờ cô ta bắt buộc phải trốn đi, nếu không Cung Cảnh Hào thật sự có thể sẽ giết chết cô ta.
Cô ta rảo bước đi về phía ngoài trường, muốn về nhà tránh đầu ngọn gió trước.
Ngay cả Bạch Lạc Băng cũng bị Cung Cảnh Hào xử lý, huống hồ là cô ta.
Chuyện đến nước này chỉ có thế về nhà cầu xin bố mẹ cô ta giúp đỡ.
Nếu không đợi đến khi Tịch Thần Hạn cũng điều tra đến cô ta thì hai vị đại thần là Cung Cảnh Hào và Tịch Thần Hạn không phải sẽ bóp ch.ết cô ta sao?
Bố cô ta là thị trưởng, cô ta trốn ở nhà, cho dù quyền thế của Tịch Thần Hạn và Cung Cảnh Hào cuồn cuộn ngất trời, cũng đương nhiên không dám cố ý xông vào nhà họ Vũ.
Bọn họ muốn động đến cô ta cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng chưa đợi đến khi cô ta về đến nhà thì đã bị Cung Cảnh Hào chặn đường lại.
Bên ngoài xe mưa to gió lớn, sấm đánh đùng đùng.
Vũ Phi Phi thông qua cửa kính xe được mưa gột rửa nhìn gương mặt hung ác nham hiểm của Cung Cảnh Hào ở trong cửa kính xe, giống như nhìn thấy ác quỷ vậy, cô ta cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như giấy.
Cung Cảnh Hào mở cửa xe ra, bước xuống.
Lập tức, toàn thân anh ta ướt sũng, những sợi tóc ngắn dính lên gương mặt đẹp trai lạnh lùng đáng sợ của anh ta, khiến anh ta trông càng lạnh lùng đáng sợ hơn.
“Vội vàng như vậy để đi đâu vậy? Không phải tôi từng nói bất kỳ ai cũng không được bước ra khỏi trường nửa bước sao?”
Cung Cảnh Hào đứng ở bên ngoài xe của Vũ Phi Phi, âm u hung ác lên tiếng.
Vũ Phi Phi nắm chặt lấy vô lăng, lòng bàn tay của cô ta ướt sũng, tính toán xem có nên lái xe xông thẳng đi không?
Nhưng cô ta không dám làm như vậy.
Cung Cảnh Hào giơ chân đạp lên cửa xe, “Xuống xe!”
Toàn thân Vũ Phi Phi trở nên run rẩy, cuối cùng cô ta cũng run lẩy bẩy mở cửa xe ra, còn chưa đợi cô ta xuống xe thì Cung Cảnh Hào đã kéo cô ta xuống xe.
“A!.
.
”
Nước mưa khiến áo ngủ trên người Vũ Phi Phi trở nên trong suốt, một luồng khí lạnh thấu xương truyền đến thẳng trái tim của cô ta.
Cô ta run lẩy bẩy nhìn Cung Cảnh Hào, nhìn vào ánh mắt âm u lạnh lùng của anh ta, giống như là bị ghì chặt, không thể cử động được.
“Cậu Cung, sao anh ở đây vậy? Chuyện là!.
.
tôi có chút chuyện gấp phải về nhà một chuyến, cho nên!.
.
haha!.
.
”
Cô ta hé môi, cười gượng.
Cung Cảnh Hào day day huyệt thái dương, kiềm chế sự lạnh lùng từ trong cơ thể tỏa ra ngoài, một tay nặng nề đặt lên vai của Vũ Phi Phi.
Rõ ràng là sức lực của anh ta không mạnh, nhưng vẫn suýt nữa khiến cơ thể của Vũ Phi Phi mềm nhũn ngã xuống đất.
“Cậu Cung!.
cậu Cung!.
”
Tuy Vũ Phi Phi học cùng Cung Cảnh Hào ba năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc “thân mật”, cũng là lần đầu tiên nhìn Cung Cảnh Hào ở khoảng cách gần như vậy.
“Vũ Phi Phi, tôi không có thời gian phí lời với cô, nói!”
Một câu nói tràn ngập sức lực, cuối cùng khiến Vũ Phi Phi mềm nhũn chân lại, cơ thể không ngừng đổ sụp xuống.
“Cậu Cung!.
anh có ý gì vậy? Tôi không hiểu!.
” Giọng nói của Vũ Phi Phi đã không hoàn chỉnh.
Cung Cảnh Hào sẽ không vì lời nói một mặt của Bạch Lạc Băng mà tin rằng Bạch Lạc Băng hoàn toàn trong sạch.
Anh ta hiểu rõ Bạch Lạc Băng, lòng dạ rất thâm sâu, tâm tư cũng vẫn luôn không hề đơn giản, còn người phụ nữ ở trước mặt ngực to nhưng não như trái nho, vẫn luôn là khẩu súng trong tay Bạch Lạc Băng.
“Tôi cho cô thời gian là một phút, nói sự thật cho tôi biết.
” Bây giờ Cung Cảnh Hào có chút không thoải mái, lại ở dưới trời mưa to, anh ta sắp có chút không chịu đựng được.
Vũ Phi Phi không ngừng lắc đầu, “Cậu Cung, anh đang nói cái gì vậy? Tôi, tôi, tôi!.
.
nghe không hiểu!.
”
Vũ Phi Phi bật khóc, cũng không biết bây giờ nước rơi trên mặt là nước mưa hay là nước mắt.
Cung Cảnh Hào vẫn luôn bóp lấy cằm của cô ta, “Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cô biết tôi đang nói đến chuyện gì.
”
Hô hấp của Vũ Phi Phi có chút thở dố.c, hình như không khí xung quanh đều trở nên ít đi.
“Cậu Cung, đều là do chủ ý của Bạch Lạc Băng, tôi không biết cô ta muốn làm cái gì!.
cô ta chỉ nói với tôi rằng Vũ Tiểu Kiều sẽ ngất ở sân vận động!.
.
bảo tôi!.
bảo tôi dìu cô ta đến thư viện!.
.
tôi thật sự không biết những chuyện còn lại!.
.
”
Ánh mắt của Cung Cảnh Hào thực sự quá đáng sợ, giống như là muốn lăng trì tùng xẻo cô ta vậy, khiến lòng bàn chân cô ta trở nên lạnh ngắt, nhanh chóng tránh nói vào chuyện chính, đem trách nhiệm của mình biến thành ở mức độ nhỏ nhất.
“Cô tưởng rằng tôi sẽ tin cô sao? Vũ Phi Phi, cô hãy nói thật cho tôi biết.
”
Cung Cảnh Hào hét lên, sức lực trên tay anh ta gia tăng thêm một chút, đau đến mức khiến Vũ Phi Phi hình như sắp ngất đi.
Cô ta khó khăn lên tiếng, “Cậu Cung, những chuyện tôi nói đều là sự thật, tôi!.
”
Cô ta cắn răng, khó khăn hạ quyết tâm, “Tôi có bằng chứng.
”
……
Tịch Thần Hạn lái xe lao vùn vụt ở trong mưa, xung quanh sấm chớp đùng đùng, bầu trời đen kịt, khiến trước mắt anh ta không ngừng xuất hiện những cảnh vụn vặt!.
Đó cũng là vào một đêm mưa to, khắp nơi đều là tiếng sấm đánh, tiếng mưa, còn có những tia chớp chói mắt.
Một chiếc xe lao vùn vụt đến, đâm vào anh, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một âm thanh vô cùng to vang lên, khắp nơi đều là máu tươi, cùng với nước mưa chảy lênh láng khắp nền đất.
Hình như có tiếng súng, có người đang khóc, có người đang lớn tiếng hét “cứu mạng”, anh đưa tay ra muốn nắm lấy một cánh tay đưa ra ở trước mặt, nhưng cuối cùng lại không nắm được gì hết, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi chảy thành sông.
“A! ! ”
Tịch Thần Hạn khẽ hét lên một tiếng, ra sức đạp chân ga.
Chiếc xe lao nhanh hơn.
Hình như chỉ có như vậy mới có thể đâm vỡ những cảnh đáng sợ xuất hiện trong đầu anh.
Anh cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc trở về bệnh viện, toàn thân anh ướt sũng xông vào phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiều.
An Tử Dụ nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ bây giờ của Tịch Thần Hạn, cô ta giật nảy mình, cô ta còn chưa khôi phục lại trạng thái bình thường đã bị Tịch Thần Hạn đẩy ra ngoài, sau đó khóa cửa phòng lại.
Tịch Thần Hạn xông đến trước giường bệnh, anh lôi Vũ Tiểu Kiều còn chưa tỉnh lại dậy, ôm chặt cô vào trong lòng, như vậy mới có thể khiến trái tim tràn ngập sự sợ hãi của anh ta từ từ được xoa dịu đi một chút.
Lại một tia chớp xoẹt qua cửa sổ, sau đó là tiếng sấm vang lên.
Cơ thể cao lớn của Tịch Thần Hạn đột nhiên trở nên run rẩy, anh ôm chặt Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng hơn!.
Mi tâm của Vũ Tiểu Kiều khẽ chau lại, không biết là bị tiếng sấm làm ồn, hay là bị anh ôm suýt nữa ngạt thở làm tỉnh dậy.
Cô từ từ đưa tay lên, phát hiện toàn thân mình không có chút sức lực nào, cô càng yếu ớt hơn dựa vào trong lòng Tịch Thần Hạn, cô khẽ lẩm bẩm một câu.
“Đây là! ! ở đâu vậy!.
.
”
Tịch Thần Hạn vui mừng nâng mặt cô lên, kích động đến mức giọng nói trở nên run rẩy, “Cô tỉnh rồi sao? Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
”
Vũ Tiểu Kiều vẫn có chút ý thức không rõ ràng, “Tôi làm sao vậy? Sao tôi lại ở bệnh viện vậy?”
Cô đỡ lấy cái đầu choáng váng của mình, khẽ lắc lắc một lúc.
“Đau đầu quá!.
”
Tịch Thần Hạn ôm cô vào trong lòng, lông mày chau chặt mấy hôm cuối cùng cũng giãn ra.
“Không sao, cô biết là cô bị cảm cúm sốt nên phải nhập viện là được, mọi chuyện đều qua hết rồi, đều qua hết rồi!.
” Ở trong đêm mưa bão sấm chớp như vậy, cảm giác ôm lấy cô có thể khiến tất cả mọi thứ trở nên không quan trọng chút nào.
Bây giờ anh chỉ muốn ôm lấy cô, khẽ hít mùi hương trên người cô, cảm nhận sự ấm áp của cô, còn có cả sự chân thật tràn ngập trái tim anh!.
Vũ Tiểu Kiều cũng khẽ ôm lấy anh, phát hiện toàn thân anh ướt sũng, cô không kiềm được mà chau mày lại.
“Anh dầm mưa sao? Cẩn thận bị cảm lạnh.
”
Cô biết anh sợ hãi trời mưa to sấm sét như vậy, cho nên quan tâm hỏi thăm anh, “Trời mưa to sấm chớp như vậy, sao anh còn ra ngoài vậy?”
Cũng không biết cô nói sao chỗ nào mà lại động chạm vào anh, khiến anh tức giận quát lên.
“Tôi từng nói, chuyện của tôi không cần cô nhiều lời, cô chỉ cần biết rõ nhiệm vụ của cô là gì.
”