Vũ Tiểu Kiều biết, chuyện này sẽ không như vậy mà qua đi.
Cung Cảnh Hào sẽ không uổng công bị Tịch Thần Hạn đánh một trận, còn Tịch Thần Hạn đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng tha mà cho Cung Cảnh Hào.
Giữa bọn họ vốn đã có mâu thuẫn, nhưng bây giờ bởi vì một ngòi nổ là Vũ Tiểu Kiều, mà sự hòa bình giả dối mà bọn họ trước đây vẫn luôn duy trì sẽ coi như là hoàn toàn bị sụp đổ.
Buổi trưa, Tịch Thần Hạn đẩy cửa bước vào.
Vũ Tiểu Kiều rất vui mừng, anh vẫn đến thăm cô, có phải là chứng minh tình hình giữa hai người vẫn chưa tồi tệ cho lắm? Vẫn có khả năng có thể cứu vãn khôi phục như ban đầu?
An Tử Dụ từ từ đứng dậy, cô ta lo lắng Tịch Thần Hạn lại cãi nhau với Vũ Tiểu Kiều, cô ta có chút muốn bảo vệ Vũ Tiểu Kiều, nhưng lại có chút sợ hãi khí thế bá đạo lạnh lùng tỏa ra từ trên người Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn nhìn An Tử Dụ, “Cô ra ngoài trước đi.
”
An Tử Dụ quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều gật đầu vơi cô ta, An Tử Dụ làm một động tác cố gắng bằng tay với cô, sau đó liền đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại.
Tịch Thần Hạn đi đến bên cạnh giường của Vũ Tiểu Kiều, bưng bát cháo ở bên bàn lên, khẽ thổi thổi, đút cho Vũ Tiểu Kiều ăn cháo.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áp, hốc mắt có chút hơi đỏ.
Đây còn là lần đầu tiên anh đút cho cô ăn, cảm giác này thật là tốt.
Cô vừa ăn vừa nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng không bớt đi vẻ đẹp trai của anh, đột nhiên cô rất muốn ôm lấy anh.
Anh mệt mỏi khiến cô đau lòng, nhưng!.
Cô lại rất sợ hãi, anh vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cô và Cung Cảnh Hào, từ đầu đến cuối vẫn không chịu tha thứ cho cô.
Cô cụp hai hàng lông mi dày của mình xuống, khẽ hỏi anh, “Anh vẫn sẽ!.
tin tưởng tôi đúng không?”
Tịch Thần Hạn lại thổi một thìa cháo đút vào miệng cô, vẫn không nhìn cô lấy một cái, “Nói cho tôi biết quá trình xảy ra sự việc.
”
“……”
Cô có chút né tránh, giọng nói của cô trở nên nhỏ hơn, “Tôi đi tìm điện thoại! ! sau đó liền ngất đi!.
.
”
“Vô duyên vô cớ ngất đi sao?” Anh nghi ngờ hỏi.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra, sau đó ra sức gật đầu, “Đúng vậy, chính là bị ngất đi, chuyện sau đó thì không biết gì hết.
”
“Trước đó đã ăn cái gì? Hoặc uống cái gì?” Tịch Thần Hạn lại hỏi.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu, “Không có, không có, không ăn cái gì hết.
”
Tịch Thần Hạn đột nhiên đặt mạnh bát cháo xuống bàn, hét to lên, khiến cho Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức hai vai run rẩy.
“Vẫn không chịu nói thật với tôi.
Cô tưởng rằng tôi không nhìn ra cô đang nói dối sao?” Tịch Thần Hạn nắm chặt lấy cằm của Vũ Tiểu Kiều, “Nói, cô đang che giấu chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều ra sức lắc đầu, “Không có.
”
Tịch Thần Hạn tức giận hất cô ra, tức giận thở hồng hộc.
“Tốt! Rất tốt! Vô cùng tốt!”
Vũ Tiểu Kiều đưa tay ra, kéo lấy anh, nhưng anh lại lạnh lùng hất cô ra.
Tay của Vũ Tiểu Kiều cứng đờ ở trong không trung, trong mắt cô xoẹt qua một tia đau thương, trong đáy mắt cô trong phút chốc đọng lại một lớp sương, lấp lánh những giọt nước mắt pha lê.
“Tôi và Cung Cảnh Hào không có chuyện gì hết, tôi là trong sạch, anh phải tin tưởng tôi.
” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
“Bây giờ mấu chốt của vấn đề không phải là cô có trong sạch hay không, mà là!.
.
” Giọng nói của Tịch Thần Hạn đột nhiên cứng đờ lại, “Cô là đồ phụ nữ không biết tốt xấu.
”
Anh chỉ là muốn điều tra rõ là ai hãm hại Vũ Tiểu Kiều, cho cô uống nhiều thuốc ngủ như vậy?”
Nhưng người phụ nữ này, rõ ràng biết manh mối, nhưng lại lựa chọn không nói ra.
“Tôi biết, anh đang lo lắng cho tôi.
”
“Sai rồi, không phải tôi lo lắng cho cô, tôi không hy vọng người phụ nữ của tôi bị người khác nói xấu sau lưng, tin đồn không ngớt.
”
“……”
Trái tim của cô đột nhiên co rút lại.
Cô đột nhiên bật cười, “Nếu không phải là lo lắng cho tôi, tôi không muốn truy cứu thì anh còn muốn truy cứu cái gì?”
“Nói cho tôi biết chân tướng sự việc.
” Tịch Thần Hạn ra sức giữ kiên nhẫn, lạnh lùng ép hỏi cô.
“Chân tướng chính là tôi không biết gì hết.
” Cô lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó vén chăn nằm xuống.
“Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.
”
Cô quay đầu lại, nhắm mắt lại.
Nghe thấy cô ra lệnh đuổi khách, Tịch Thần Hạn đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy cô đã nhắm chặt mắt lại, anh nắm chặt lấy hai nắm đấm, trong mắt xoẹt qua một tia tức giận.
Người phụ nữ đáng chết này!
Lẽ nào không muốn giải thích gì với anh sao? Hay là nói sự thật chính là như vậy, cô không muốn giải thích điều gì hết.
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy tiếng đóng cửa vang bên tai, lúc này cô từ từ mở mắt ra, ngớ người nhìn cửa phòng đã đóng chặt, sự buồn bã trong lòng cũng không kiềm chế được mà lan tỏa ra toàn thân.
Cô cuộn tròn người vào trong chăn, từ từ nhắm mắt lại, kiềm nén sự cay xót trong khóe mắt, cô khẽ cười với bản thân mình! !
……
Vũ Phi Phi hoảng hốt chạy về nhà họ Vũ.
Hai tay cô ta không kiềm chế được mà không ngừng run rẩy, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
Tôn Hồng nhanh chóng xông lên, nhìn sự nhếch nhác trên khắp người Vũ Phi Phi thì bị dọa đến mức hét lên thành tiếng.
“Phi Phi, con làm sao vậy? Không phải trường học đã bị phong tỏa rồi sao? Sao con vẫn mặc quần áo ngủ mà chạy ra vậy? Con bị dầm mưa sao? Sao toàn thân con ướt sũng vậy?! ! ”
Tôn Hồng thấy Vũ Phi Phi hoang mang rối loạn, không thể bình tĩnh nổi thì bà ta liền cảm thấy lo lắng.
“Phi Phi, con nói chuyện đi, con làm sao vậy? Ai bắt nạt con vậy?”
“Con nói cho mẹ biết ai bắt nạt con vậy, mẹ đi tìm hắn ta tính sổ.
”
Vũ Phi Phi bỗng chốc khôi phục lại trạng thái bình thường, ánh mắt của cô ta sợ hãi nhìn Tôn Hồng, miệng lẩm bẩm nói, “Mẹ ơi, có phải con sắp xong đời rồi không? Ngay cả Bạch Lạc Băng cũng khó giữ nổi mình, có phải con sắp chết chắc rồi không?”
“Phi Phi, con đang nói linh tinh cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôn Hồng nhanh chóng đi rót một cốc nước cho Vũ Phi Phi, lại dặn dò nhà bếp nấu một bát nước canh gừng cho Vũ Phi Phi xua đuổi cái lạnh.
“Mau lên, uống cốc nước ấm này để làm ấm cơ thể, sau đó lên lầu tắm nước nóng!.
”
“Mẹ!” Vũ Phi Phi kéo lấy tay Tôn Hồng, “Bố đâu? Bố có ở nhà không?”
“Bố con vẫn chưa về, chắc cũng sắp về rồi, bố con có nói là buổi trưa về nhà ăn cơm, con tìm bố con có chuyện gì sao?”
Vũ Phi Phi đột nhiên nắm lấy tay của Tôn Hồng, đè nén giọng nói lại, “Mẹ ơi, mẹ phải cứu con!”
Tôn Hồng giật nảy mình, vô cùng căng thẳng nhìn cô ta, giọng nói cũng bất giác mà trở nên trầm thấp, “Phi Phi, con xảy ra chuyện gì vậy? Đừng có doạ mẹ.
”
Vũ Phi Phi ngồi lên ghế sofa, bắt đầu bật khóc.
Tôn Hồng vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi, “Tổ tông của mẹ, rốt cuộc con làm sao vậy? Con mau nói đi, khóc cái gì mà khóc, thật là khiến mẹ sốt ruột đến chết mất!”
Vũ Phi Phi định mở miệng nói nhưng lại nhanh chóng thay đổi, “Không sao, không sao, là do con nhớ nhà quá, quá nhớ bố mẹ.
Mẹ, con lên lầu trước đây, con mệt quá, con muốn ngủ một lúc.
”
Bỏ mặc tiếng hét gọi của Tôn Hồng, Vũ Phi Phi nhanh chóng chạy lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Ở bên tai cô ta không ngừng vang lên giọng nói cảnh cáo của Cung Cảnh Hào giành cho cô ta ở trong cơn mưa to.
“Vũ Phi Phi, tốt nhất cô nên an phận một chút, nếu không cái tát trên mặt Bạch Lạc Băng sẽ biến thành con dao!.
.
”
Vũ Phi Phi nhanh chóng bịt mặt mình lại, chỉ sợ cô ta sẽ bị Cung Cảnh Hào huỷ hoại.
Sắc mặt của Vũ Phi Phi trở nên nhợt nhạt, trong lòng vô cùng hoang mang, cô ta nhất thời không biết như thế nào mới là tốt.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”
“Bạch Lạc Băng đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, tuy mình đã giao bằng chứng cho Cung Cảnh Hào, nhưng nếu Bạch Lạc Băng vẫn khăng khăng một mực đổ hết trách nhiệm lên đầu mình thì mình cũng chết chắc.
”
Vũ Phi Phi biết quan hệ của Bạch Lạc Băng và Cung Cảnh Hào, bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, hai nhà cũng kết giao nhiều đời, Cung Cảnh Hào nhất định không ra tay quá tàn nhẫn với cô ta.
Ngộ nhỡ anh ta trút hết cơn giận dữ lên đầu cô ta thì cô ta thật sự sẽ chết rất thê thảm.
Vũ Phi Phi nắm chặt điện thoại trong tay, đột nhiên trước mắt cô ta xuất hiện một chủ ý.
“Bạch Lạc Băng, cô rất thông minh, nhưng Vũ Phi Phi tôi cũng không ngốc, nếu cô đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
”
Vũ Phi Phi nhanh chóng mở điện thoại ra, cắt lấy một đoạn ghi âm nhỏ trong đoạn ghi âm của cô ta rồi gửi cho Tô Nhất Hàng.
“Ai bảo cô hại tôi, để xem sau khi Tô Nhất Hàng biết được bộ mặt thật của cô thì còn cần cô nữa hay không!”