Chương 281
Ba đứa nhỏ cùng nhau bước vào phòng treo đồ, bàn tay nhỏ bé xinh xinh đẩy cánh cửa trượt ra.
Bánh bao nhỏ lên tiếng trước: “Cha ơi, mẹ ơi! Tụi con tìm được hai người rồi.”
Cánh tay Tiêu Khôn Hoằng bỗng chốc ngừng lại, vội vàng đặt Thi Nhân xuống, sau đó nhanh chóng lấy đại một bộ quần áo rồi đưa cho cô.
Sau đó mới quay đầu nhìn ba đứa trẻ đang đứng trước cửa: Sao các con lại tới đây?” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, ánh mắt u ám tới đáng sợ.
Mạc Tiểu Bắc: “Tụi con tới gọi cha mẹ xuống ăn cơm tối ạ.” “Được rồi, giờ cha mẹ sẽ xuống ngay, các con cứ xuống lâu đợi trước, được không nào?”
Thi Nhân đứng phía sau Tiêu Khôn Hoàng, run rẩy mặc chiếc áo rộng thùng thình của anh, giọng nói cũng run run, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Xấu hổ quá.
Bánh bao nhỏ vô cùng hồn nhiên nói: “Chúng ta cùng đi đi mà.
Cùng đi ăn cơm
Mac Tiểu Nam và Mạc Tiểu Bắc bốn mắt nhìn nhau, sau đó
Mạc Tiểu Bắc nói: “Vậy thì tụi con đi trước nha.”
Ba bé con lại nằm tay nhau rời khỏi phòng ngủ.
Tiêu Khôn Hoăng sải bước ra ngoài, khóa trải cửa phòng lại, sau đó quay đầu nhìn Thi Nhân đang mặc chiếc áo rộng thùng thình của mình, ánh mắt anh lại u ám đi rất nhiều.
“Đều tại anh hết!”
Thi Nhân vô cùng tức giận.
Suýt chút nữa thì bị đảm nhỏ nhìn thấy, sau này biết phải giải thích với chúng như thế nào đây? “Bọn chúng có hiểu gì đâu.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoáng vẫn khàn khàn như cũ, anh thấy hơi khó chịu, nếu đổi lại là người khác thì đã bị ném ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng đây lại là bé con mà mình sinh ra, không thể ném đi được.
Anh nghien răng nghiến lợi, sải bước về phía Thi Nhân, anh hôn cô một lúc lâu rồi mới buông ra.
Tiêu Khôn Hoằng không hề quay đầu mà đi thẳng vào phòng tắm, tư thế lúc đi trông có vẻ hơi kỳ lạ.
Thi Nhân dùng tay ôm chặt miệng, môi sắp rách toạc cả ra, cô đỏ mặt quay về phòng thay đồ để mặc lại bộ quần áo của mình.
Sau đó ngồi im một lúc lâu, cho tới khi sắc mặt khôi phục lại bình thường thì mới rời khỏi phòng ngủ.
Lúc cô bước ra, từ phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, anh vẫn còn chưa tắm xong.
Khụ khụ, trong những tình huống như thế này, người khó xử nhất hẳn phải là Tiêu Khôn Hoằng.
Quả nhiên lũ trẻ có tài làm khó cha nó.
Thi Nhân tự vỗ nhẹ vào mặt, sau đó rời khỏi phòng ngủ và bước xuống lầu, ba đứa trẻ đều đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.
“Mẹ ơi, ăn cơm ăn cơm “Ừm, được.”
Thi Nhân ngồi xuống, cô liếc nhìn khay thức ăn trước mặt bọn trẻ rồi bắt đầu ăn cơm.
“Mẹ ơi, cha đâu rồi a?” “Cha con, cha sắp xuống rồi” “Vừa rồi hai người đang làm gi thế a?”
Khụ khu khu, Thi Nhân suýt chút nữa thì bị sặc, khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại được, vậy mà giờ mặt lại đỏ bừng lên.
Ba đứa nhỏ đột nhiên đồng thanh “Ö” lên một tiếng, những đôi mắt bé xinh ảnh lên cái nhìn trêu chọc.
Thi Nhân liếc nhìn mợ Hồng đang đứng bên cạnh, hận không thể vùi đầu xuống bàn ăn, tình cảnh này đảng ra phải để Tiêu Khôn Hoằng tới giải vây chú, kết quả là anh lại trốn mất.
“Me oi?” “Thôi đừng hỏi mẹ nữa, đi hỏi cha con ấy” Bánh bao nhỏ gật gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm đã ăn được một nửa thì Tiêu Khôn Hoảng mới lững thững đi xuống.
Khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, nhưng hai tai lại hơi ứng đỏ, ánh mắt thản nhiên như không hề có chuyện gì.
Anh kéo ghế rồi ngồi xuống, hai chân thon dài duỗi thắng, chắn bên cạnh Thi Nhân.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt người đàn ông vô cùng bình tĩnh, cô lẳng lặng nghiến răng, rõ ràng là anh cố tình mà.
Bánh bao nhỏ đã ăn cơm xong, bé con lắc lắc cái bát trống trên tay: “Cha ơi, cha nhìn này?” “Ừm, ngoan lầm.” “Đương nhiên rồi, con gái ngoan nhất mà.”
Bánh bao nhỏ đặt bát xuống, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô bé nhìn Tiêu Khôn Hoảng rồi hỏi: “Cha ơi, vừa rồi cha mẹ đang làm gì thể ạ?”
Khụ khu, không ngoài dự đoán, Tiêu Khôn Hoằng cũng bị sặc.
Anh nhìn bà xã nhỏ của mình bằng ảnh mắt thâm sâu, kết quả là cô vẫn đang vùi đầu ăn cơm, đương nhiên nếu như hai tai không đỏ ứng lên thì lại càng hoàn hảo.
Phải, giả, bộ, tiếp tục giả bộ.
Tiêu Khôn Hoảng nhìn chằm chằm Thi Nhân một hồi lâu, cuối cùng ngước đầu lên nhìn con gái nhỏ, đối diện với ánh mắt đáng yêu của con, anh chỉ trả lời qua quýt: “Cha mẹ đang giao lưu tình cảm”
Khu khu khu, Thi Nhân đã bị sặc.
Đồ xấu xa khốn kiếp không biết xấu hổ, cô cố tình giẫm lên chân anh một cái, cảnh cáo anh không được nói năng linh tinh.
Cũng may là Bánh bao nhỏ rất dễ bị lừa, cô bé chỉ hỏi đúng một câu.
Có lẽ vấn đề này vẫn chưa có sức hút bảng chú chó Bạch Tuyết, ba bé con rửa tay sạch sẽ sau đó lại quay đầu đi về khu vườn nhỏ phía sau nhà.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Anh bỏ chân ra đi.”
Trong phòng ăn yên tĩnh truyền tới giọng nói của Thi Nhân, cái người này có thấy phiền không hả, có định để người khác ăn cơm nữa không.
Người đàn ông không hề nhúc nhích, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Vừa rồi em có nói như thế đâu.”
Bữa cơm này không ăn được nữa rồi.
Thi Nhân đặt đũa xuống, đỏ mặt rời khỏi phòng ăn.
Tiêu Khôn Hoằng dõi mắt theo bóng cô rời đi, sau đó cụp mắt nhìn xuống đồng thức ăn trên mặt bàn, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Anh cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, ánh đèn chiếu xuống cũng không soi rõ được vẻ mặt của anh lúc này.
Suốt mấy ngày liên tiếp, ba đứa nhỏ đều ngủ cùng hai người họ.
Cho đến tận khi Thi Nhân đã hết kỳ kinh nguyệt.
Bánh bao nhỏ vẫn không muốn rời đi, buổi tối lại ôm gối rồi tung tăng chạy tới.
Trên đầu buộc một chỏm tóc nhỏ xinh, cô bé đang mặc bộ đồ ngủ vô cùng đáng yêu.
Bánh bao nhó đi phía trước, hai anh trai chạy theo phía sau.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy ba đứa nhỏ xuất hiện trong phòng, sắc mặt đột nhiên cứng đo: “Chang phải đã nói rõ rồi sao?” “Nhưng mà con sợ .”
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nũng nịu, cô bé chạy thẳng tới chỗ Tiêu Khôn Hoàng rồi ôm lấy chân anh: ôm
Khuôn mặt bầu bĩnh cười lên rạng rỡ như một đóa hoa nhỏ.
Mặc dù trong lòng Tiêu Khôn không mái, thể nhưng vẫn cúi xuống ôm bé con lên, cảm vào má con gái, Bánh bao nhỏ liên tục đi.
Cuối cùng ba đứa nhỏ vẫn thành công vào được phòng ngủ.
Chúng ngủ giữa hai người bọn họ.
Thi Nhân không có ý kiến gì, cô hi vọng rằng lũ trẻ sẽ ngủ ở đây thêm vài hôm nữa, bởi cô luôn cảm thấy người nào đó cứ nhìn mình bằng ánh mắt đáng sợ.
Trước khi Tiêu Khôn Hoằng nằm xuống, anh liếc nhìn cô vợ nhỏ của mình.
Thi Nhân rụt cổ lại, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của
Thiệp mời tới bữa tiệc do nhà họ Hách Liên tổ chức đã được gửi tới tay Tiêu Khôn
Anh nhìn tấm thiệp mời, nhin chăm chú vào dòng chữ trên đó, nét mặt nhất thời hơi khó đoán.
Trợ lý Tiêu đứng trong phòng đọc sách, lén liếc nhìn cậu chủ: “Chuyện này có cần nói với mợ chủ không
Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên đặt tấm thiệp mời sang một bên.
Thi Nhân không thể nào không biết chuyện này, nói không chừng Hách Liên Thành đã đích thân nói với cô rồi cũng nên.
Ngón tay thon dài của anh khẽ cử động, thật không ngờ anh ta lại thật sự dám gửi thiệp mời đến.
Gửi để cho anh xem à? chủ, còn có một chuyện nữa.” “Nói đi.” trước mợ chủ có hỏi về chuyện của Tiêu Vinh.” Tiêu Khôn “Sau đó thì sao?”
Trợ lý Tiêu thuật lại một cách đơn giản câu trả lời lúc ấy, sau đó nhìn sắc mặt của cậu chủ, lẽ nào mợ chủ không hỏi anh sao?
Thực sự là chưa hỏi.
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Anh thản nhiên ném thiệp mời sang một bên: “Bác sĩ dinh dưỡng mà chúng ta mời tới để chăm sóc sức khỏe cho mợ chủ, mất bao lâu thì mới có hiệu quả?” “Chuyện này phải hỏi lại đã, điều trị bằng liệu pháp ăn uống thì hiệu quả tương đối chậm.”
Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy rồi rời khỏi phòng đọc sách.
Sau khi vợ anh xảy ra vụ việc lần trước đã tới bệnh viện kiểm tra một lượt.
Do đã sinh ba đứa bé, khi ở Mỹ lại không được chăm sóc tốt, dẫn tới kinh nguyệt không đều, hơn nữa còn kéo theo một loạt các phản ứng xấu.
Vì để điều dưỡng cơ thể cho VỢ, Tiêu Khôn Hoằng đã đặc biệt mời một bác sĩ dinh dưỡng tới.
Anh đi thắng tới phòng làm việc, cẩn thận mở cửa ra, thấy vợ đang tập trung làm việc, cốc nước trên tay trống không.
Thi Nhân liểm môi, cô đặt chiếc cốc không sang một bên, cũng không hề bận tâm.
Cuối cùng thì tác phẩm cũng đã sắp hoàn thành.
Cô luôn đẩy nhanh tiến độ, sợ rằng không kịp hoàn thành.
Thi Nhân đặt đồ xuống, lúc vươn tay ra lấy cốc nước, sau khi uống một ngụm mới phát hiện ra điều lạ thường.
Cô nhớ là trong cốc đã hết nước rồi mà.
Hiện giờ trong cốc lại đầy nước táo đỏ.
Lẽ nào đã xảy ra hiện tượng thần bí sao?