Chương 309
Khi bà Hách nhìn thấy bọn họ, bà ta cũng hơi ngỡ ngàng một chút.
Chắc bà ta cũng không nghĩ tới là sẽ gặp mặt ở nơi này.
Sắc mặt Hách Liên Thành không chút thay đổi, ánh mắt tối đen trống rỗng.
Mắt của anh ta chú ý đến tay Tiêu Khôn Hoằng đang nắm lấy tay Thi Nhân.
Giờ phút này, anh ta cũng không biết mình đang cảm thấy như thế nào.
Thi Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục tham quan.”
Mạc Tử Tây cũng đi theo nữ thần bọn họ.
Dù sao cô ấy biết chuyện anh trai đang tính kế với nhà họ Hách, cô ấy luôn cảm thấy không biết đối mặt với anh Liên Thành như thế nào.
Nếu như có thể, cô ấy hy vọng thời gian có thể dừng lại ở trước kia.
Chị Mộng Thần vẫn còn sống, nhà họ Hách cùng nhà họ Mạc cũng không có xích mích đến mức độ này, như vậy thì thật tốt biết bao.
Trên đường, Thi Nhân chỉ chăm chú xem các tác phẩm điêu khắc của nhà họ Mạc.
Các sư phụ của nhà họ Mạc đến đây rất nhiều, đối mặt với việc đi cùng nhau trên đường tham quan, hoặc là các câu hỏi về cảm nhận khi tham quan của du khách, bọn họ đều rất kiên nhẫn trả lời tất cả.
Thi Nhân cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Có những đồ vật mà thật ra chỉ xem qua video thì không thể cảm nhận được sâu sắc.
Cô tận dụng cơ hội, giữ lấy một vị sư phụ, bắt đầu hỏi những câu hỏi mà mình thắc mắc.
Đối phương kinh ngạc nhìn cô.
Rõ ràng ông ta biết cô là ai, nhưng không nghĩ tới cô lại có hứng thú với điều khắc như vậy.
Đối phương rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc khuôn mặt, giải đáp câu hỏi của Thi Nhân.
Thi Nhân phối hợp rất nhanh, lập tức lại đưa ra các câu hỏi của mình.
Hỏi liền một mạch các câu hỏi, sư phụ dường như có chút gì đó chống đỡ không nổi.
Sư phụ lau mồ hôi trên trán, nhìn Mạc Tử Tây: “Cô ba, tôi thật sự không thể tiếp tục nói tiếp được nữa.
Tôi đã ký cam kết giữ bí mật rồi.”
Vốn nghĩ rằng bà chủ Tiêu này chỉ là nhất thời tò mò.
Nhưng không nghĩ cô lại là người trong nghề, còn rất có thiên phú.
Lúc này Thi Nhân mới chợt nghĩ lại rồi vội vàng nói: “Thật ngại quá tôi không chú ý tới.”
“Không có gì, bà chủ Tiêu rất có thiên phú, có thể cân nhắc đến việc gia nhập cùng chúng ta.” Lúc này, ánh mắt sư phụ nhìn Thi Nhân cũng không giống trước nữa.
Mạc Tử Tây kéo cánh tay của Thi Nhân: “Đúng thế.
Nữ thần à, cô suy nghĩ một chút đi mà.”
“Ừm, tôi vẫn luôn suy nghĩ.” Thi Nhân cười một cái, sau đó nhìn sang sư phụ: “Cám ơn thầy, vừa rồi tôi học được rất nhiều điều từ thầy.”
“Không cần cảm ơn tôi đâu, cũng đều nhờ bà chủ Tiêu thông minh hiểu biết sâu rộng.” Sư phụ lau mồ hôi, may mà cô ba ở đây, không thì nếu như bị người khác nhìn thấy thì bản thân có mười cái miệng cũng không thể giải thích.
“Đương nhiên là vậy rồi.
Nữ thần của tôi là thông minh nhất.”
Mạc Tử Tây cười ha ha rồi đưa Thi Nhân đi.
Khi cô ấy quay đi, bên trong con ngươi đen nhánh là ánh mắt là suy nghĩ sâu xa khó đoán.
Có lẽ khả năng thiên phú của nữ thần còn cao hơn nhiều so với những gì mà cô ấy tưởng tượng.
Ba người đi về phía cửa của lối ra, bên đó Mạc Đông Lăng đang làm người hướng dẫn cho một nhóm người.
Người của nhà họ Hách cũng ở bên đó.
Tiêu Khôn Hoằng cùng Thi Nhân xuất hiện, thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
Mạc Đông Lăng cũng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: “Tham quan một vòng xong rồi cảm giác thế nào?”
“Mở rộng tầm mắt.”
Những lời này của Tiêu Khôn Hoằng mặc dù có phần khen trong đó, nhưng cũng làm cho anh thấy rõ được sức mạnh của nhà họ Mạc.
Thi Nhân nói tiếp: “Buổi triển lãm của Nhà họ Mạc giống như trong viện bảo tàng vậy, thật sự làm cho người ta nể phục, cũng làm cho người ta ngưỡng mộ quyết định lúc đầu ông chủ Mạc, khiến cho các sản phẩm truyền thống từ xưa không bị thất truyền.”
“Bà chủ Tiêu quá khen rồi.” Mạc Đông Lăng khiêm tốn đúng mực: “Đây đều là những đồ vật mà tổ tiên đời trước để lại, tôi thật sự rất vinh hạnh khi có thể phát huy tiếp truyền thống của tổ tiên.”
“Tốt lắm, nói rất đúng.” Mọi người ở xung quanh đồng tình, cũng có người vỗ tay ủng hộ.
Bà Hách nhìn thấy Mạc Đông Lăng và Nhà họ Tiêu nói chuyện vui vẻ hòa hợp, nhưng sắc mặt bà ta lúc nào cũng cau có khó chịu, những người này càng nói chuyện hòa hợp với nhau càng khiến Mạc Đông Lăng xem trọng nhà họ Tiêu.
Nhưng Mạc Đông Lăng là người như thế nào cơ chứ? Anh ta sẽ không, bao giờ chịu thỏa hiệp, anh ta là một người làm ăn có mười phần sẽ ăn cả mười mà không chịu nhả ra.
Tiếng vỗ tay kết thúc.
Bà Hách đột nhiên mở miệng: “Cô Mạc, vừa rồi cô cứ quấn lấy sư phụ điêu khắc của nhà họ Mạc là muốn học lỏm tài nghệ sao?”
Vừa rồi trợ lý báo cáo chuyện này với bà ta.
Bà ta vẫn luôn cho người giám sát Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng chính là vì muốn tìm được nhược điểm của bọn họ.
Kết quả đúng thật là khiến bà ta tìm được một nhược điểm.
Rất nhiều người nhìn Thi Nhân, trong đó cũng có Mạc Đông Lăng.
Thi Nhân ho một tiếng rồi thoải mái mà nói: “Đúng vậy.
Tôi chính là muốn học lỏm tài nghệ.
Có điều, sư phụ có quy tắc của bọn họ, không thể tùy tiện nói cho ai biết được.”
Thay vì úp mở che giấu, không bằng cứ nói thẳng ra.
Ở đây nhiều người như vậy, ai mà không có suy nghĩ muốn học hỏi một chút cơ chứ?
Mạc Đông Lăng cười rồi nói: “Bà chủ Tiêu đây thật thẳng thắn, nhưng hôm nay nhiều sư phụ ở đây như vậy cũng là vì giúp mọi người giải thích những thắc mắc.
Tất cả đều có thể hỏi, không có vấn đề gì cả.”
Lời này như tát vào mặt bà Hách.
Mạc Đông Lăng người ta đã nói không có vấn đề gì rồi, một người nhà họ Hách như bà ta thì lo cái gì chứ? Bà Hách có chút không cam lòng, nhịn không được nhìn Mạc Đông Lăng: “Tôi cảm thấy vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, tránh việc nhà tay nghề họ Mạc bị người khác học trộm, đến lúc đó cơ nghiệp của nhà họ Mạc sẽ bị hủy hoại mất.”
“Chuyện này không cần phiền đến bà Hách phải lo lắng.”
Mạc Đông Lăng lễ phép tránh né, sau đó nhìn mọi người: “Thời gian tuyên bố kết quả sắp tới.
Mời mọi người đi theo tôi!”
Lời nói của Bà Hách bị từ chối.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay vợ mình rồi đi theo mọi người, hoàn toàn không coi nhà họ Hách đặt ra gì.
Bà Hách nhẫn nhịn cơn tức giận, cũng chỉ đành đi theo sau.
Đợi lát nữa lúc tuyên bố kết quả, bà ta mới ngồi vui vẻ xem kịch, đến lúc đó nhất định phải cười chế nhạo nhà họ Tiêu.
Tranh đoạt hạng mục với nhà họ Hách sao? Đúng thật là không biết tự lượng sức mình!
Hội trường rất nhanh đã hết chỗ.
Về kết quả cuộc đấu thầu lần này, rất nhiều người đều đang đoán rốt cuộc là ai sẽ giành chiến thắng.
Có hy vọng nhất là nhà họ Hách, còn có nhà họ Tiêu.
Sắc mặt Hách Liên Thành có vẻ rất mỏi mệt, ánh mắt cũng không còn sáng suốt.
Đến thời điểm hiện tại, anh ta không còn quan tâm đến kết quả nữa.
Trên sân khấu người tổ chức đã bắt đầu phát biểu, nói một hồi liên tục, sau đó tuyên bố: “Doanh nghiệp chiến thắng buổi đấu thầu lần này chính là… tập đoàn Quang Viễn, xin chúc mừng!”
Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy cúi đầu chào mọi người, sau đó lại ngồi xuống.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên xung quanh.
Hách Liên Thành xem đến đây, từ tận đáy lòng có chút gì đó thất vọng, chỉ có thể thở phào một tiếng.
Anh ta thật sự quá mệt mỏi rồi.
Kết quả cuộc đấu thầu nhanh chóng được truyền ra.
Rất nhiều người bất ngờ, cũng có nhiều người cảm thấy kết quả này không ngoài dự tính, dù sao thì Tiêu Khôn Hoằng đã trở lại.
Tập đoàn Quang Viễn không có Tiêu Khôn Hoằng giống như một con mãnh thú mà không có móng vuốt.
Nhưng tình hình hiện tại không giống như trước kia rồi.
Không thấy Tiêu Vinh bị bắt rôi sao?
Sau khi tuyên bố kết quả, hội trường được một phen ồn ào.
Tuy rằng Thi Nhân đã đoán được kết quả, nhưng chỉ đến lúc sau khi tuyên bố kết quả, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Cô nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng, vui mừng nói: “Anh giỏi quá.
Thật sự đấy!”
Anh quả thật giống như một thần thoại vậy.
Thi Nhân vui mừng ôm lấy anh ta rồi nói vào tai anh ta: “Em từ trước tới giờ chưa từng gặp qua người nào giỏi như anh.”
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, tập đoàn Quang Viễn đang ở trong thế khó không được xem trọng lại bất ngờ lội ngược dòng thành công.
Kết quả này cũng làm cho nhiều người sáng mắt ra.
Sau khi bà Hách nghe được kết quả này, cả người bà ta như bị sét đánh trúng đùng một cái.
Sao có thể như thế được?
Tại sao chiến thắng cuối cùng lại là tập đoàn Quang Viễn, rõ ràng nhà họ Hách có thực lực nhất, tại sao lại thua?
Bà Hách đứng ngây người ra nhìn ba người Tiêu Khôn Hoằng, Thi Nhân cùng với Mạc Đông Lăng ngồi cùng nhau trên hàng ghế đầu đang cười cười nói nói.
Bà ta bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật chói mắt.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà người chiến thắng lại là bọn họ chứ?