Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 321




Chương 321: Hôm nay cha cực kì đẹp trai
Thi Nhân ở bên cạnh nhìn thấy liền đưa một chiếc áo lông cừu bên người sang: “Mặc.
ni một chút đi, bên ngoài còn lạnh hơn nữa đấy”
Từ sau khi anh được xuất viện, cơ thể cũng đã dần khôi phục lại, cũng không còn gầy đến nỗi nhìn rõ cả xương sườn như trước.
nữa.
Tiêu Khôn Hoằng cũng không nói gì cả Khi anh bắt đầu cởi dây thắt lưng ra, ánh mắt còn cố ý liếc nhìn Thi Nhân một cái, vừa nhìn vừa cởi.
Thi Nhân đỏ hết cả mặt, vội quay người chạy ra khỏi phòng ngủ.

Đối mặt với người đàn ông mà lúc nào cũng thất thường như này, trong lòng cô chỉ có thể thầm mắng một hai câu.
Cô đi ra ngoài sảnh lớn cùng với mấy đứa nhỏ.
Không lâu sau, Tiêu Khôn Hoãng cũng đã thay quần áo xong, đầu đội mũ lưỡi trai, dáng cao, chân dài, ăn mặc trông cứ như ngôi sao Hàn Quốc vậy.
Thi Nhân nhìn thấy Tiêu Khôn Hoãng như vậy thì cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Trồng thật là đẹp trai mà.
Người đàn ông đút một tay vào túi quần, con ngươi mắt đen như mực, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại không có tí biểu cảm nào cả.
Anh nhận thấy ánh mắt của vợ và các con đang nhìn chảm chăm vào mình thì vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Đã rất nhiều năm anh không mặc mấy loại quần áo màu sắc này rồi.
Bé Bánh Bao phản ứng nhanh nhất, trực tiếp chạy đến: “Cha thật là đẹp trai quá đi”
Tiêu Khôn Hoằng cúi người mà bế con gái của mình lên: “Đẹp trai như thế nào hả?”
“Đẹp trai hơn cả mấy ngôi sao trên TV cơ ạ Bé Bánh Bao quàng tay qua cổ của anh, giọng nói non nớt hỏi: “Hôm nay cha vô cùng đẹp luôn nhé.”
“Thế chẳng lẽ bình thường cha trông xấu lắm hả?”
“Hôm nay là cực kì đẹp trai ại”
Bé Bánh Bao cười khúc khích.

Trước đây lúc nào cha cũng trông vô cùng nghiêm túc, nhưng mà cha của bây giờ trông hợp với thẩm mỹ mọi người hơn nhiều.
Đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoäng khẽ nhếch lên nụ cười, nhìn về phía Thi Nhân, nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô.


Anh vẫn cứ đẹp trai, quyến rũ như trước vậy.
Thi Nhân tránh nhìn vào ánh mắt của anh, nhìn bé con mà nói: “Đi thôi, đi thôi nào.
Có định đi nữa không đấy?”
“Đi thôi, đi đến nơi trải nghiệm thôi”
Bé Bánh Bao thoát khỏi vòng tay của cha mà chạy vèo cái ra ngoài Trước khi đi, Thi Nhân vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô xoay người, đi ra phía sau mở cốp sau của xe ra.

Quả nhiên là thấy được một con chó lớn màu trắng, đang cố trốn ở tận phía trong, còn đang lộ ra một ánh mắt đầy vô tội mà nhìn cô.
“Mạc Tiểu Bắc, Mạc Tiểu Nam, Mạc Tiểu Khê.

Thế này là thế nào đây?”
Ba bé con đứng ở bên cạnh xe, mắt nhìn sang nhau đầy đau khổ.

Xong rồi, bị phát hiện rồi!
Mạc Tiểu Khê nở một nụ cười thật là tươi, cố tỏ ra đáng yêu để đánh lạc hướng mẹ: “Mẹ ơi, Bạch Tuyết muốn đi trải nghiệm với chúng ta ạ”
“Bạch Tuyết nói với con thế hả?”
“Vâng vâng, đúng rồi ạ”
Thi Nhân cảm thấy đau hết cả đầu: “Con bảo Bạch Tuyết nói một câu cho mẹ xem?”
Thế là bé Bánh Bao đi đến bên cạnh Bạch Tuyết, nghiêm túc nói: “Bạch Tuyết à, Bạch Tuyết ơi, cậu mau nói cho mẹ nghe đi, chúng ta muốn cùng nhau đi trải nghiệm”
“Gâu gâu”
“Mẹ ơi, Bạch Tuyết bảo là muốn đi cùng ạ: Thi Nhân không biết phải làm gì bây giờ mới được.
Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh giải quyết đi này”
Chuyến trải nghiệm này không thể đem theo nó được.

Đây là hoạt động tập thể của cả lớp, nếu mang một chú chó to như vậy đến thì sẽ khiến cho các phụ huynh khác phải lo lắng.

‘Chứ không phải là bọn họ không muốn cho chú chó này đi ra ngoài cùng.
Cái miệng nhỏ nhắn của bé Bánh Bao bĩu lại có chút không vui.

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Khôn Hoäng: “Cha ơi, mình không thể đưa Bạch Tuyết đi cùng ạ? Con đã hứa với cậu ấy rồi mà”
Tiêu Khôn Hoãng ngồi xổm xuống trước mặt con gái của mình: “Có thể đưa theo cũng được, nhưng con phải hỏi ý kiến của cha mẹ từ trước mới được chứ, nhưng cha không cho.
phép con lén giấu Bạch Tuyết ở trên xe”
“Vì sao lại thế ạ?”
“Bởi vì nếu con giấu Bạch Tuyết ở trong cốp xe sau như thế, vậy nhỡ đãng sau không thông gió, Bạch Tuyết sẽ bị ngạt thở mà chết hoặc bị bệnh.

Con có muốn Bạch Tuyết chết không?”
“Con không muốn Bạch Tuyết chết mà”
Bé Bánh Bao bị nói đến lo lắng, sợ hãi, nước mắt cứ thế mà chảy dài xuống.
Tiêu Khôn Hoãng lau nước mắt cho con gái của mình: “Cha biết là con rất thích Bạch Tuyết, nhưng mà lần này coi như là một bài học.

Nếu lần sau có muốn đưa Bạch Tuyết ra ngoài thì phải xin phép cha mẹ trước, có được không nào?”
“Vâng ạ”
Bé Bánh Bao vừa thút thít vừa gật đầu: “Vậy lần sau có thể đưa cậu ấy đi không ạ?”
“Lần sau thì phải hỏi trước đã, không cho phép được dùng cách này”
Tiêu Khôn Hoãng không trực tiếp trả lời câu hỏi của con gái, bế cô bé vào trong xe Bé Bánh Bao cũng không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế mà được dỗ dành xong rồi.
Anh bế cô con gái nhỏ lên xe Thi Nhân đã ngồi bên trong xe, vừa dạy dỗ cho cả hai anh trai một chút.

Nhưng mà nếu để cho cô con gái nhỏ mà khóc thì sẽ khó dỗ lắm nên cô đã ném luôn cho Tiêu Khôn Hoãng dỗ dành.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ lên xe, trong mắt của bé Bánh Bao vẫn còn đọng lại nước mắt, nhưng mà nhìn cũng đã ổn lắm rồi.
Mặc kệ Tiêu Khôn Hoäng dùng cách gì để dỗ dành được cô bé, đạt được mục đích là được rồi.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đi về hướng công viên sinh thái đã hẹn trước.

Thi Nhân nhìn cảnh vật ở bên ngoài mà tâm trạng cũng cảm thấy tốt lên rất nhiều.
Đã rất lâu rồi cô chưa đi ra ngoài để thư giấn.
Một tiếng sau đã đến điểm hẹn, lúc này đã không ít cha mẹ đưa con tới rồi Thi Nhân mang mấy đứa nhỏ đi điểm danh, lấy “tiền”, nguyên liệu và các đồ khác.
Cha mẹ cũng có thể tự chuẩn bị nguyên liệu, đồ đạc của nhà mình đến.
Nói chung là theo như kế hoạch của ngày hôm này thì các bé và cha mẹ của mình sẽ bày các gian hàng và cùng nhau bán hàng.
Trong chuyến đi lần này, có một cuộc thi nhỏ sẽ được tổ chức.
Ai kiếm được nhiều “tiền” nhất thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Đương nhiên tiền ở đây không phải là tiền thật.

Tiền ở đây chỉ là những tờ giấy được viết số lên và trang trí hoa văn sặc sỡ nhiều màu sắc, tương ứng với mỗi con số.
Dạy cho trẻ biết về đồng từ cách trả lại tiền thừa, cách để kiếm tiền.
Vậy nên một thị trường giao dịch nho  nhỏ đã được tạo ra.
Tiêu Khôn Hoäng và Thi Nhân vừa mới xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều các bậc phụ huynh khác.

Dù sao thì hai người cũng đã thống trị các lượt tìm kiếm nhiều nhất trong thời gian gần đây.
Những cú lội ngược dòng liên tục của tập đoàn Quang Viễn đã khiến cho người ta không khỏi choáng ngợp.
Đồng thời thì mối quan hệ giữa Tiêu Khôn Hoăng cùng phu nhân của anh cũng khiến cho mọi người như được mở rộng tâm mắt.

Ban đầu còn có tin đồn rằng Thi Nhân chỉ vì tiền, Tiêu Khôn Hoằng là bị mê hoặc mà thôi.
Kết quả là Tiêu Khôn Hoằng người ta cũng chẳng quan tâm gì đến dăm ba cái lời linh tinh ấy, thậm chí còn công khai mà thể hiện tình cảm với phu nhân của mình nữa.
Còn nghe nói rằng những cổ đông trong tập đoàn Quang Viễn từng cố gây khó dễ cho.
Thi Nhân đã tự mình xin lỗi cô.
Một loạt những động thái này đã làm cho mọi người cảm thấy thật là tò mò, ngạc nhiên.
Thi Nhân đã quen với việc nhận được nhiều ánh mắt nhìn vào mình như vậy rồi.

Dù sao thì ở bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng thì đi đâu cũng bị người ta chú ý đến thôi.
Hôm nay cách ăn mặc của Tiêu Khôn Hoãng còn hoàn toàn khác với những bộ mà anh xuất hiện trên các tờ báo về kinh tế tài chính.
Anh mặc trên mình bộ quần áo trông rất hợp thời trang, hơn nữa cộng với nét điển trai của anh thì cứ như một nam diễn viên nổi tiếng nào đó phải tạm dừng sự nghiệp vì bị chức tổng giám đốc làm lỡ.
Bé Bánh bao bước xuống xe, chạy đến trước mặt các bạn nhỏ mà mình quen ở nhà trẻ để khoe khoang: “Đó là cha và mẹ của tớ.
đấy”

“Cha của cậu thật là đẹp trai quá, nhìn cứ như nam chính trên phim truyền hình ấy”
“Đương nhiên rồi”
“Vậy tớ có thể cưới cha của cậu được không?
“Không thể đâu nha, cha của tớ đã có mẹ của tớ rồi.

Nhưng không sao, cậu có thể lấy anh trai của tớ.”
“Cũng được đấy chứ”
Hai cô bé chụm đầu vào thì thâm với nhau, nói cho nhau nghe bí mật nhỏ của mình.
Còn bên kia, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoãng đứng trước quầy hàng của mình.
Nguyên liệu đã có người mang ra phía sau quầy giúp bọn họ rồi, còn có rất nhiều đồ này kia nữa.
Đầu tiên cô lấy một phần bột đã làm trước ra, chuẩn bị hấp một lồng bánh bao và bánh màn thầu.
Đợi lát nữa có thể làm thêm nhiều đồ ăn ngon hơn nữa.
Đến lượt Tiêu Khôn Hoằng, anh bắt đầu làm món bít tết bò.

Chí ít thì đến lúc này anh vẫn đang làm rất tốt.
Anh thành thục mà xử lí miếng thịt bò, để lửa sao thế nào là đủ.

Tất cả anh đều nắm rất rõ.
Một người đàn ông đeo chiếc tạp đề kẻ ca rô, tay cầm một cái thìa.

Từng cử chỉ của anh trông vô cùng hút mắt.
Một người đàn ông đẹp trai, thì làm cái gì cũng thấy đẹp.
Không lâu sao, bé Bánh Bao bưng một đĩa bánh ngọt về: “Cha ơi, cha ăn đi ạ”
Tiêu Khôn Hoãng cúi xuống, nhìn thấy tiền lẻ trong tay của cô bé, nhướng mày: “Con mua à?”
“Vâng ạ”
“Hết bao nhiêu tiền thế?”
“Con không biết ạ”
Tiêu Khôn Hoằng kiểm tra lại một chút, gần như tiêu sắp hết rồi.
Anh: “..”