Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 340




Chương 340
Phúng viếng sẽ được tiếp tục.
Tuy nhiên vấn đề liên quan đến cái chết của ông cụ, cảnh sát đã ra thông báo: “XX ông cụ Tiêu qua đời ở bệnh viên tư nhân nhà họ Tiêu, một y tá họ Vương đang trong diện bị nghi ngờ là đã phạm tội rất nghiêm trọng, trước mắt đã bị cảnh sát bắt đi, vụ án còn đang trong quá trình điều tra, xin mọi người lý trí xử lí, không được tung tin đồn không chính xác.”
Phía dưới thông báo nay, phần bình luận đã hơn một nghìn.
“Trời ơi, đang coi như ông cụ bị ngược đãi đến chết, kết quả là bị người khác mưu sát a.”
“Y tá Vương gì đó, là ai? Là Vương Ngọc San sao?”
“Có khả năng là không phải, nhưng mà tôi có một người bạn nói, ở trong bệnh viên tư nhân nhà họ Tiêu đã nhìn thấy Vương Ngọc San.”
“Nếu như là Vương Ngọc San, như vậy chuyện này rất phức tạp, nhà giàu quả nhiên rất phức tạp.

Làm sao tôi lại bổ não ra một vở kịch?”
“Căn cứ vào những gì mà bạn tôi làm luật sư nói, hình như khi còn sống ông cụ Tiêu muốn sửa đổi di chúc, đem tất cả tài sản đều quyên góp cho cho hội Chữ Thập Đỏ.

Sau đó ngay trước một đêm công bố đã chết.

Chậc chậc, phỏng đoán như thế, vì sao ông cụ lại chết cũng rất rõ ràng đi.”
Trên internet tin đồn không ngừng lan nhanh, chuyện này bị lật lại, cũng không có người nào dám trực tiếp kết luận, sợ hãi sẽ bị đánh mặt.
Vì tiền, rất nhiều người đều sẽ làm ra những việc khiến người ta phải kinh ngạc.
Vào ngày đưa tang, rất nhiều người đến.

Các phương tiện truyền thông, những người nổi tiếng mọi tầng lớp, cho dù đó là vì mặt mùi của ông cụ Tiêu, hay bây giờ là mặt mũi của Tiêu Khôn Hoằng, dù sao cũng có không ít người có mặt mũi đến.
Thi Nhân mang theo ba đứa nhỏ xuất hiện trong nhà tang lễ, đây là lần đầu tiên mấy đứa nhỏ xuất hiện trước mặt công chúng.
Ba đứa nhỏ mặc quần áo màu đen, bé con Tiểu Khê đeo khăn tang trên đầu, biểu cảm trên mặt cũng nghiêm túc.
Bởi vì mẹ đã nói qua, hôm nay tới tham gia tang lễ cụ nội.
Cụ nội đã từng chán ghét bọn chúng, đã qua đời, thật giống như trước kia cô bé nuôi động vật nhỏ, qua đời rốt cuộc cũng không tỉnh lại.
Nghĩ lại cũng có chút hơi buồn.
Tại sao mọi người sẽ phải chết?
Thi Nhân mang theo đứa nhỏ đi đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, khuôn mặt của người đàn ông trang nghiêm, xoay người đem con gái nhỏ ôm vào trong ngực, sau đó đưa ông cụ đi nghĩa trang.
Một ngày này, mặt trời tươi đẹp, trời trong gió nhẹ.
Không có gió to mưa rào, cũng không có mây đen dạo bước.
Giống như đây chính là một ngày bình thương, vô cùng yên bình.
Bia mộ của ông cụ lẳng lặng đứng ở trong núi, di ảnh bên trên là mặt mũi hiền lành của ông cụ, rốt cuộc không nhìn thấy dáng vẻ cay nghiệt khắc nghiệt của ông cụ.
Ba đứa nhỏ đứng trước ngôi mộ, lần thứ nhất nhìn thấy cụ nội trong truyền thuyết, thì ra chính là người này.
Thi Nhân sờ lên đầu mấy đứa trẻ: “Các con đem hoa tươi dâng lên cho cụ nội đi.”
Cô nhìn ảnh chụp trên bia mộ: “Ông cụ, tôi đã từng đã thề, sẽ không mang mấy đứa nhỏ đi vào nhà họ Tiêu một bước, cũng sẽ không mưu tính bất kể chuyện gì trong nhà họ Tiêu.”
“Bây giờ, ông cụ thua.”
“Nhưng mà ông cụ cũng đã qua đời, tôi vẫn mang mấy đứa nhỏ tới gặp mặt ông, nhưng cái này không có nghĩa là tôi đã tha thứ ông, đây chỉ là lựa chọn của mấy đứa nhỏ.”
Là ông đã có lỗi với chúng tôi.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đem hoa tươi đặt ở trước mộ bia của ông cụ, động tác đều nhịp.
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời, cho tới hôm nay, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc.
Hận thù của quá khứ, cũng đến nơi đây vẽ lên dấu chấm tròn, về sau cô sẽ cùng Tiêu Khôn Hoằng, các con, một lần nữa trải qua một cuộc sống mới.
Sau khi phúng viếng kết thúc, rất nhiều người đều đã đi.
Hách Liên Thành cuối cùng cũng đi tới, mặc một bộ tây trang màu đen, từng bước một đi đến trước mặt của Thi Nhân: “Đã lâu không gặp em.”
“Đúng vậy, rất lâu rồi.”
Khi Thi Nhân nhìn thấy Hách Liên Thành, còn có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới, hôm nay anh ta cũng sẽ đến nơi này.
“Cha nuôi.”
Bé con Tiểu Khê là người thân cận với anh ta nhất, trực tiếp ngoan ngoãn gọi anh ta.
Anh cả, anh hai cũng đi gọi theo là cha nuôi.
Khi Hách Liên Thành nghe được xưng hô này, lúc này trên mặt anh ta mới có nụ cười, anh ta ngồi xổm ở trước mặt ba đứa nhỏ: “Khoảng thời gian này cha nuôi có chút bận bịu, lần sau mang quà đến cho các con.”
“Được rồi, con muốn một con búp bê phiên bản giới hạn.”
Bé con Tiểu Khê không tim không phổi, không cảm giác được ân oán giữa người lớn với nhau, đắc ý đưa yêu cầu.
Từ cái nhìn của mấy đứa trẻ dường như vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chỉ có những người lớn mới biết, đã có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thi Nhân nhìn đến đây, ánh mắt trở nên có chút phức tạp, sau khi trải qua trận đấu thầu, nàng cùng mẹ Hách xem như đã không nể mặt mũi, ngay sau đó cũng có ý kiến với Hách Liên Thành.

Từ bạn bè trước kia lại biến thành như bây giờ.
Nhưng mà Tiêu Khôn Hoằng thấy cảnh này, tâm trạng cũng không có thoải mái như vậy, làm sao Hách Liên Thành ở chỗ nào cũng đều có anh?
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Tổng giám đốc Hách tự mình đến tham gia tang lễ, cũng không thể đến đây gây chuyện?”
“Tất nhiên không phải, tôi đến tìm tổng giám đốc Tiêu nói một ít chuyện.”
“Tôi cảm thấy không có điều gì để thảo luận cùng nhà họ Hách”
Tiêu Khôn Hoằng không muốn để phu nhân nhỏ nhà mình cùng gặp mặt người đàn ông này, chỉ cần vừa nghĩ tới thời gian năm năm, đều là người đàn ông này thấy thế vị trí của mình, tâm trạng của anh đã trở nên vô cùng không tốt.
“Tổng giám đốc Tiêu, anh cùng với nhà họ Mạc bắt tay nhau dìm nhà họ Hách chúng tôi xuống, chỗ tốt đều để hết cho các anh , cũng không thể ép người khác đường cùng như vậy?”
Tiêu Khôn Hoằng nhắm mắt lại, nói những điều này trước mặt phu nhân nhỏ nhà cùng mấy đứa nhỏ nhà mình, xem ra Hách Liên Thành cũng bị bức đến đường cùng rồi.

Anh chậm rãi mở miệng: “Anh đã có việc muốn nói chuyện riêng với tôi, vậy mời đi, thời gian của tôi không có nhiều.” Thi Nhân nhìn thấy hai người đàn ông làm trò bí hiểm, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Vừa rồi Hách Liên Thành nói Tiêu Khôn Hoằng cùng Mạc Đông Lăng bắt tay nhau, tính kế nhà họ Hách, chẳng lẽ ngay từ đầu hôm đấu thầu chính là một cái bẫy?
Cô còn tưởng rằng là về sau Tiêu Khôn Hoằng mới tìm được Mạc Đông Lăng hợp tác.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, giống như thật sự đã có rất nhiều chuyện, mà cô đã không để ý đến.
Thi Nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì thêm, mấy đứa trẻ còn ở đây, có lời muốn nói cô sẽ để tối hỏi lại sau.
Tiêu Khôn Hoằng lão cáo giá này!
Tiêu Khôn Hoằng cùng Hách Liên Thành nhanh chân bước nhanh về phía trước.
Thi Nhân cùng mấy đứa trẻ bị bỏ lại phía sau rất xa.
Tiêu Khôn Hoằng một tay đặt ở trong túi quần, lãnh đạm mở miệng: “Anh có chuyện gì, nói đi.”
“Lúc nào anh mới chịu thả mẹ tôi cho về nước?”
“Chuyện này cũng không phải quyết định tôi.”
| “Tất cả mọi người đều ở đây, anh không cảm thấy đạo đức giả khi nói đến chuyện này sao? Rốt cuộc chuyện này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh cũng tự biết rõ.”

Môi mỏng Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói một câu: “Vậy thì tôi cũng nói thẳng, vậy hãy xin lỗi phu nhân của tôi, tự nhiên tôi cũng sẽ để mấy người bà ta đi.

Nơi này không phải nước M, tính cách này của bà Hách, cũng nên bị nhân giáo huấn một phen, không thì làm sao có thể nhớ lâu được?”
“Bà là mẹ của tôi.”
“Có người mẹ như thế này, Hách Liên Thành anh cũng thật xui xẻo.”
Hách Liên Thành không cam lòng yếu thế phản kích: “Gặp những sắp đặt này trong chuyện của ông cụ, chẳng lẽ anh không gặp xui.
Ánh mắt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lẽo: “Đều là bị người trong nhà lừa thành dạng này, cho nên ta đối chuyện của bà Hách làm, cũng là vì tốt cho bà ta.

Lúc trước nếu là có người giáo huấn bà ta như vậy, xem ra Mạc Mộng Thần cũng không xảy ra chuyện gì.

ˆ Nhắc đến Mạc Mộng Thần, sắc mặt của Hách Liên Thành thay đổi: “Không có quan hệ gì với cô ấy.”
“Anh nói là cô ấy là chỉ bà Hách hay là chỉ Mạc Mộng Thần?”
Hách Liên Thành nhíu mày, không biết trả lời thế nào.
“Vẫn là câu nói đó của tôi, phu nhân của tôi không phải Mạc Mộng Thần, bà Hách phải trả giá đắt cho việc bà ta đã gây ra.

Đây chính là điều kiện duy nhất của tôi.

Lúc nào chờ bà Hách suy nghĩ kĩ, lúc đó có thể về nước, nếu không bà ta hãy ở lại trong nước dưỡng lão đi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ giọng nói, lại làm cho người khác không thể cự tuyệt.