Chương 348
Vương Ngọc San đã đoán được kết quả này từ trước, cô ta phụt cười một tiếng nói: “Tiêu Vinh thật là đê tiện, lợi dụng một đứa trẻ làm bè đi.”
“Cho nên tôi dẫn đứa bé đến gặp cô, nhân tiện còn muốn nói với cô một chuyện rằng gia đình nhận nuôi Hải Đào đã được chọn ra rồi.
Bây giờ cô có thời gian giúp đứa bé lựa chọn xem gia đình nào ổn.”
Vương Ngọc San sửng sốt: “Nhanh như vậy sao?”
“Tôi cảm thấy tình hình trong nước không thích hợp để Hải Đào tiếp tục sinh sống nữa, chúng ta hãy sớm đưa đứa bé đi sống một cuộc sống mới thôi.”
Thi Nhân cũng không giấu Vương Ngọc San, tốt nhất cũng để cô ta tham dự một chút.
“Hãy để tôi xem.”
Vương Ngọc San liếc nhìn qua những gia đình được chọn, trong đó có nước Mỹ, và còn có nước Singapore.
Điều kiện gia đình cũng đều không tồi, tuy rằng không phải nhà giàu có quý tộc, nhưng gia đình cũng có thể coi là gia đình trí thức bậc trung.
Vương Ngọc San theo bản năng mở miệng nói: “Trông có vẻ không có nhiều tiền.”
“Hải Đào bây giờ không thiếu tiền.
Bố mẹ của những gia đình này đều là những người tốt, phần tử trí thức, sau này sẽ không đối xử tệ với Hải Đào.
Tôi cảm thấy tốt nhất nên để bọn trẻ lớn lên trong gia đình có sự yêu thương là tốt nhất.”
Vương Ngọc San rũ mắt xuống nhìn con trai một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hải Đào bỗng nhiên khóc thành tiếng: “Con không muốn bị đưa đi, con muốn ở cùng với mẹ.”
“Con theo mẹ sẽ không có tương lai.”
Vương Ngọc San ngồi xổm xuống nhìn đứa bé: “Con hãy nghe lời mẹ, sau này ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ nuôi.
Sau này con có tiền đồ rồi, rồi mới đến thăm mẹ, được không?”
Hải Đào đỏ bừng mắt, rồi sau đó gật đầu.
Mãi cho đến bây giờ đứa bé cũng không biết mình sẽ đi đâu, nỗi sợ hãi vô định khiến đứa bé rất sợ hãi.
“Con trai ngoan, mẹ không sao đâu, nếu con sống tốt, sau này mẹ mới có thể sống tốt được.”
Vương Ngọc San cầm theo bức tranh trên tay, cô ta ngẩng đầu nhìn Thi Nhân: “Chị trở về nói với Tiêu Khôn Hoằng, chuyện này tôi đã biết là phải làm như thế nào rồi.”
So với Tiêu Vinh, cô ta càng thiên về tin tưởng Thi Nhân hơn.
Cho dù bọn họ có ghét mình đến thế nào đi nữa, họ cũng sẽ không ra tay với một đứa trẻ.
“Vậy được thôi, cô hãy lựa chọn gia đình nhận nuôi đứa bé đi.”
“Vậy thì gia đình ở nước Singapore này đi.
Cha mẹ đều là luật sư, sau này Hải Đào lớn lên sẽ làm luật sư được không nào?”
Hải Đào gật gật đầu, sau đó lưu luyến không rời mà bước đi.
Thi Nhân sờ sờ đầu của Hải Đào, cô quay đầu lại nhìn trợ lý Tiêu: “Tôi sẽ đi gặp Tiêu Vinh.”
“Được.”
Trợ lý Tiêu nắm lấy Hải Đào, nhưng không đi theo qua đó.
Thi Nhân trực tiếp đi thẳng đến phía bên kia gặp Tiêu Vinh.
Người đàn ông đó mặc bộ đồng phục tù nhân, trông rất gầy yếu, nhìn thấy xương quai xanh rõ ràng như vậy, cả người anh ta trông rất u sầu.
“Đã lâu không gặp.”
Thi Nhân đứng ở trước mặt Tiêu Vinh: “Cho tới bây giờ, tôi thật sự không ngờ đến cuối cùng giữa chúng ta lại trở thành như thế này.”
“Đúng vậy, chuyện đời không thể đoán trước được.”
Tiêu Vinh nhìn thấy Thi Nhân, cẩn thận quan sát nhìn cô một lúc: “Trông em khá ổn.”
Có vẻ như những gì xảy ra trong khoảng thời gian này, không hề gây bất kỳ khó khăn gì cho Thi Nhân.
“Cảm ơn, tôi đến đây để giải quyết chuyện này.
anh hẳn là nên biết được chuyện của Hải Đào đã được giải quyết rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”
“Bây giờ tôi còn có thể làm gì nữa đây? Dù sao tôi đã bị bắt rồi, bị nhốt ở bên trong này, còn có thể làm được gì.”
Khí sắc của Tiêu Vinh có vẻ cũng không được tốt lắm, so với con người trước kia, hoàn toàn chính là hai người khác nhau.
Thật ra anh ta biết rằng chuyện này không thể làm được gì Tiêu Khôn Hoằng cả, chẳng qua chỉ là muốn quậy phá Tiêu Khôn Hoằng một chút mà thôi.
“Vậy thì tốt, tôi chỉ là ghé qua đây gặp anh một chút.”
Thi Nhân nhìn Tiêu Vinh: “Có lẽ hôm nay là lần gặp mặt cuối cùng, cho nên tôi đến thăm anh, về sau sẽ không được gặp nhau nữa rồi.”
“Thi Nhân, bây giờ em nói chuyện cũng lợi hại đến như vậy rồi sao?” “So với những gì anh đã làm, những thứ này của tôi hoàn toàn không đáng kể.”
Thi Nhân nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi đi đây.”
Cô cũng không có nhiều điều để nói, chỉ là tức giận không chịu được, muốn qua đây chọc giận Tiêu Vinh một chút mà thôi.
“Thi Nhân, em hãy chuyển lời lại với Tiêu Khôn Hoằng một câu.”
“Anh muốn xin lỗi sao?”
Tiêu Vinh tức giận đến nở nụ cười, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Anh biết chân tướng về chuyện của Bạch Mỹ Đình khi đó, em đi bảo anh ta đến nói chuyện với anh.”
“Anh dựa vào cái gì chứ?”
“Em nói với anh ta như vậy, anh ta nhất định sẽ tới.
Dù sao đây là thứ mà Tiêu Khôn Hoằng mắc nợ.
Quan hệ lúc trước của Bạch Mỹ Đình với anh ta không đơn giản đâu.”
Thi Nhân chậm rãi bình tĩnh lại: “Tôi biết chuyện này, trước đây Tiêu Khôn Hoằng đã từng đề cập với tôi chuyện này.”
“Anh ta nhắc đến chuyện đó với em sao? Hơ hơ, chắc hẳn không nói thật cho em biết đâu.”
Thi Nhân nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Vinh, nhất thời nổi cơn tức giận: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, anh nói với tôi cũng như nhau thôi.”
“Anh không có gì để nói với em cả, anh muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng, trước khi xử án nhất định phải đến gặp anh.
Nếu không, anh ta nhất định sẽ hối hận”
Tiêu Vinh bỏ lại câu nói này, vẻ mặt đắc ý mà xoay người bước đi.
Thi Nhân khẽ híp mắt lại, suy nghĩ một hồi lâu, rồi sau đó cũng rời khỏi tòa án.
Tuy rằng nói chuyện của Hải Đào đã được giải quyết rồi, nhưng lời nói của Tiêu Vinh lại khiến cô cảm thấy bận tâm, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Người phụ nữ tên Bạch Mỹ Đình đó, từng có quan hệ với Tiêu Khôn Hoằng trước đây.
Suy cho cùng, phụ nữ vẫn có chút để tâm đến bạn gái cũ, đặc biệt là những người bạn gái cũ có quan hệ mờ ảo.
“Bà chủ, tôi sẽ đưa Hải Đào trở về khách sạn trước.”
“Được.”
Thi Nhân cúi đầu nhìn Hải Đào: “Dì đi trước đây, nếu cháu có chuyện gì có thể đến nói với dì? Mẹ cháu hôm nay đã chọn cho cháu một gia đình tốt.
Đợi khi cháu suy nghĩ thông suốt rồi, chúng tôi mới đưa cháu đi.”
Hải Đào cầm món đồ chơi trong tay và đi theo trợ lý Tiêu rời đi.
Thi Nhân lên một chiếc xe khác, người lái xe hỏi: “Bà chủ, cô có về biệt thự không?”
“Đi tập đoàn đi.”
Thi Nhân cảm thấy cô nên đến gặp Tiêu Khôn Hoằng và đem chuyện của Tiêu Vinh nói với anh một chút, lỡ như làm chậm trễ mất thời gian, cô sợ là sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn?
Đối với chuyện của Tiêu Vinh, cô cảm thấy một khi vẫn chưa được lắng xuống, cô nhất định phải cẩn thận hơn một chút.
Chiếc xe trực tiếp chạy đến tập đoàn Quang Viễn.
Khi Thi Nhân xuất hiện ở tập đoàn, cũng được xem như cô đã gây ra một chấn động nhỏ, dù sao thì cô rất hiếm khi đến tập đoàn trong khoảng thời gian này.
Trưởng ban của bộ phận thiết kế đã trở thành Triệu Nhược Trúc.
“Bà Tiêu, ông chủ vẫn đang họp, bà vui lòng chờ một lát.”
Thi Nhân đi vào văn phòng, nhìn thấy những tập văn kiện chồng chất rất nhiều trên bàn làm việc.
Cô khẽ thở dài, rồi đi qua sắp xếp lại tài liệu, sau đó phân chia theo từng loại một.
Tình hình hiện tại của tập đoàn Quang Viễn quả thực có rất nhiều công việc, sau cuộc sóng gió lần trước đã nảy sinh ra rất nhiều vấn đề hợp tác, đều cần đến Tiêu Khôn Hoằng đi xử lý.
Nhưng may mắn thay còn có dự án của nhà họ Mạc, tập đoàn Quang Viễn vẫn chưa đến mức phải gặp khó khăn.
Phòng họp ở phía bên kia.
Tiêu Khôn Hoằng có một cuộc họp, bầu không khí bên trong không được tốt lắm, vì xảy ra rất nhiều vấn đề trong hợp tác, nhưng tình hình sửa chữa đều không được tốt lắm.
Khi nhìn thấy số liệu văn kiện, anh đã nổi trận lôi đình, chửi bới tất cả những người quản lý cấp cao.
“Tôi không quan tâm các anh sử dụng phương pháp nào.
Các anh đều phải xử lý hết tất cả các đơn đặt hàng này trước những ngày cuối năm.
Ít nhất phải đạt đến bảy mươi phần trăm số đơn hàng này.
Nếu không, tiền thưởng cuối năm sẽ bị trừ theo tỷ lệ vấn đề.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, nhưng cũng không thể nào phản đối.
Tiêu Khôn Hoằng ngôi ở trên ghế nhìn những người có mặt tại đây: “Các anh đã biết làm như thế nào chưa?”
Cũng không ai lên tiếng.
Lúc này, thư ký bưng trà đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng nhỏ giọng nói: “Ông chủ, bà chủ đến rồi.”
Hử? Cô đến đây rồi sao?
Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, vẻ mặt của anh hòa hoãn hơn rất nhiều: “Hôm nay tới đây trước đi, mau chóng trở vê lập bản kế hoạch cho tôi, sau đó thực hiện chúng.”
Anh nói xong câu này, liền đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Các quản lý cấp cao đều thở phà nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía thư ký: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Vốn dĩ còn cho rằng hôm nay sẽ phải tăng ca nữa chứ, kết quả lại dễ dàng kết thúc như vậy?
“Bà chủ đến rồi.”
Các quản lý cấp cao gật đầu tới tấp, hóa ra là bà chủ đến rồi, thảo nào kết thúc nhanh như vậy.
Khi trở vê bọn họ sẽ cúng vái bà chủ mới được, quả thật là cứu tinh của bọn họ mà.