Chương 352
Nghe nói thân phận của cô chủ bên ngoại đó sẽ được công bố trong bữa tiệc, nhà họ Mạc rất cưng chiều cô chủ bên ngoại đó.
Thi Nhân nhìn thấy những tin tức lá cải này, liền gửi một tin nhắn cho Mạc Tử Tây: “Lễ vật mừng thọ đã chuẩn bị xong, tôi sẽ trực tiếp gửi qua bưu điện cho em phải không?”
Hiện tại Mạc Tử Tây đã trở về nước Mỹ, cô ấy đang bận rộn chuẩn bị bữa tiệc.
“Không cần, khi chị đến tham dự bữa tiệc cứ đem theo món quà đến là được.
Món quà quý trọng như vậy, nếu như ở trên đường bị đụng phải hay rớt trúng, thì thật là đáng tiếc.”
Nào có khoa trương đến như vậy.
Thi Nhân tám chuyện một chút: “Nghe nói nhà họ Mạc các người có song hỷ lâm môn, cô chủ bên ngoại thất lạc ở bên ngoài đã được tìm thấy rồi.” “Ồ, đúng là có một chuyện như vậy.
Đến lúc đó trên bữa tiệc sẽ công khai thừa nhận thân phận của cô ấy, ông nội đối xử tốt với cô ấy lắm cơ.”
“Sao chị lại nghe thấy được em có chút ghen tị nhỉ.”
Mạc Tử Tây trợn mắt lên: “Cô chị họ kia của em đó hả, chậc chậc, dù sao em cũng không thích cô ấy lắm, dù không biết nguyên nhân tại sao lại như vậy.”
Thi Nhân cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đợi đến khi thẩm phán kết thúc, trái tim cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng trước ngày thẩm phán, thì trên mạng xã hội lại tung ra một sự việc, cũng liên quan đến Hải Đào.
Vương Duyệt đã đăng lên một đoạn video, bà ta khóc lóc cáo buộc Thi Nhân đã kiểm soát Hải Đào và không cho phép người bà ngoài là bà ta đến thăm cháu trai của mình.
Không thể không nói, kẻ yếu luôn khơi dậy sự đồng cảm của người khác.
Rất nhiều người lần lượt theo dõi bài đăng này, cảm thấy Thi Nhân làm hơi quá đáng.
Hiện tại đứa bé đã không còn mẹ, nếu như còn không được ở bên cạnh người trong gia đình, thì cũng không biết mai sau đứa bé sẽ thành như thế nào.
Vương Duyệt nghẹn ngào nhìn vào máy quay: “Thi Nhân, nếu như cháu nhìn thấy đoạn video này, thì cô cầu xin cháu hãy đưa đứa bé này cho cô nuôi đi.
Chỉ cần cô có một miếng ăn, thì cô cũng sẽ để lại hết cho đứa bé.
Cô không cần những khoản di sản đó đâu, tất cả đều có thể cho cháu, nhưng cháu phải đưa đứa bé cho cô.” Rất nhanh, Thi Nhân bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Họ đều nói cô rắp tâm mưu mô muốn giữ lại đứa bé trong tay và muốn trả thù đứa bé vì lúc trước đã chiếm giữ vị trí của mình.
Dù sao nói cái gì cũng đều có đủ cả.
Khi Thi Nhân nhìn thấy đoạn video này, cô liền biết rằng Vương Duyệt bọn họ cũng chỉ có thể bày ra những thủ đoạn này.
Cô nhìn đoạn video, sau đó gọi một cuộc điện thoại: “Hãy thả Thi Đằng Sùng ra đi.”
Nếu như bây giờ cuộc sống của Vương Duyệt bọn họ quá an nhàn đi, thì cô cũng không ngại tạo cho bọn họ một chút bất ngờ xem thế nào.
“Đúng rồi, anh thuận tiện cảnh cáo Thi Đằng Dùng một lần nữa, nếu như người trong nhà họ Thi lại đến kiếm chuyện với tôi, vậy thì lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.”
Trải qua khoảng thời gian tra tấn dài như vậy, Thi Đẳng Sùng hẳn là sắp phát điên rồi.
Khó khăn lắm mới có được sự tự do, trong thời gian ngắn nhất định sẽ không dám làm thêm những chuyện mờ ám nữa.
Rất nhanh phía bên Tiêu Khôn Hoằng cũng biết được đoạn video đó, sắc mặt anh nhất thời tối sầm lại: “Các người làm ăn kiểu gì đó hả? Tại sao truyền thông lại tung ra những đoạn video này?”
“Tôi đã cử người đi điều tra.
Đó là video được đăng dưới tên tài khoản cá nhân.”
Trợ lý Tiêu có chút thấp thỏm, phía bên truyền thông sớm đã có sự căn dặn từ trước, hễ là những bài đăng scandal nào có liên quan đến bà chủ đều phải nói qua một tiếng mới có thể phát hành.
Nếu không như vậy, thì chính là đang đối đầu với tập đoàn Quang Viễn.
Hiện tại sức chấn áp của ông chủ không hề nhỏ, cũng có rất nhiều báo đài truyền thông đều bằng lòng nể mặt mũi này.
Tiêu Khôn Hoằng mặt lạnh lại nói: “Bôi đen tài khoản, nhân tiện kiện người đó, rồi tống vào tù.”
“Ông chủ, nếu chỉ dựa vào những chuyện này, e là không thể bắt người ngồi tù được.”
“Chuyện này còn cần tôi phải dạy cậu sao? Nếu không có điều kiện, dù tạo ra điều kiện cũng phải đưa người đó vào tù.”
Giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đề cao lên, hiển nhiên là rất tức giận.
Đến bây giờ vẫn còn có người dám đăng video vu khống hãm hại vợ anh, họ đều không muốn sống rồi sao?
Các video trên mạng xã hội, cũng như các bình luận bôi nhọ chửi bới, liền nhanh chóng biến mất.
Thậm chí những câu từ trong chuyện này, đều trở thành những câu từ bị cấm và không thể tra cứu ra được.
Mọi người đều cảm giác được có người đứng sau chuyện này, hiển nhiên chính là nhà họ Tiêu làm chuyện này mới có được tác dụng như vậy.
Bất kể chân tướng của sự việc này như thế nào, dù sao nhà họ Thi cũng không thể đối kháng với nhà họ Tiêu được.
Rất nhanh, truyền thông đã tung ra một đoạn video khác liên quan đến Hải Đào từng được Vương Duyệt nuôi dưỡng và sau đó bị người ta bắt cóc đi mất.
Các cuộc phỏng vấn trong video đều là những người hàng xóm của Vương Duyệt và họ đều chỉ trích bà ta: “Người phụ nữ này hàng ngày chỉ biết đánh bài trong sảnh mạt chược, làm gì biết chăm sóc đứa bé chứ.”
“Đứa bé trai đó đói đến mức khóc lóc kêu gào, cũng là bà chủ của tiệm tạp hóa thấy không đành lòng, lén lúc đút bánh mì cho đứa bé ăn.”
“Sau này đứa bé bị mất tích, bọn họ cũng không thấy đi tìm, cũng không báo cảnh sát.
Loại người này bây giờ còn không biết xấu hổ mà muốn đòi quyền nuôi dưỡng nữa chứ.”
“Chắc hẳn là nhìn thấy đứa bé nhà người ta được thừa kế khối tài sản kếch xù, nên bọn họ mới tính toán mọi cách để giành quyền nuôi dưỡng đó chứ.”
Trong chốc lát mọi chuyện lại đảo ngược tình thế, những đoạn video buổi sáng như tát thẳng vào mặt bà ta.
Rất nhiều người đều đang đợi Vương Duyệt phản kích, nhưng mãi vẫn không đợi được gì, thế như vậy xem ra chuyện này chắc hẳn là sự thật.
Vào lúc này đây, Vương Duyệt làm sao còn có tâm trạng mà lên mạng chứ.
Thi Đằng Sùng đột nhiên quay trở lại, nhưng xui là xui ở chỗ đúng vào lúc đó bà ta đang ngủ với nhân tình của mình, kết quả là vừa lúc bị Thi Đằng Sùng bắt gặp được.
Lúc ấy Thi Đằng Sùng liền nổi trận lôi đình, ba người đều ra tay đánh nhau.
Vương Duyệt hận chết Thi Nhân, cái con tiện nhân đó thực sự đã thả Thi Đẳng Sùng trở lại đây.
Nhà họ Thi biến thành một mớ hỗn độn, cũng không ai nhắc đến chuyện của Hải Đào nữa.
Vào buổi chiều trước phiên tòa, Tiêu Khôn Hoằng đã dành thời gian đến trại tạm giam.
Tiêu Vinh đeo theo xiềng xích, bị người áp giải bước ra ngoài, anh ta mặc một bộ đồng phục tù nhân sọc đen trắng, đầu tóc đã bị cạo trọc và khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ bi quan chán đời.
Ngay cả là như thế này, một đường đi tới vẫn còn có rất nhiều cô gái nhìn chằm chằm vào Tiêu Vinh.
Cái cảm giác tương phản của người đàn ông này lại vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở chiếc ghế bên ngoài, anh nhìn thấy Tiêu Vinh bước ra, hai người ngồi đối mặt với nhau qua lớp kính cách âm trong suốt.
Tiêu Vinh cầm lấy ống nói, nhướng mày lên tiếng nói: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
“Anh chỉ có một phút để nói những lời vô ích đó.
Sau ngày hôm nay, cuộc sống của anh sẽ kết thúc.”
“Chậc chậc, đúng thật là dưới tay không hề lưu tình chút nào cả, em trai của anh”
Tiêu Vinh khẽ híp mắt lại: “Tôi nhớ trước kia khi cậu còn rất nhỏ, cậu luôn thích chạy sau lưng tôi, cầm món đồ chơi muốn chơi cùng với tôi.
Khi đó tôi thật sự rất ghét cậu, rõ ràng đều là cậu chủ của nhà họ Tiêu, nhưng tôi lại sống như một trò cười vậy.
“Anh còn có hai mươi giây.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt lạnh lùng, không hề có bất kỳ ý dao động nào.
Tiêu Vinh bỗng nhiên không lên tiếng nữa, anh ta nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tôi biết là ai đã khiến Bạch Mỹ Đình trở nên như thế này.”
“Là ai?”
“Cậu đoán xem nào.”
Tiêu Khôn Hoằng trở tay cúp máy điện thoại: “Còn có một phút nữa.”
“Là nhà họ Tiêu, chính là người nhà họ Tiêu.”
Tiêu Vinh bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động, anh ta lớn tiếng hét về phía đầu dây điện thoại.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi xuống trở lại, anh nghe thấy được ba chữ nhà họ Tiêu, quả nhiên đúng như những gì anh đã dự đoán.
Hai người đàn ông nhìn nhau một hồi lâu, ai cũng không chịu lên tiếng nói chuyện trước.
Tiêu Khôn Hoằng lại cầm ống nói lên, giọng điệu lãnh đạm: “Là ai?”
“Tôi thật sự không ngờ cho đến tận bây giờ cậu lại quan tâm đến chuyện này như vậy.
Nếu như cậu biết đó là ai, thì cậu sẽ như thế nào? Tôi rất tò mò đấy.”
Ánh mắt của Tiêu Vinh trở nên có chút đau khổ.
Vào khoảnh khắc anh ta biết được sự thật này, cả người gần như muốn suy SỤP.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Nói.”
“Là ông cụ Tiêu, là ông nội của cậu.”
Khi Tiêu Vinh nói ra câu nói này, anh ta cũng cảm thấy rất nhục nhã, khó có thể nói thành lời.