Chương 363
Nghe được những lời con gái nói.
Bước chân đang bước lên trên cầu thang của Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên giẫm vào khoảng không, suýt nữa ngã xuống dưới.
Anh kịp thời nắm lấy tay vịn và rũ mắt nhìn xuống đôi mắt to đen láy của con gái mình, anh giả vờ bình tĩnh: “Ừ, con nít đừng tùy tiện nhìn bậy.
”
“Rõ ràng là cha đang xấu hổ mà.
” Bé Bánh Bao bĩu môi nói: “Cô giáo đã nói rằng người lớn nên chú ý hình tượng, không thể dạy hư con nhỏ.
”
Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh cũng tự mình lẩm bẩm: “Người lớn có sự tự do của họ, đợi khi chúng ta lớn lên rồi, chúng ta cũng có thể làm bất cứ điều gì chúng ta muốn.
”
Lời nói vừa dứt, cậu bạn nhỏ Mạc Tiểu Bắc bị gõ vào trán một cái.
Cậu bé ui da một tiếng, che lấy cái đầu nhỏ của mình, hờn giận nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chẳng lẽ con nói sai rồi sao?”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Sai thì cũng không phải là sai, nhưng đạo lý không phải là như vậy.
Anh dẫn Ba Bánh Bao nhỏ trở về phòng trẻ em, rồi nhìn bé lớn: “Hôm nay đến tập đoàn Quang Viễn, đều là chủ ý của ai?”
Ba Bánh Bao nhỏ nhất thời sửng sốt, em nhìn anh, anh nhìn em, đều không ai lên tiếng.
Tiêu Khôn Hoằng híp mắt lại: “Đều không chịu nói đúng không?”
Mạc Tiểu Khê có chút căng thẳng, không ngừng nhìn về phía anh trai: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.
Mạc Tiểu Bắc vẫn kiên trì đến cùng: “Bọn con đến đón cha tan ca, chẳng lẽ cha không vui sao? Đây là bài tập của cô giáo giao mà.
”
“Vậy tại sao mẹ của con lại không biết chuyện này?”
Mạc Tiểu Nam: “Mẹ ở nhà, mẹ làm sao có thể biết được.
”
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp nhìn Mạc Tiểu Khê: “Con nói đi.
”
“Con…con…con đều nghe theo anh trai cả.
”
Mạc Tiểu Khê không biết nói dối, trong lòng cái gì, thì trên mặt đều thể hiện hết cái đó.
Mạc Tiểu Bắc, Mạc Tiểu Nam đồng thời nhìn về phía em gái mình, bộ dạng như đang nói tại sao em lại ngốc thế này.
Trong giây tiếp theo, Mạc Tiểu Khê vội vàng đổi lời: “Anh trai nói đúng, đây là bài tập mà cô giáo giao cho.
”
Tiêu Khôn Hoằng vừa tức giận vừa buồn cười, Ba Bánh Bao nhỏ này đúng thật là đoàn kết đấy.
Anh từ trên cao nhìn xuống bọn họ, ánh mắt trở nên lạnh lùng đầy ý trấn áp: “Được thôi, cha sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô giáo ngay, nếu như các con nói dối, thì đi viết một ngàn từ kiểm điểm đi.
”
“Vậy nếu như cha đoán sai thì sao?”
Mạc Tiểu Bắc cãi ngược lại, bộ dạng hùng hồn chẳng sợ chết chút nào.
Nhóc con à, muốn lừa gạt cũng không dễ dàng như thế đâu.
Tiêu Khôn Hoằng trả lời: “Nếu như cha đoán sai, vậy thì cha sẽ xin lỗi các con.
”
Một người đàn ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, còn có thể xây dựng nghề nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gây dựng tập đoàn Quang Viễn từ vai trò nhỏ làm đến lớn mạnh thế này, làm sao có thể là một nhân vật tầm thường được.
Anh từng đối mặt với những cổ đông của hội đồng quản trị, còn có những nhân viên cấp cao và cả những nhân vật hợp tác khác nhau.
Những người mà anh từng va chạm, còn nhiều hơn muối mà Ba Bánh Bao nhỏ từng ăn nữa.
Chỉ một vài giây ngắn ngủi là quá dài đối với Ba Bánh Bao nhỏ.
Vẻ mặt của bọn họ thay đổi từ bình tĩnh sang có chút chột dạ.
Mạc Tiểu Bắc là rõ ràng nhất, cậu bé chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy, cha cậu cũng chưa bao giờ nói chuyện với bọn họ theo phương thức này.
Mạc Tiểu Khê nhỏ nhất, rất nhanh liền không trụ được.
Đáy mắt cô bé đã rưng rưng nước mắt, bộ dạng muốn khóc nhưng không thể khóc được, nhưng khi nhìn thấy anh trai không nói chuyện, cô bé cũng cắn chặt môi không chịu thừa nhận thất bại.
Cô bé không thể hại các anh trai được.
Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp nhìn Mạc Tiểu Bắc: “Con là anh trai lớn nhất, chuyện này do con nói đi.
”
Mạc Tiểu Bắc nhíu mày, cậu bé liếc mắt nhìn sang đứa em gái đang lau nước mắt bên cạnh, sau đó cúi cái đầu nhỏ xuống: “Chúng con đã nói dối.
”
Bọn họ chỉ tưởng rằng đây chỉ là một vấn đề đơn giản.
Kết quả là không ngờ cha lại nghiêm túc như vậy, cư nhiên muốn gọi điện thoại cho cô giáo ở trường.
Nếu như đến lúc đó cho biết được bọn họ nói dối, chẳng phải khi đến trường sẽ rất mất mặt sao?
Mạc Tiểu Nam tiếp tục nói: “Chúng con tưởng rằng cha mẹ đang cãi nhau, nên muốn đi tới tập đoàn đón cha về nhà.
”
“Đúng vậy, chúng con không có cố ý đâu.
”
Mạc Tiểu Khê vội vàng nói theo giải thích, trong giọng nói còn có tiếng nức: “Cha đừng mắng anh trai”
Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy lời giải thích này, anh cũng nhất thời mềm lòng.
Tuy rằng ngay từ đầu anh đã đoán được có khả năng như vậy, nhưng hiện tại đã được xác nhận, anh ngồi xổm xuống trước mặt ba đứa nhỏ: “Chỉ cần các con nói sự thật, cha làm sao phải đi mắng các con nữa?”
Dù sao bọn trẻ cũng là vì anh và Thi Nhân nên mới đi làm những chuyện này.
Cũng chính vì việc anh vô cớ không trở về nhà, nên mới khiến Thi Nhân lo lắng, các con hiểu lầm như vậy.
Thật ra ở một mức độ nào đó mà nói, cũng là do anh làm không đúng.
“Có thật không?”
Mạc Tiểu Khê hít mũi, cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đầu mũi đã đỏ bừng.
Bởi vì tay bẩn, cho nên khi lấy tay lau nước mắt, khuôn mặt cô bé càng lúc càng bẩn hơn, trở thành một con mèo lem nhem.
“Tất nhiên là thật rồi.
” Tiêu Khôn Hoằng lau nước mắt cho cô con gái nhỏ, rồi sau đó nhìn Mạc Tiểu Bắc: “Có lần các con lén lút trốn ra khỏi Thiên Thượng số một, còn từ mình bắt taxi đi đến tập đoàn của cha.
Mẹ các con cũng không biết được chuyện này, các con lén lúc đi tới những chỗ khác, mà không báo một tiếng với người trong nhà, hành vi này là không đúng.
”
“Nhưng mà có chú tài xế mà, hơn nữa chúng con là đi tìm cha, cũng không phải là đi những nơi nào khác.
”
Mạc Tiểu Bắc lập tức bắt đầu biện hộ.
“Không sai, cho nên lần này cha sẽ không trách các con.
Nhưng hôm nay các con không về đúng giờ.
Mẹ của các con đã rất lo lắng đấy, các con có biết không?”
Mạc Tiểu Bắc cúi đầu: “Con biết rồi.
”
Tiêu Khôn Hoằng sờ sờ đầu của bé lớn và bé hai: “Hai con là anh trai, trước khi làm việc gì đó, nhất định phải xem xét hậu quả của việc này và vấn đề các con có thể gánh chịu được hậu quả này hay không.
”
“Con biết rồi.
”
Sau khi giáo dục xong các con mình, Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới chịu buông tha cho bọn họ.
Đột nhiên xuất hiện thêm Ba Bánh Bao nhỏ, mỗi người đều có tính cách khác nhau, về vấn đề giáo dục con cái, thật ra anh cũng là người mới bắt đầu, cần phải học từ từ.
Lần này, Tiêu Khôn Hoằng dẫn ba đứa nhỏ đi tắm, thay xong quần áo, rồi dỗ bọn trẻ đi ngủ.
Đợi khi anh bước ra khỏi phòng trẻ em, anh mới phát hiện đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Anh xoa xoa huyệt thái dương, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, thật ra anh vẫn cảm thấy rằng mình còn chưa làm được gì, nhưng thời gian đã lãng phí đi nhanh như vậy.
Hơn nữa, anh còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Việc chăm sóc con cái thực sự không hề đơn giản.
Trong lòng Tiêu Khôn Hoằng lại cảm thấy áy náy với Thi Nhân nhiều hơn, lúc trước các con vẫn còn chưa lớn, một mình cô làm sao có thể vượt qua được đây?
Người đàn ông che lấy ngực mình, hôm nay cũng là một ngày tội lỗi.
Đối với công việc của một người vợ toàn thời gian, trong lòng Tiêu Khôn Hoằng tràn đầy sự bội phục, quả thật không dễ dàng chút nào.
Anh thà ở bên ngoài đấu trí so dũng khí với những con cáo già đó.
Tiêu Khôn Hoằng trở lại phòng ngủ, không thấy ai cả.
Anh thay một bộ quần áo, rồi xoay người đi đến phòng làm việc ở cuối hành lang, quả nhiên cánh cửa bên trong có ánh sáng.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thì nhìn thấy trước mặt Thi Nhân có một chiếc máy tính bảng đang phát một số video kỹ thuật do phía bên nhà họ Mạc xuất phẩm.
Tiêu Khôn Hoằng đứng ở cửa ra vào, cũng không lập tức đi qua quấy rầy cô.
Thi Nhân lúc này rất nghiêm túc, vẫn không ngừng phát lại xem đoạn video đó, thậm chí còn thả chậm tốc độ lại.
Anh chợt nhớ tới cái hội đấu thầu lần trước của nhà họ Mạc, Thi Nhân và anh đến tham quan phòng triển lãm của nhà họ Mạc, khi cô giao lưu với những người thợ thủ công của họ Mạc, cả người cô như biết phát sáng vậy.
Thực ra cô vợ nhỏ rất có hứng thú với những tác phẩm điêu khắc.
Nhưng dường như cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gia nhập vào nhà họ Mạc.
Người đàn ông đứng bên cửa, ánh đèn buông xuống, nửa người của anh khuất sau ánh đèn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi đến khi Thi Nhân xem xong đoạn video đó, cô mới duỗi người.
“Uống chút gì đi, muộn quá rồi.
”
Một ly sữa ấm đưa đến bên cạnh cô, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam đậm đứng bên cạnh cô, khóe miệng cô cong lên: “Các con đã ngủ rồi à?