Chương 384
Nghe thấy như vậy, Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, giơ điện thoại ra trước mặt.
Hừ, tắt máy rồi u?
Đây là cảm thấy chột dạ đúng không?
Anh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tiện tay ném mạnh chiếc điện thoại di động xuống đất, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Tên Hách Liên Thành kia, cậu biết nên phải xử lý như thể nào rồi đầy!”
Hách Liên Thành, cậu đã dám động đến người phụ nữ của tôi, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí!
Thi Nhân, tôi muốn cho cô biết, tôi mới là người đàn ông cô có thể dựa vào! Cái tên Hách Liên Thành kia căn bản chính là một kẻ hèn nhát, một thằng lừa đào.
Cậu ta vốn không xứng để cô thich, cũng không xứng để cho cô coi trọng.
“Vâng, tôi đã rõ.” Trợ lý Tiêu khế thờ dài một hơi, ngay cả khi đã tức giận đến mức này rồi mà anh ấy vẫn ph.át tiết lửa giận lên Hách Liên Thành, không hề có chút ý tử nào muốn tính số với bà chủ cả.
Anh ta luôn cảm thấy trong này nhất định có hiểu lắm nào đó.
Tiêu Khôn Hoàng thấy anh ta vẫn chưa đi, bèn hỏi: “Cậu còn có việc gì sao?”
“Thưa anh, tôi vẫn cảm thấy câu chuyện có gì không đúng lắm, bà chủ không phải là người như vậy.”
“Hừ, cậu không cần phải nói chuyện thay cô ấy.
Tôi cũng không muốn nghe.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay lên xoa xoa hai thái dương, biểu hiện ý tứ không muốn nghe gì hết.
Thấy thể, trợ lý Tiêu cũng không nói thêm nữa, đành phải rời khỏi văn phòng, hi vọng chuyện này sẽ mau chóng qua đi,
Việc Thi Nhân bị chụp ảnh, Hách Liên Thành cũng biết.
Khi nhìn thấy những bức ảnh bị truyền thông đưa lên, anh ta lập tức nhíu mày: “Rốt cuộc đây là cái trò quái quỳ gi thế?”
Ngay lập tức, Hách Liên Thành sai người đi điều tra xem ai là người chụp ảnh, nhanh chóng thu mua lại hết số ảnh chup đó.
Anh ta nhấc điện thoại lên, muốn gọi cho Thi Nhân để giải thích, kết quả là không có ai nghe máy.
Hách Liên Thành đành phải nhắn tin cho Thi Nhân: “Thi Nhân à, anh rất xin lỗi, anh sẽ xử lý tốt chuyện này” Sao tự nhiên lại có người chụp ảnh cơ chứ!
Vì mảy tầm ảnh này mà dư luận đang bàn tán xôn xao hết cả.
Hách Liên Thành chỉ còn cách giải thích công khai với truyền thông: “Tôi ở khách sạn này cùng với mẹ, Tiêu phu nhân tới là để gặp mẹ tôi, khoảng thời gian chỉ chưa đầy mười lăm phút.
Mong mọi người đừng tin vào những lời đồn nhảm.
Còn về phía những đơn vị truyền thông đã phát tán ảnh chụp, tôi sẽ để luật sư đến làm việc.”
Thông báo này được đưa ra kèm theo với những bức ảnh từ camera giám sát.
Đầu tiên là ảnh chụp màn hình thời gian Thi Nhân tiến vào khách sạn, thời gian cô rời khỏi và thông tin về số phòng của bà Hách.
Sau khi lời giài thích này được đưa ra, có không ít người tin rằng đây chỉ là những tin đồn thất thiệt.
Tuy nhiên, cũng có một số người cảm thấy có sự mờ ám ở đây, họ cho rằng những bức ảnh chụp màn hình kia là đã được photoshop chinh sửa, hơn nữa, dù thông tin người thuê phòng là bà Hách thì cũng không có nghĩa là đêm ấy, bà Hách ở trong căn phòng đó.
Tại khu biệt thự Thiên Thượng số một.
Thi Nhân nằm một mình trong phòng, cô nhìn xung quanh căn phòng ngủ quen thuộc, mỗi một ngốc ngách đều của về những kì niệm của hai người.
Trước kia có bao nhiêu hạnh phúc, thì giờ đây lại có bấy nhiêu tổn thương.
Thi Nhân nhìn một lúc thì bắt đầu rơi nước mắt, cô ngửa đầu kìm nén, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt: “Thi Nhân à, mày không thể khóc, máy không thể mất mặt như vậy được.”
Không phải chỉ là người phụ nữ thôi sao.
Đối với một người đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng thì xung quanh anh xuất hiện những tình huống như thế này cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên cà, dù sao một người vừa có tiền, lại vừa đẹp trai, đương nhiên sẽ có không ít con gái muốn nhày bổ vào.
Chỉ là trước kia Tiêu Khôn Hoằng đúng là đã đổi xử vô cùng tốt với cô.
Tốt đến mức Thi Nhân cảm thấy rằng Tiêu Khôn Hoằng sẽ chi thuộc về một mình cô mà thôi, anh mãi mãi sẽ không bao giờ phản bội cô.
Nhưng rồi một cuộc điện thoại kia đã giảng cho cô một cú tát thật đau, khiến cô tinh táo lại.
Tấm lòng của con người đúng là không thể chịu được bất kỳ thử thách nào, chỉ cần đụng nhẹ một cái là vỡ tan.
Một người ở khu biệt thự Thiên Thượng số một, một người ở quán bar Ảnh Trăng.
Cả hai người đều một đêm không ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Thi Nhân suýt chút nữa thì ngù quên, cô vội vàng đứng dậy, kết quả là mấy đứa trẻ đã được mẹ Hổng thay quần áo tử tế.
Cô lập tức thở phào: “Mấy đứa ra ăn sáng trước đi.”
Mãy ngày hôm nay, ba đứa nhỏ đều ngoan như cún, biết cha mẹ đang cãi nhau, chúng cũng không muốn gây rối thêm nữa.
Đến lúc vào bàn ăn, ba đứa nhỏ đều không hẹn mà cùng quay sang nhìn thoáng qua chiếc ghế trống không ở bên cạnh, đây là chỗ mà trước kia Tiêu Khôn Hoằng thường ngồi.
Bẩu không khí trên bàn ăn bỗng nhiên tro nên yên tĩnh.
Thi Nhân già bộ như không nhìn thấy gì, cô rót sữa bò đưa cho các con: “Mấy đứa ăn nhanh lên, không muộn bây giờ.”
Mạc Tiểu Khê quay sang nhìn anh trai, ý hỏi: Có nên hỏi mẹ hay không?
Mạc Tiểu Bắc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, ý là: Quên đi, đừng có hỏi bây gio.
Chuyên của người lớn, chủng ta hỏi nhiều làm gi?
Mạc Tiểu Khê củi gầm mặt, nếu như cha và mẹ cãi nhau, vậy thì có phải là sau này ba đứa bọn chúng sẽ trở thành những đứa trẻ không có cha mẹ hay không đây? Cô bé không muốn lại giống như trước kia đâu!
Bánh bao nhỏ chu mỏ bĩu môi, có chút không vui.
Thi Nhân cũng biết bọn trẻ đang suy nghĩ về cái gì, nhưng bây giờ đến bàn thân cô còn đang vô cùng rối loạn, cần phải giải quyết đống hỗn độn ấy đã.
Cô chi có cách già bộ như không nhìn thấy ảnh mắt của bọn trẻ, cử vậy đưa chúng đến trường mẫu giáo.
Thi Nhân nhìn ba đứa trẻ, nói: “Đến trường các con nhở phải ngoan ngoãn nha, tối mẹ sẽ đến đón các con tan học.”
“Dạ vâng, con chào mẹ.”
Thi Nhân nhìn theo bóng lưng ba đứa trẻ tay trong tay tiến vào lớp học, mới chớp mắt thôi mà bọn trẻ đã lớn đến vậy rồi.
Cô biết là các con rất khao khát một gia đình hoàn chinh, mặc dù bé lớn và bé hai vẫn luôn lạnh lùng với Tiêu Khôn Hoang, nhưng cô biết mấy đứa nó rất thích anh.
Nếu như bây giờ cô và Tiêu Khôn Hoàng chia tay, người phải chịu nhiều tổn thương nhất vẫn là ba đứa trẻ.
Nếu như ngay từ đầu đã không có Tiêu Khôn Hoàng thì còn đỡ, nhưng mà bọn họ đã ở cùng với nhau được một thời gian khá dài rồi, nếu như bây giờ đưa bọn trẻ đi, thì có phải là quá tàn nhẫn rối không.
Thi Nhân tựa đầu lên cửa kính ô tô, ngẩn người cả đường đến khi tới tận tập đoàn.
Thực ra, cô biết lúc này tốt nhất là không nên xuất hiện cho đến khi có lời giải thích rõ ràng cho sự việc những bức ảnh kia, chỉ là cô cảm thấy mình không có làm ra chuyện gi then với lương tâm, nên không cần phải sơ hãi.
Hơn nữa, trước đó Hách Liên Thành cũng đã giải thích rồi.
Thời điểm Thị Nhân bước chân vào tập đoàn, cô liền càm nhân được rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào người mình.
Cô ngẩng mặt nhìn thẳng về phía trước, sau đó bẩm thang máy đi lên bộ phận thiết kế.
Triệu Nhược Trúc cắn chiếc ống hút trong cốc sữa đậu nành, sau đó nhìn Thi Nhân nói: “Ái chà, chị của tôi đây rồi, tôi còn tuong rằng hôm nay chị sẽ không đến làm cơ đấy.”
“Hôm nay cũng đâu phải là cuối tuần, tại sao tôi lại không thể tới đây cơ chứ!”
Thi Nhân đáp trà thắng mặt, khiến cho Triệu Nhược Trúc không biết phải nói gì tiếp theo,
Vì đây là điều hiển nhiên rồi.
“Tôi biết là mọi người muốn hỏi tôi xem sự việc kia rốt cuộc là thật hay là già có đúng không?”
“Không phải không phải, đương nhiên là chúng tôi tin tường cô rồi.”
Thi Nhân nhếch miệng cười: “Cảm ơn mọi người.
Chân tướng sự việc giống như Hách Liên Thành đã nói – tôi tới đó là để gặp bà Hách.”
Triệu Nhược Trúc cũng không tiếp tục hỏi nữa, nể mặt công ty mà giúp Thi Nhân bênh vực kẻ yếu – “xé xác” cải lũ đang nói xấu cô trong group kín của tập đoàn.
Thi Nhân bên ngoài thì biểu hiện ra vẻ không quan tâm, đi về chỗ ngồi của mình, nhưng sau khi Triệu Nhược Trúc rời đi, cô lại lấy điện thoại di động ra, nhưng không thấy có bất kỳ tin tức gi của Tiêu Khôn Hoằng.
Rốt cuộc, cô vẫn mở facebook ra, sau đó chia sẻ bài viết của Hách Liên Thành kèm theo dòng cap: “Thanh già tư thanh!”
Sau một hồi suy nghĩ, cô cảm thấy rằng minh vẫn nên giải thích một chút.
Còn về phần Tiêu Khôn Hoàng có tin hay không, thì đó lại là việc của anh.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, từ sáng sớm, sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng đã không được đẹp mắt cho lắm.
Mọi người đều biết drama trên mạng, biết được ông chủ của mình đã bị cắm sừng, cho nên cũng không dám trêu chọc đến anh.
Mặc dù Hách Liên
Thành và Thi Nhân đã đứng ra giải thích, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy câu chuyện có gi đó sai sai.
Không nhìn thấy mặt của ông chủ vẫn sa sầm từ sáng tới giờ hay sao?
Nói không chừng đó lại là sự thật cũng nên! Dù sao giải thích cũng chỉ là để cho người ngoài nhìn mà thôi.
Trong văn phòng, Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế, lần đầu tiên cầm kè kè chiếc điện thoại di động ở trên tay, thình thoảng lại mở lên xem một lần.
Nhưng mà mỗi lần cúi xuống xem, sắc mặt anh lại đen đi một chút.