Chuong 424 “Em sao vậy?”
Thi Nhân nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, bị dọa nhảy cả lên.
Nhất thời có chút chột dạ.
Cô làm chuyện này sau lưng Tiêu Khôn Hoằng, không hề nói cho anh biết trước.
Có phải người đàn ông này sẽ tức giận không?
Thi Nhân dè dặt nhìn anh: “Cái đó, hôm nay em đột nhiên nhận được điện thoại của cha nhóc béo, nói rằng muốn xin lỗi đứa trẻ trước khi phiên tòa bắt đầu, thực không có ý gì khác.”
“Ừa, rồi sao nữa?”
Thực ra tất cả thứ này đều nằm trong dự liệu của Tiêu Khôn Hoằng.
Chuyện này Diệp Tranh đã từng nhắc nhở anh, đại khái là bà xã có khúc mắc, nên mới nhạy cảm với chuyện của đứa trẻ như vậy.
Cho nên anh đã vòng vèo cẩn thận sử dụng các loại biện pháp, muốn cởi bỏ khúc mắc này của cô.
Bây giờ xem ra hiệu quả không tồi.
“Sau đó Tiểu Khê đã chấp nhận lời xin lỗi, em thấy chuyện này cũng không cần phải truy cứu nữa rồi.”
Nếu đã là chuyện của mấy đứa trẻ, vậy thì chúng nó đã xin lỗi rồi hòa thuận, thì cũng không cần thiết phải ra tòa nữa.
Dù sao nhóc béo bị đánh đến rách cả trán, trông cũng rất thảm.
Chuyện này không có ai thắng, cũng không có ai thua.
“Chuyện này em quyết định là được.”
Hả?
Sao đột nhiên dễ nói chuyện thế?
Thi Nhân chủ động kéo tay anh: “Vậy chuyện này dừng tại đây đi.”
Nếu Mạc Tiểu Khê đã tha lỗi cho đối phương, thậm chí nhóc béo còn thả diều cho Mạc Tiểu Khê như một món quà xin lỗi nữa.
Chứng minh nhóc béo đã thực sự biết sai rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lại tay cô, bọc bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của vợ trong lòng bàn tay, anh sẽ bảo vệ cô suốt đời.
Ba đứa nhỏ chơi thả diều suốt cả một buổi chiều, đến tận tối mịt vẫn không nỡ về nhà.
Lúc chia tay, Mạc Tiểu Khê nhìn nhóc béo: “Lần sau mời cậu đến nhà tớ chơi khu vui chơi, nhà tớ có một khu vui chơi rất to rất rộng.”
“Được thôi.”
Bốn đứa trẻ tay ngoắc tay nhau, giao ước rồi mới chia tay nhau.
Thi Nhân nhìn cha của nhóc béo: “Vậy lần sau có thời gian, tôi sẽ lại phát thiệp mời.”
“Cảm ơn chị Tiêu.”
Cha nhóc béo biết chuyện này cuối cùng cũng giải quyết rồi, ngày mai cũng không cần đến tòa án nữa.
Thật may mắn, từ bên vợ của anh Tiêu ra tay quả nhiên có hiệu quả.
Bên ngoài đều đồn rằng Tiêu Khôn Hoằng và chị Tiêu quan hệ không tốt lắm, hai người còn hay xuất hiện tin đồn không hay, có điều hôm nay cha nhóc béo tận mắt nhìn thấy, anh ta cảm thấy lời đồn bên ngoài ấy đều không phải sự thật.
Đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Bộ dạng Tiêu Khôn Hoằng luôn lạnh lùng với bên ngoài, chỉ khi ở với vợ mình, ánh mắt mới trở nên dịu dàng một chút.
Tiêu Khôn Hoằng rất yêu vợ mình mới đúng.
Quay về biệt thự Thiên Thượng số một, ba đứa nhỏ hắt hơi mấy cái liền.
Mợ Hồng biết đứa trẻ chơi ở bên ngoài lâu, vội vàng đun bát canh gừng đường đỏ cho bọn trẻ, mỗi đứa uống một bát.
Lúc Thi Nhân quay về phòng ngủ, lại tìm được một cuốn album từ trong vali của mình.
Album đã rất lâu rồi không được lấy ra xem.
Đây là vali từ lúc chuyển nhà qua đây, cô không kịp thu dọn, vẫn luôn để nơi này.
Chủ yếu là vì ở bên này cái gì cũng có, không cần cô bận tâm.
Dần dà, cô quên luôn cả vali của mình còn chưa mở ra.
Thi Nhân nhìn thấy album trưởng thành của bọn trẻ, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng lúc trước ba đứa nhỏ còn rất bé rất bé, bây giờ đã lớn đến như vậy rồi.
“Đang xem trộm gì đó?”
Tiêu Khôn Hoằng quay vào phòng ngủ, phát hiện vợ mình vẫn đang trong phòng gửi đồ, ngồi trên mặt đất, trong tay còn cầm một cuốn album ảnh.
Anh ngồi đến cạnh cô, nhìn ba đứa nhỏ trong album ảnh, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng dịu dàng: “Album trưởng thành của mấy đứa sao?”
“Đúng thế.”
Thi Nhân dựa vào lòng anh, lật từng chút một cho anh xem: “Đây là lúc ba đứa nhỏ mới sinh ra, anh xem mấy đứa vẫn còn bé tí này, cơ thể cũng nhỏ bé, bởi vì mấy đứa là sinh ba mà.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy ba đứa bé sơ sinh, quả thực quá bé rồi.
Anh tưởng tượng tình cảnh lúc đó, nhịn không được kinh hãi.
Người đàn ông nhíu mày: “Mấy đứa có bé quá rồi không, không phải có vấn đề gì chứ?”
“Lúc em thấy mấy đứa trẻ như vậy, cũng bị dọa đấy.
Có điều bác sĩ nói đây là sinh ba nên rất bình thường.
Ba đứa còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt mấy tháng mới ra ngoài.”
Thi Nhân kéo bàn tay to của anh, khoa tay múa chân: “Cái chân nhỏ của mấy đứa, đại khái chỉ dài bằng ngón áp út của anh thôi, rất mini.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn nhìn ngón áp út của mình.
Nhỏ đến vậy sao?
Anh nhìn tấm ảnh, tưởng tượng ra kích thước của bọn trẻ, nơi nào đó trong nội tâm trở nên mềm nhũn ra, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Anh đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt bàn tay của vợ: “Thực xin lỗi, lúc đó anh không ở cạnh em.”
Khi phụ nữ sinh con, hẳn là lúc cần có anh nhất.
Có điều anh lại không ở bên cạnh cô.
“Ừa, quả thực là lỗi của anh, có đều lúc đó em cũng không biết đứa bé này của ai.
Em còn nghĩ rằng là trai bao của quán bar Ánh Trăng cơ đấy.”
Thi Nhân nhoẻn miệng cười: “Ban đầu sau khi em biết mình có thai, còn từng đi tìm anh.
Có điều lúc đó camera xảy ra vài vấn đề, nên không tìm được.”
Trai bao?
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng đen sì lại: “Ai nói cho em anh là trai bao?”
“Quản lí đó, anh ta nói anh đã bị đuổi đi mất.”
Thi Nhân nhìn anh: “Bây giờ em mới biết, đó đều là để lừa em.”
Lúc đó Tiêu Khôn Hoằng khẳng định mình đã gặp phải chuyện gì đó mới làm ra như vậy, kết quả bọn họ một nam một nữ lại gặp nhau trong nhà vệ sinh, còn để lại trong bụng cô ba đứa trẻ.
Lúc đó, bọn họ đều không biết sự tồn tại của đối phương.
Tiêu Khôn Hoằng hồi tưởng lại, sau đó đáp: “Là anh sắp xếp đấy.”
Lúc này anh còn không thừa nhận, chắc chắn anh phải vác họa.
“Đúng chứ, sau này khi em phát hiện mình mang thai thì rất sợ hãi.
Sợ bị anh phát hiện, nói em ngoại tình.”
Mặc dù sau này vẫn bị phát hiện, còn suýt nữa mất đi ba đứa con.
Người đàn ông ôm vợ mình vào lòng, anh không biết phải nói gì cho tốt.
Thi Nhân chậm rãi mở miệng: “Lúc đó, anh bị bỏ thuốc sao? Em nhớ chân anh không phải không đi được sao? Lúc ấy trông anh rất khỏe mạnh kìa.”
“Ừ, là anh giả vờ đấy, Tiêu Vinh không tin anh, cho nên mới dò thám anh.”
Chẳng trách.
Nói như vậy thì thông rồi.
“Chúng ta không nói những chuyện không vui nữa, tiếp tục xem ảnh đi.
Chắc anh chưa xem bộ dạng lúc bọn trẻ còn nhỏ.”
Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt vợ mình, đáp một tiếng.
Thi Nhân tiếp tục lật ảnh: “Đây là lúc bọn trẻ được đưa ra khỏi lồng ấp, có phải trông lớn hơn trước rất nhiều không?”
“Còn có, đây là lúc mẹ con em xuất viện.
Thi Nhân lật qua một trang, sau đó nhìn thấy Hách Liên Thành chụp chung cùng bọn họ, không khí nhất thời yên tính lại.
Cô vội vàng lật tiếp: “Chúng ta tiếp tục xem phía sau đi.”
Có điều lật qua trang tiếp theo, vẫn thấy ảnh của Hách Liên Thành.
Thi Nhân nghiêng đầu nhìn anh một cái: “Lúc ấy, chỉ có Hách Liên Thành ở bên cạnh em, anh ấy rất tốt với bọn trẻ.”
Dù sao thì lúc đó, cô không biết cha bọn trẻ là ai.
Đồng thời cô cũng hận Tiêu Khôn Hoằng chết đi được, cả người nhà họ Tiêu nữa.
“Anh biết.”
Tiêu Khôn Hoằng lại lật ảnh lại: “Em có thể tiếp tục kể cho anh sự việc đằng sau bức ảnh, anh muốn biết hết.”
Anh đã bỏ lỡ không tham gia, đây đều là điều nên làm.