Chương 453
Khu ẩm thực cũng có không ít người đang dùng bữa, thấy có người lớn tiếng là hét, rõ ràng là có chuyện.
Hơn nữa còn là một người phụ nữ.
Một số người biết rằng Thi Nhân là người hét lên, vì vậy đồng loạt nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vẻ hóng hớt.
Thi Nhân bình tĩnh nói: “Chính là tôi.”
Cô nhìn sang, dường như không nhận ra người đàn bà kia, tại sao bà ta lại hung hăng làm bộ như muốn tính sổ với cô?
“Chính là cô, bộ dạng chó má của cô.” Đối phương trực tiếp sải bước tới, thấy Thi Nhân đang ngồi cùng với các bà vợ khác, liền khinh thường nói: “Cô đúng là con hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn những ông chồng giàu có.
Các bà vợ ở đây cũng nên cẩn thận, tránh để bị cắm sừng, lại còn bị chồng chán ghét.
”
Hả?
Thi Nhân đột nhiên dở khóc dở cười.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô từ bao giờ trở thành hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn chồng người khác rồi?
Mấy từ này nghe cũng thật thú vị.
Những người phụ nữ xung quanh Thi Nhân cũng lần lượt che miệng nói: “Cô ta uống say rồi đến đây nói nhảm sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy, ăn nói bậy bạ là phải chịu trách nhiệm đó.”
“Đây là một dịp long trọng của nhà họ Mạc, sao loại người gì cũng có thế này?”
Chỉ với một lời nói đã trực tiếp giải vây cho Thi Nhân.
Dù sao, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết cô là ai.
Vợ của một người đàn ông giàu có, sao có thể đi quyến rũ chồng người khác?
Chồng cô Tiêu Khôn Hoằng vốn là người có ngoại hình ưa nhìn, muốn vóc dáng có vóc dáng, xét về thứ hạng giá trị thì anh được coi là đứng đầu trong đại tiệc này.
Như vậy Thi Nhân có lí do gì để làm những chuyện ấy?
Hơn nữa, người phụ nữ gây rắc rối này, thoạt nhìn không biết cô ta là ai, ăn mặc cũng rất trần tục, căn bản không phải là thành viên thuộc nhóm bọn họ, hoặc cô ta không phải người cùng đẳng cấp ở đây.
Nếu đã không cùng đẳng cấp, vậy đồng nghĩa với việc thân phận của cô ta thấp còn thấp hơn bọn họ.
Vậy thì Thi Nhân càng không có lý do gì để làm điều đó.
Thi Nhân mỉm cười với những người phụ nữ xung quanh cô, như ngầm cảm ơn họ đã lên tiếng thay mình.
Cô nhìn người đối diện: “Xin lỗi, có phải cô đã nhận nhầm người rồi không? Không chừng là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì, người tôi tìm chính là cô.
Đừng tưởng rằng cô có thể lừa gạt bọn họ là có thể lừa gạt tôi.
Tôi nói cho cô biết điều đó là không bao giờ.”
“Nếu cô đã nói vậy, cô có bằng chứng xác thực không? Dù sao thì cô cũng phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
Nếu cô không có chứng cứ mà dám hắt bát nước bẩn này lên người tôi, tôi sẽ giao cho luật sư xử lí vụ việc.
”
Đối phương tức giận nói: “Làm sao tôi không có chứng cứ? Mới vừa rồi chính cô và chồng tôi còn làm bậy trong phòng vệ sinh ngoài vườn đằng kia, kết quả cô muốn trả giá nhưng chồng tôi không đồng ý.
Cô còn ra tay với anh ấy.”
Biểu cảm trên mặt Thi Nhân từ từ biển mất, hóa ra cô ta là vợ của người đàn ông trong phòng vệ sinh kia.
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh đột nhiên lạnh xuống, đúng lúc anh định mở miệng thì Thi Nhân vội nắm lấy tay anh, dùng ánh mắt ra hiệu: Em sẽ tự xử lý.
Cô có thể xử lí chút việc nhỏ này.
Nhìn nơi này nhiều người như vậy, cô nhất định phải lấy lại thanh danh và chứng minh sự trong sạch của mình.
Tiêu Khôn Hoằng mím môi mỏng không lên tiếng.
Nếu cô vợ nhỏ đã nói mình có thể tự xử lý, anh tạm thời sẽ không can thiệp, nhưng anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hai vợ chồng kia.
Vừa rồi chính chồng cô ta đã ra tay với Thi Nhân, đúng là không biết tốt xấu.
Vốn là muốn giữ thể diện cho cô vợ nhỏ, nên không tính so đo chuyện này.
Nhưng có người hết lần này đến lần khác tự lao vào chỗ chết, được lắm, trong mắt người đàn ông lóe lên sát khí, toàn thân lạnh lẽo.
Thi Nhân nắm tay Tiêu Khôn Hoằng, đem anh trấn an ở phía sau rồi lên tiếng: “Đúng là có chuyện như vậy xảy ra.”
Sau khi Thi Nhân thừa nhận, bốn phía xôn xao hẳn lên.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô, người phụ nữ này to gan như vậy sao? Dám gây rối trong bữa tiệc?
Cũng có người không tin, điều này khó có thể xảy ra.
Mấy người phụ nữ bên cạnh Thi Nhân cũng choáng váng, sau đó liền cảm thấy không thể nào, Thi Nhân không có lý do gì phải làm như vậy.
Thương lượng giá cả?
Cho là nơi này để ngắ trăng hóng gió sao? Còn bàn về giá cả.
“Những gì cô nói chỉ đúng một nửa.”
Thi Nhân tiếp tục nói: “Hóa ra người đàn ông trong phòng vệ sinh là chồng cô.
Thật khéo, tôi đang không biết phải tìm người ở đâu.”
“Biết là tốt, bây giờ cô biết sợ rồi sao? Các người nhìn rõ bản chất của cô ta đi.
Cô ta chính là một con hồ ly tinh lão luyện.
Lúc trước tôi đã gọi điện thoại cảnh cáo cô không được đến gần chồng tôi, nếu không tôi sẽ cho cô chết không nhắm mắt.”
Thi Nhân trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Đối phương nhất thời bị chọc giận: “Biểu hiện của cô là có ý gì?”
“Rất rõ ràng, đó là biểu hiện của sự chế nhạo.”
Thi Nhân tiếp tục: “Tôi đi từ nhà vệ sinh ra, không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông say rượu định táy máy tay chân, nhưng đã bị tôi dạy dỗ cho một trận.
Vốn dĩ tôi không muốn so đo với một người say làm gì, nhưng nếu cô đã nói vậy, tôi sẽ để luật sư xử lý vấn đề này.”
“Giọng điệu cũng lớn thật, gọi luật sư sao? Cô có đủ tiền chưa? Có muốn tôi cho một ít không?”
Thi Nhân lắc đầu, không biết nói gì cho phải.
Cô đặt chiếc ly xuống: “Cô có biết tôi là ai không?”
“Cô ngoại trừ là hồ ly tinh, còn có thể là ai?”
Lúc này, mấy bà vợ bên cạnh Thi Nhân không thể chịu đựng được nữa liền nói: “Tôi nói này cô gái, giá trị của chiếc quần trên người Thi Nhân cũng bằng cả bộ trang phục và trang sức trên người cô rồi.
Vậy cô nói xem cô ấy là ai?”
“Cái gì cũng không biết, lại dám ra đây cắn người.
Thật nực cười.”
“Ha ha ha, phải không? Đây hẳn là trò đùa vui nhất mà tôi từng nghe.”
Đối phương sắc mặt thoắt đỏ thoắt trắng: “Các người có ý gì?”
Những người phụ nữ nhất thời cười phá lên.
Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói: “Ý cười ngu xuẩn.”
Thi Nhân kéo tay anh, người đàn ông này thật độc miệng.
Đối phương thẹn quá hóa giận, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Cậu nhóc trắng trẻo này, cậu có tư cách gì mà lên tiếng, cậu không có tư cách ở đây.”
Thi Nhân nhất thời sự ngây người.
Cô ta vừa nói Tiêu Khôn Hoằng là cậu nhóc trắng trẻo?
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lùng, Thi Nhân cẩn thận nhìn nét mặt anh, sau đó gật đầu nói: “Nhìn anh quả thực có chút trắng trẻo.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Anh không nghĩ đó là một lời khen ngợi.
Những người phụ nữ ngồi đó cũng bật cười, căn bản không nhịn được.
Lần này ngay cả mọi người xung quanh cũng cười phá lên.
Dám nói Tiêu Khôn Hoằng như vậy, đây không phải là cười nhạo thì là gì?
Bây giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra người phụ nữ kia đại khái cái gì cũng không biết, ngay cả Tiêu Khôn Hoằng cũng không nhận ra, cho nên tự nhiên lời nói vừa rồi không hề đáng tin.
“Các người cười cái gì?”
Đối phương đứng tại chỗ, cảm giác mình như một gã hề.
“Cười cô ngu ngốc đó, đồ nhà quê.”
“Thi Nhân là vợ của Tiêu Khôn Hoằng của tập đoàn Quang Viễn.
Cậu nhóc trắng trẻo cô nhắc tới chính là Tổng giám đốc Hoằng của tập đoàn Quang Viễn.
Cô cảm thấy điều mình vừa nói có phải rất nực cười không?”
Một Tổng giám đốc tập đoàn và vợ của anh.
Người phụ nữ kia trợn tròn mắt, cô ta không ngờ Thi Nhân lại có lai lịch lớn như vậy.
Mặc dù không biết Thi Nhân là ai, nhưng cô ta đã nghe nói qua rằng nhà họ Mạc với tập đoàn Quang Viễn từng hợp tác ở Việt Nam để làm cầu nối giao thương.
Bất kể như thế nào, Tập đoàn Quang Viễn nhất định là một tập đoàn rất xuất sắc ở Việt Nam.
Với lại lịch bối cảnh như vậy, quả thực không thể làm ra những điều vừa rồi.
Đối phương lắp bắp mở miệng: “Đúng, nhưng có người nói với tôi như vậy.”