Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 469




Chương 469
Sao lại gặp trà xanh ở đây?
Thi Nhân ôm lấy cánh tay Tiêu Khôn Hoằng, chủ động nói: “Chỉ cần không bỏ lỡ là được.”
“Xem ra sáng nay cô dậy khá muộn”
“Ai da, không có cách nào khác.

Vốn dĩ hôm nay vợ chồng tôi dậy sớm rồi, nhưng chồng tôi cứ một mực kéo tôi trở lại giường, thật không biết phải làm sao.”
Thi Nhân bâng quơ nói vài câu, khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn cô ngạc nhiên.
Sức nặng của câu nói này quá lớn rồi.
Đuôi mày Tiêu Khôn Hoằng khẽ động, xem ra vợ anh nổi cơn ghen rồi, đến cả những lời này cũng nói ra.
Qua nhiên, khi phụ nữ đánh nhau, không gì là họ không dám làm.
Diệp Tranh che mặt: Thôi được rồi, ai chả biết vợ chồng hai người ân ái vô cùng, còn nói ra những lời này để làm gì?
Bàn tay Mạc Mỹ Đình lập tức thu lại, con khốn này, dám ở trước mặt cô ta ra vẻ tình cảm vợ chồng mặn nồng, cô cố tình châm biếm chính mình sao?
Mạc Mỹ Đình bất giác liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng một cái, người đàn ông này thực sự chấp nhận một người phụ nữ như vậy ở bên mình sao?
Anh là một người đàn ông lạnh lùng, Mạc Mỹ Đình không thể nào tưởng tượng nổi bộ dạng độn.g tình của người đàn ông rốt cuộc là trông như thế nào.
Nghĩ đến điều này, đáy lòng cô ta liền nổi lên sự ghen tị, căm hận.
Mặc dù chính bản thân cô ta cũng không biết mình đang căm hận điều gì, nhưng hận vẫn là hận.
“Cô chủ, cô nhìn chồng tôi như vậy là có ý gì vậy? Người ngoài không biết còn tưởng cô thích chồng tôi đấy.”

“Anh Hoằng ưu tú như vậy, người khác ngưỡng mộ cũng là chuyện thường tình.”
Thi Nhân gật đầu: “Đúng là như vậy, nhưng ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhìn chằm chằm người khác như thế thì quả thật là vô văn hóa, dù sao anh ấy cũng là một người đàn ông có gia đình rồi.

Cô nói xem tôi nói có đúng không, cô chủ họ?”
Ánh mắt Mạc Mỹ Đình trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ này quả thật không đơn giản.
Dù sao lúc trước cô ta có thể sống lại được dưới tay của ông cụ nhà họ Tiêu, lại còn sinh được ba đứa con cho Tiêu Khôn Hoằng, trở thành vợ của anh.

Mạc Mỹ Đình cô đã quá khinh địch rồi.

Ý cười trên mặt Mạc Mỹ Đình bỗng trở nên đậm hơn: “Nếu mọi người đã đến rồi thì mời vào trong.”
Cô ta sẽ không để Thi Nhân dắt mũi đâu.
“Nếu như bỏ lỡ buổi diễn ngày hôm nay, anh Hoằng nhất định sẽ hối hận.

Hôm nay nhà họ Mạc tổ chức đại hội đổ đá, vốn dĩ không có ý định tổ chức vào lúc này, nhưng lần trước mọi người đều tham gia bữa tiệc, vì vậy cho nên mới tổ chức sớm hơn thường lệ.”
Đại hội đổ đá?
Thi Nhân biết hoạt động này, cứ hai năm một lần, nhà họ Mạc sẽ tổ chức đại hội này.
Trong khu vực khai thác mỏ trưng bày rất nhiều đá, bên trong có cất giữ báu vật tốt có, xấu cũng có, nhưng tất cả đều được giấu kín bên trong, cho nên chỉ có thể dựa vào vận mày của bản thân mà chọn lựa.

Bên trong có rất nhiều đá bậc A, nhưng cũng có thể không có gì.
Có người trong một đêm bỗng phất lên, cũng có người chỉ trong một đêm mà tảng gia bại sản.
Nhưng cho dù là vậy, mỗi lần tổ chức sẽ đều thu hút được rất nhiều người đến tham gia, ai ai cũng muốn xem vận may của mình đến đâu.
“Mẹ ơi, đổ đá là gì a?”
Mạc Tiểu Khê vô cùng hiếu kỳ với mọi việc xung quanh, không hiểu chuyện liền lên tiếng hỏi cô.
“Đổ đá chính là một hoạt động truy tìm kho báu, bên trong những viên đá kia có cất giấu kho báu, cần chúng ta cẩn thận tìm kiếm.”
Hai mắt Mạc Tiểu Khê sáng rực, hào hứng nói: “Con muốn đi săn kho báu.”
Cô bé một mực muốn tìm kho báu, thầm nghĩ trò chơi này sẽ rất vui đây.
“Ừm, chút nữa chúng ta chơi nhé.”
Tiêu Khôn Hoằng yêu thương nhìn con gái, định chút nữa cho người đi sắp xếp một chút, để tránh Mạc Tiểu Khê không tìm được gì mà buồn bã.
Mạc Mỹ Đình chứng kiến khung cảnh này từ đầu đến cuối, cô ta trông thấy một nhà năm người ngọt ngào hạnh phúc mà thấy vô cùng chướng mắt.
Người ngoài thì thấy gia đình họ thật hạnh phúc và viên mãn.
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Đáy mắt Mạc Mỹ Đình xoẹt qua một tia lạnh lẽo, cô ta sẽ không để Tiêu Khôn Hoằng đắc ý như vậy, cuộc đời cô ta đã bị nhà họ Tiêu phá hủy trong nháy mắt, món nợ đó, sớm muộn gì Mạc Mỹ Đình cũng sẽ đòi lại.
Tiêu Khôn Hoằng đưa theo vợ con đi vào bên trong hội trường.
Lúc này đại hội đã bắt đầu rồi.

Đá được bày khắp mọi nơi, để mọi người thoải mái lựa chọn, chỉ cần trả tiền là có thể đập vỡ đá, xem xem bên trong rốt cuộc cất giấu bảo vật gì.

“Mẹ ơi, mẹ, con có thể đi tìm kho báu không?”
Đứa bé cầm lấy cái xẻng nhỏ, tay đã đeo sẵn găng tay, trên đầu còn đội một cái mũ nhỏ có gắn đèn pin.
Trang phục thám hiểm đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Thi Nhân xoa đầu con gái, nói: “Đi đi, nhưng mà không được làm phiền những cô chú khác đang đi tìm kho báu đầu, nhớ chưa?”
“Con biết rồi ạ.”
Mạc Tiểu Khê kéo theo các anh trai, cùng nhau đi đến khu đất bên kia, cẩn thận quan sát từng viên đá một.
“Ôi, đưa con cái đến xem đổ đá, đây lẽ nào là cách giáo dục của nhà họ Tiêu sao? Qua là đầu óc cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.”
Bà Hách bỗng xuất hiện, ngữ khí không mấy thân thiện.
Lần này bà ta mang theo cả trên dưới nhà họ Hách đến đây, trông đám người bọn họ vô cùng có khí thế.
Vốn dĩ ba đứa trẻ đang vô cùng háo hức đi tìm kho báu, nhưng trông thấy cảnh này đều sợ hãi không dám đi đâu nữa, bám chặt lấy cha mẹ.
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng liền thay đổi, nhà họ Hách quả thật vẫn như xưa, không lao đầu vào chỗ chết không chịu được.
Thi Nhân nhéo tay người đàn ông đứng bên cạnh.
Cô quay người nói với bọn trẻ, xoa đầu bọn chúng: “Đừng sợ, đây là địa bàn của nhà chú Lăng, chú đã cho phép các con đi tìm kho báu rồi, vì vậy cho dù người khác nói gì cũng không phải sợ, nhớ chưa?”
“Chú Lăng ư? Có phải là chủ đẹp trai đó không?”
Thi Nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
Mạc Đông Lăng quả thật đẹp trai.

Ba đứa trẻ lúc này mới gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó liền quay người chạy đi chơi.
Sau khi bọn trẻ đi rồi, Thi Nhân mới thở dài nhẹ nhõm, lấy tinh thần quay người lại.
Cô nhìn bà Hách: “Bà Hách, có vẻ như lúc nào bà cũng nói ra những lời khó nghe nhỉ? Xem ra nhà họ Hách cũng vô văn hóa giống nhà chúng tôi thôi.”
“Nhà chúng tôi có vô văn hóa hay không cũng không đến lượt cô nói.”

“Vậy thì tốt, nhà họ Tiêu chúng tôi dạy dỗ con cái thế nào cũng không đến lượt một người ngoài như bà chỉ dạy, trông buồn cười lắm đấy.”
Bà Hách có chút bẽ mặt.

Dù sao hôm nay bà ta đưa nhiều người nhà họ Hách đến đây như vậy, lại bị một con nhỏ sỉ nhục đến mức á khẩu không trả lời được, thử hỏi bà ta còn mặt mũi nào nữa chứ?
Bà Hách phẫn nộ lên tiếng: “Thi Nhân, cô tưởng rằng đây là Việt Nam, cô muốn làm gì thì làm sao?”
“Bà Hách, lúc nãy người xen vào chuyện của người khác là bà, không phải tôi.”
“Tôi là trưởng bối, trông thấy con nhỏ làm như vậy là không đúng, mới tốt bụng chỉ dạy vài câu, vậy mà cô lại dám to mồm tranh cãi với tôi sao?”
Bà ta muốn dùng thân phận trưởng bối ức hiếp người khác sao?
Ánh mắt Thi Nhân hững hờ: “Bà Hách, bà dựa vào đâu mà nói bà là trưởng bối của chúng tôi? Bà có quan hệ gì với nhà họ Tiêu chúng tôi vậy?”
Sắc mặt bà ta liền trở nên cứng đờ.
Bà ta không ngờ rằng Thi Nhân lại không nể mặt bà ta như vậy, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà dám lên mặt với bà ta.
Đáy mắt bà Hách liền nổi lên một cơn cuồng phong, bà ta xoay người vê phía người nhà họ Hách, vội vàng nói: “Trời ạ, đây chính là bà Tiêu trong lời đồn đây mà, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, lợi hại, lợi hại quá.”
“Nếu như không lợi hại như vậy, sao lại có thể quấn lấy nhà chúng ta suốt năm năm trời, sau đó thì một bước lên mây, bước chân vào nhà họ Tiêu rồi thì quay sang khinh thường chúng ta.”
“Đúng rồi, loại đàn bà đó thì làm sao dạy dỗ con cái được chứ, nói năng thì không biết trên dưới biết dưới, cũng không thèm nể mặt người khác.”
Đối phương đông như vậy, một mình Thi Nhân cô sao có thể đấu lại cơ chứ?
Cô đang định phản bác lại thì Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh cô lên tiếng.
Anh liếc mắt nhìn một lượt người nhà họ Hách: “Bà Hách lần này đến là muốn quyền quản lý đại lý cấp hai nước Mỹ của nhà họ Mạc sao?”
“Liên quan gì đến cậu?”
Bà Hách như bị nói trúng tim đen, mỗi lân nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng, bà ta đều có dự cảm không lành.
Lẽ nào, cậu ta cũng có phần ư?