Chương 479
Mạc Đông Lăng đáp: “Sao có thể.” Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe câu trả lời của Mạc Đông Lăng.
“Khả năng vốn dĩ rất hiếm, làm sao có thể xuất hiện một đứa trẻ như vậy trong nhà họ Mạc”
Ánh mắt Mạc Đông Lăng mờ đi rất nhiều: “Là do những chuyện khác, về phần là ai, cô Nhân không cần hỏi cũng có thể đoán được.”
Không cần hỏi?
Đứa nhỏ mất tích của nhà họ Mạc, đó không phải là em gái của cha sao?
Chẳng trách vừa nãy Mạc Đông Lăng lại nói như vậy.
Trong lòng Thi Nhân trở nên an tâm: “Chờ tôi đi ra ngoài, phiền anh Lăng phối hợp với chúng tôi một chút.
Cảm ơn.”
“Khách khí rồi, tốt xấu gì đứa nhỏ cũng gọi tôi là chú.”
Hơn nữa đứa bé còn tặng anh ta nhiều đá như vậy, anh ta như thế nào có thể nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ bé bị thương được.
Mạc Đông Lăng đứng lên, sửa sang lại tay áo một chút: “Chuyện an bài phía sau với nhà họ Hách, tôi tin tưởng tổng giám đốc Hoằng có thể xử lý được, kế tiếp chờ xem tôi biểu diễn.”
Tiêu Khôn Hoằng khẽ gật đầu, không nói gì.
Anh nhìn bóng lưng Mạc Đông Lăng rời đi, luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng anh lại không thể nói ra.
Mạc Đông Lăng rời khỏi phòng nghỉ, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Với khuôn mặt lạnh lùng, anh ta sải bước trở lại văn phòng của mình.
Anh ta đứng một mình trước cửa sổ sát đất bằng kính, đưa tay che ngực, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nếu như anh ta không lầm đứa nhỏ có thiên phú như vậy, hẳn là được thừa hưởng khả năng của người nhà họ Mạc.
Chỉ là dòng máu truyền lại cho thế hệ của họ sau này không con cháu nào sở hữu được khả năng này.
Cô em gái bị mất tích kia, chính là có được năng lực như vậy, mới có thể bị người xấu bắt cóc đi.
Những lời Thi Nhân hỏi ban nãy, anh ta đã không nói cho cô biết sự thật.
Trước khi sự tình được điều tra rõ ràng, anh ta chắc chắn phải bảo vệ đứa nhỏ và Thi Nhân được an toàn, khả năng có một trên một nghìn, anh ta đều phải cẩn thận mới được.
Vậy Thi Nhân rốt cuộc là ai? Mạc Mỹ Đình là ai?
Hai người họ rốt cuộc ai là thật, ai là giả.
Ngoài nhà họ Mạc ra, còn có ai cũng sở hữu huyết thống có năng lực này không?
“Anh không sao chứ?”
Mạc Đông Lăng phải mất nửa ngày mới bình ổn lại tâm tình của mình, anh ta ngẩng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, liền xuất hiện cảm giác trước nay chưa từng có.
Anh ta nhìn về phía trợ lý đang đứng bên cạnh: “Đi kiểm tra thông tin của cô Nhân, từ lúc sinh ra đến nay, quê quán ở đâu, thông tin về cha mẹ, ông bà nội, ngoại, tôi đều muốn hết.”
Mạc Đông Lăng che hai mắt của mình lại: Sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cũng tìm được rồi.
Sau đó, xuất hiện một bé Bánh Bao với tài năng phi thường.
Cảm giác như có một đôi bàn tay lớn đem mọi người cùng sự tình một lần nữa tụ tập lại cùng nhau.
Ánh mắt của Mạc Đông Lăng vô cùng nhạt, anh ta thực sự chờ mong sẽ phát sinh chuyện gì.
Người nấp phía sau bức màn nhiều năm như vậy, rốt cuộc không nhịn được rồi sao?
Phòng nghỉ.
Thi Nhân luôn có chút bất an, chủ yếu là vì những lời của Mạc Đông Lăng đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh trong cô.
Năm đó nhà họ Mạc là một gia tộc lớn như vậy, một người có thể biến mất dễ dàng như vậy.
Nhỡ đâu đứa nhỏ của cô cũng gặp phải tình huống tương tự như vậy thì sao?
Cô vẫn không quên được cảnh Tiêu Vinh bắt cóc con mình, nếu Tiêu Khôn Hoằng không liều chết cứu đã đứa nhỏ ra ngoài, cô cũng không dám tưởng tượng hậu quả như thế nào.
Cô cũng không thể vì an toàn của đứa nhỏ mà cả đời giấu nó đi?
Khi đứa nhỏ trưởng thành, nguy hiểm gặp phải cũng sẽ nhiều hơn.
Thi Nhân cau mày, càng nghĩ càng sợ.
“Em đừng lo lắng về chuyện đó nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng đem người ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ vào phía sau lưng cô, thấp giọng nói: “Anh sẽ thu xếp ổn thỏa.”
“Em tin anh, nhưng vừa nghĩ tới liền có chút lo lắng.”
“Để mọi chuyện phía sau được sắp xếp ổn thỏa, ngẫm lại diễn như thế nào mới có thể lừa gạt mọi người, trước mắt đây mới là chuyện trọng yếu nhất.”
Tiêu Khôn Hoằng thấy cô vợ nhỏ không yên nên chỉ có thể đổi chủ đề, để cô vợ nhỏ tập trung vào việc khác.
“Đúng vậy, anh nói đúng.
Hiện tại không phải là lúc để lo lắng.”
Cô còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Thi Nhân vội vàng đi tới chỗ trợ lý hỏi về những sắp xếp tiếp theo, nghĩ xem cô sẽ phản ứng như thế nào mới có thể lừa được mọi người.
Tiêu Khôn Hoằng đi tới bên cạnh đứa nhỏ, anh liếc mắt nhìn cục đá trong xe đẩy: “Cha có chuyện muốn nói với con.”
Ba đứa nhỏ liền chạy lại đây.
“Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, cần các con phải hợp tác, đặc biệt là bé ba.”
“Con sẽ đi.”
Mạc Tiểu Khê vẻ mặt nghiêm túc, nhất định sẽ làm tốt.
Tiêu Khôn Hoằng sờ đầu con: “Con phải đi ra ngoài, chọn thêm một ít đá, khi nãy con cho người khác mất một xe còn chưa đủ.”
“Vâng, con sẽ đi.
Nhưng bên ngoài không có nhiều đá đẹp.”
“Không, lần này phải chọn những viên đá kém đẹp.
Nếu như những viên đá đẹp đều bị con chọn mất, như vậy sẽ không còn cho những người khác.
Rõ ràng có nhiều đá đẹp như vậy là đủ rồi.”
“Được ạ.”
Bé Bánh Bao thành thật gật đầu, cô bé đã hiểu.
Nhưng Mạc Tiểu Bắc lại liếc nhìn cha mình, luôn tự hỏi liệu có phải vậy không.
Đứa bé biết em gái mình đã chọn rất nhiều viên đá đẹp, có giá trị lớn, khả năng đặc biệt này sẽ là mục tiêu của kẻ xấu.
Cho nên mới cố ý không để em gái chọn nhiều viên đá đẹp như vậy.
Dù sao đều là vì tốt cho em gái, đứa bé cũng phối hợp một chút với em gái.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua bé lớn và bé hai: “Các con hẳn biết cha đang nói gì, không cần phải giải thích nhiều chứ?”
Phản ứng bé ba chậm hơn còn có chút ngây thơ, nhưng đứa bé thứ nhất và thứ hai lại vô cùng thông minh, trưởng thành.
Hai anh em gật đầu, hai đứa biết.
OK, mọi thứ đã an bài ổn thỏa.
Nửa tiếng sau, bên phía Thi Nhân cũng đã chuẩn bị tốt, đi đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng: “Anh đã nói với mấy đứa nhỏ chưa?”
Hiện tại cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt muốn đánh cược một hồi với những người bên ngoài kia.
“Rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay Thi Nhân, mang theo ba đứa nhỏ ra ngoài.
Lúc này hoạt động bên ngoài vẫn chưa kết thúc, bởi vì Mạc Đông Lăng lại gửi một đợt đá khác tới, lần này rất nhiều người đều chạy đến vì có hàng tốt.
Đương nhiên, không ai chú ý đến đứa trẻ sinh ba may mắn đó của nhà Tiêu.
Khi Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng một lần nữa xuất hiện trở lại, cô nhìn ba đứa nhỏ: “Đi thôi, chọn lại một lần nữa.”
Khi mọi người nhìn thấy ba đứa nhỏ, đều việc đang làm lại, ánh mắt vẫn đi theo ba đứa nhỏ.
Ngay cả hòn đá mà bé ba vừa nhìn thấy, lập tức có người đến lấy.
Khi Thi Nhân nhìn thấy điều này, mắt cô mờ đi rất nhiều.
Mạc Đông Lăng nói đúng, may mắn là họ đã đề phòng, nếu không bé ba sau này sẽ gặp nguy hiểm.
“Ồ, lại ra mặt chọn cái gì? Không biết lần này cô Nhân lấy tin tức của ai, để đứa nhỏ phải ra mặt, sau đó lại giấu giếm đứa nhỏ có tài năng dị bẩm này.”
Bà Hách quả nhiên nhìn về phía mấy người Thi Nhân, vẻ mặt khó chịu bắt đầu phun ra những lời cay nghiệt.
Mặc dù Thi Nhân không vui lắm nhưng khi nhìn thấy bà Hách, lại phá mà có chút vui mừng cùng chờ mong.
Dù sao vở kịch này bắt đầu diễn sẽ cần đến sự phối hợp của bà ta.
Thi Nhân vẻ mặt lạnh lùng nói: “Có người không có thực lực, lại đến nói những lời trào phúng kỳ quái, con gái của tôi chính là công chúa trời sinh lộng lẫy tươi đẹp, cho dù bà có ghen tị cũng chẳng thể làm gì được.”
“Cái gì mà công chúa lộng lẫy tươi đẹp, nếu như không có được tin tức bên trong, sao có thể thuận lợi như vậy.”
“Bà Hách, những lời này của bà không đúng rồi, sao tôi có thể có được tin tức bên trong, bà không có chứng cứ thì cũng đừng nói lung tung.”
Vì thế bà ta liền lớn tiếng trả lời: “Ai nói tôi không có bằng chứng?”
Ánh mắt Thi Nhân lập tức lóe lên.