Chương 483
Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh.
Ông lão gật đầu: “Cháu làm như vậy là đúng.
Lỡ như Thi Nhân thật sự là như vậy, hơn nữa còn chịu tổn thương thì nhà họ Mạc sẽ nợ đứa trẻ này quá nhiều.
Ông lão thở dài: “Vậy bây giờ cái cô gái này cháu đã điều tra ra được điều gì khác thường chưa?”
“Cháu vẫn chưa điều tra ra.”
Mạc Đông Lăng rất bình tĩnh: “Chúng ta không cần sốt ruột đâu ạ.
Bây giờ xuất hiện haingười có khả năng, điều đó chứng minh người đứng phía sau đang rất sốt ruột.
Chỉ cần người đứng phía sau đó chủ động ló đầu ra, chúng ta có thể ung dung thản nhiên tóm được người đó.”
Lúc trước bà bác họ con bị người ta bắt cóc, bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn chưa tra ra.
Hơn nữa người đứng phía sau cũng luôn không xuất hiện, cho nên bọn họ mới không có manh mối nào cả.
Bây giờ có một chị họ xuất hiện, sau đó lại có một đứa trẻ mang dòng máu huyết mạch của nhà họ Mạc xuất hiện.
Mạc Đông Lăng càng thêm hướng về người thứ hai.
Vậy thì cô chị họ xuất hiện lúc đầu chắcchắn là người mà kẻ đúng phía sau kia phải đến.
Bọn họ chỉ cần tính được đến đầu thì tính, rồi lại cần rần ra khỏi hang.
Suy nghĩ của ông cụ giống với suy nghĩ của Mac Dong Läng.
Lúc đầu sự xuất hiện của Mạc Mỹ Đình khiến cho bọn họ cảm thấy rất vui vẻ, nhưng họ cũng không tìm được bất kỳ chỗ sơ hở nào cả.
Những năm qua có quá nhiều người đóng giả làm chị họ.
Mạc Đông Lăng cũng đã nói, cứ chấp nhận một người chị họ có vẻ thích hợp nhất để nhìn xem có thể khiến cho người đứng phía sau lộ ra được không.
Quả nhiên bây giờ tất cả mọi thứ đều phát triển đúng như trong dự đoán của Mạc Đông Lăng, bọn họ còn phát hiện ra thật sự có thể làđứa trẻ mang dòng máu của nhà họ Mạc Ông cụ kéo lấy tay của Mạc Đông Lăng “Chẳng trách con bé ấy giống Mộng Thầm măng vậy, chẳng trách nó có thiên phú cao như thế bảo sao.
Nhưng cái hôm ở trong bữa tiệc ông còn hung ác với nó, đứa trẻ đó chắc chắn rất đau lòng.
Tất cả đều là lỗi của ông là lỗi của ông Ông cụ càng nghĩ càng đau lòng còm lau đ giọt nước mắt.
Rõ ràng đứa cháu thật sự đang ở trước mặt, nhưng ông cụ lại không nhận ra, còn măng mỏ đứa trẻ để “Gần đây cháu nghe nói ông không uống thuốc đúng giờ.
Bây giờ coi như vì chấn thương đó, ông cũng phải lên cây cối tình thần Lề mào ông không muốn nhìn thấy có một người chỉ họ thật sự quay trở về sao?Muốn có nằm mơ ông cũng muốn Ông cụ nở nụ cười: “Đông Lăng à, châu làm rất tốt.
Châu sẽ còn làm tốt hơn ông hãy sống lâu hơn một chút đề nhìn đến đoạn cuối cùng Châu nhất định sẽ trà mô thù của nhà họ Mạc Ông cụ gật đầu “Vậy cháu định sắp xếp the nào về phía con be “Cháu không sắp xếp gì cả chắc chăm người đứng sau sẽ quan sát độ.ng tình nền châu Châu sẽ không có bất cứ hành động nào để tránh mang lại nguy hiểm cho các coll Tử Tây sẽ đến nương tựa cho cô ấy dù sao mời quan hệ của hai người họ rất tốt t Vậy hôm nay ông cùng màng Từ Tây rồi Em ấy biết điều này là quà tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa rồi có Từ Tây ở cần canh emấy thì sẽ không có chuyện gì đâu.
Trước mắt ông hãy giả vờ như không biết chuyện gì cả, tất cả cứ như cũ.
“Ông biết rồi.”
Ông cụ nhà họ Mạc cuối cùng cũng được toại nguyện, trên vẻ mặt ông cụ không ngừng nở nụ cười: “Đứa trẻ ấy rất có thiên phú, nhà họ Mạc có hy vọng rồi.”
“Cháu sẽ bảo Tử Tây lén dạy em ấy kỹ thuật tay nghề của nhà họ Mạc, tất cả sẽ ổn thôi.”
Ông cụ gật đầu, không bao lâu sau thì thấy mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ.
Mạc Đông Lăng đỡ ông cụ nằm xuống, sau đó rời khỏi phòng.
Vẻ mặt của anh ta rất sâu xa khó lường, từ sau khi phát hiện ra thiên phú của bé Bánh Bao, anh ta đã bắt đầu kế hoạch.Anh ta sẽ không gấp gấp vội vàng.
Dù sao anh ta đã chờ đợi bao nhiêu năm qua nên sẽ không qua để ý đến nửa năm này, nhưng có lẽ người đứng phía sau đó không đợi được thời gian dài như vậy nữa rồi.
Anh ta đang đợi người đó xuất đầu lộ diện đây.
Sau khi hoạt động khai thác mỏ kết thúc, nhà họ Tiêu không còn tham gia hoạt động nào khác nữa.
Điều này có lẽ cũng đã xác nhận chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.
Người vui vẻ nhất không có ai khác ngoài bà Hách Đây được cai gai là Thi Nhân ngã lộn nhào như vậy nơi không chừng sẽ còn đánh mất hợp tác với nhà họ Mạc Bà ta suy nghĩ đến nỗi nằmmơ cũng sẽ bật cười mà tỉnh giấc.
Bà Hách đang tổ chức một buổi tiệc trong vườn hoa, luôn nói về chuyện trong khu vực khai thác mỏ với dáng vẻ hớn hở tươi như hoa.
“Bà Hách, chúc mừng nhà họ Hách đã thành công chiến thắng được vị trí đại lý cấp hai lần này.”
“Điều này thì có gì chứ.
Ban đầu tôi không muốn tranh giành, nhưng bà chủ Mã nói khoác mà không biết được, vì vậy tôi mới muốn tranh thử xem.
Bà Hách cảm thấy vào giây phút này bản thân mình đã quay trở về những tháng ngày nở mày nở mặt như trước kia.
Vào lúc này, Hách Liên Thành quay về.
Anh ta cầm một tập tài liệu, vẻ mặt vô cùng bình thản khiến người ta không nhìn thấy đượcbất kỳ điểm khác biệt nào.
Bà Hách vội vàng nói: “Có phải con ký hợp đồng với nhà họ Mạc không?”
“Đúng vậy a “Vậy thì mẹ yên tâm rồi.”
Điều đó đã chứng minh nhà họ Mạc cũng không hề ý cái chết của Mạc Mộng Thần như vậy, nếu không sao họ lại hợp tác với nhà họ Hách?
Ở nước Mỹ, ngoại trừ hợp tác với nhà họ Hách bà ta ra thì còn có thể tìm ai được chứ.
“Nhưng lần này nhà họ Mạc lại chọn ra hai người đại lý cấp hai.
“Hai người? Không thể như thể được!”
Bà Hách đột nhiên đứng lên.
Nhà họ Mạc luôn đi trên con đường là nhà đại lý độc quyền,từ trước đến nay chưa từng thiết lập hai nhà đại lý cả Hách Liên Thành trả lời một cách thàn nhiên: “Một nhà đại lý khác là nhà họ Mã, ngày hôm nay con cũng thấy bọn họ đến ký hợp đồng “Sao lại là nhà họ Mã? Bọn họ có tư cách gì để đứng ngang hàng với nhà họ Hách chúng ta chứ Bà Hách đột nhiên cảm thấy không vui, bà ta cảm thấy nhân cách của mình đang bị sỉ nhục.
Nhà họ Mạc làm như vậy là hoàn toàn khiến cho bà ta mất mặt.
“Liên Thành, con không hỏi Mạc Đông Lăng về nguyên nhân gì sao?”
“Nghe nói sức khỏe của ông cụ không đượctối Mạc Đông Lăng luôn ở trong trạng viêm nhà họ Mạc chứ không hề đi đến tập đoàn Thật ra anh ta biết Mạc Đông Lăng đang cố mình làm như VỀy Nhưng had Liên Thành cũng rất tò mò tại sao mặc Mai Đông Lặng lại không thích nhà họ hách như vậy, nhưng anh ta vẫn để nhà họ rách làm đại lý cấp hai, còn để nhà họ Mã Trong 2 yện này nhất định có nguyên Mạc Đông bằng không lựa chọn nhà trọ tiêu thị thủ tiêu quả khiến cho nhà bọn họ mất mất rất rất nhưng anh ta không làm như vậy.
RỘI CUỘCà có điều gì khiến cho Mạc Đông tăng thay đổi chủ ý của mình?
Chi NẰM này cũng được làm truyền đi rấtnhanh.
Thậm chí bà Hách còn đến tìm bà chủ Mã để tranh luận phải trái, kết quả đương nhiên rơi vào thế bất lợi.
Vào lúc này, Thi Nhân chuẩn bị về nước cùng với Tiêu Khôn Hoàng Bọn họ ở nước S này đã đủ lâu rồi.
Nhưng trước khi đi, cô vẫn muốn là một chuyện.
Bé Hải Đào cũng được đưa đến đây một khoảng thời gian rồi, cô muốn qua đó thăm bé Hải Đào một chút.
Nhưng cô không biết nên nói chuyện này cho Tiêu Khôn Hoàng thế nào.
Từ trước đến nay người đàn ông đó không thích cô nhắc đến bé Hải Đào.
Dù sao nó là đưa bé “cắm sừng” anh, anhkhông thích cũng là điều đương nhiên Ngày hôm sau là lên đường rồi.
Đến buổi tối, cuối cùng Thì Nhân không nhịn được mà lên tiếng nói: ừm, có chuyện này em muốn nói või anh.
Em nói đi.
“Gia đình nhận nuôi bề Hải Đào hình như cùng ở nước S em muốn qua đó xem nó sống như thế nào.
Mặc dù Tiêu Vinh đang sống thực vật không thể nào mở phiên tòa đề phán quyết được.
Nhưng chuyện Vương Ngọc San g.iết ch.ết ông cụ Tiêu có bằng chứng vô cùng xác thực Mặc dù nói nghi ngờ bị Tiêu Vinh xui giục nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự trùng phạt của luật phápTrước khi mở phiên tòa, Vương Ngọc San đã đặc biệt nói: “Cô ta có thể cần lấy Tiêu Vinh không buông, cho dù có bị phân tử hình thì cũng không sao cả.
Nhưng nhất định phải để bé Hải Đào sống cuộc sống vui vẻ tốt đẹp.
Có lẽ trước kia Vương Ngọc San luôn chếnh mảng không để ý đến con trai, khi ở trong trại tạm giam thì đột nhiên nghĩ thông cho nên rất quan tâm đến bé Hải Đào.
Thi Nhân đã đồng ý với cô ta.
Cuối cùng Vương Ngọc San bị phân tủ chung thân, cả cuộc đời không được bảo lãnh.
Bên phía Tiêu Vinh cũng luôn đợi anh ta tỉnh dậy để mở phiên tòa, có lẽ anh sẽ bị phản tôi không nhẹ hơn so với Vương Ngọc San.
Cho nên lần này đến nước S, cô vẫn muốn đi xem thử.Tiêu Khôn Hoàng quay đầu lại nhìn cô: “Em nói lời đề nghe nào đó đi rồi anh sẽ cho em đi.”
“Chong oi…”
Thị Nhân ôm lấy cánh tay anh làm nũng Bây giờ cô cũng đã biết người đàn ông này thích mềm dẻo chứ không thích cứng.