Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 492




Thi Nhân bước vào phòng, cảm thấy nó khá rộng, được trang trí cũng rất ấm cúng.
Cả hai người đều không nói tiếng nào, nhưng cô luôn cảm thấy có một ánh mắt liên tục đang nhìn vào cơ thể mình, cô đùa cợt nói: “Căn phòng này khá lớn, rộng hơn nhiều so với trước khi chúng ta đến.”
“Có vẻ như em thích cái lớn.”
Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng trở nên rất lạ.
Thi Nhân chợt nhận ra mình đã nói sai, cô vội vàng bổ cứu: “Nhưng tất cả đều là của người khác, cũng không phải của bản thân chúng ta, thì có gì tốt đâu chứ.”
“Nhưng mà em vừa rồi có vẻ rất thích mà.”
Thi Nhân không nói nên lời, hóa ra một người đàn ông có dáng vẻ nhỏ mọn cũng chẳng khác gì phụ nữ.

Tiêu Khôn Hoằng tìm được một chai rượu đỏ trên quầy rượu ở bên cạnh, sau đó rót vào bên trong ly có đế cao, động tác cao quý tao nhã, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng nghiêm túc.
“Em thích thứ mà anh mua nhất, không thích thứ mà người khác mua đâu.”
Thi Nhân cảm thấy rằng vấn đề nghiêm trọng rồi.
Tại sao hôm nay cô luôn nói bậy, rõ ràng biết rằng Tiêu Khôn Hoằng và Mạc Đông Lăng không hợp nhau, thế mà vẫn hết lần này đến lần khác khen ngợi chiếc máy bay tư nhân này, đây không phải là chán sống rồi sao?
A…
Người đàn ông ngước mắt lên, liếc nhìn cô một cái rồi lắc lắc lý rượu vang đỏ trong tay.
Tiêu Khôn Hoằng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trong mắt hiện lên vẻ rất ngạc nhiên: “Hương vị không tồi, em có muốn nếm thử không?”
“Em không uống đâu.”
“Cái này chính là do Mạc Đông Lăng cung cấp miễn phí, em muốn tiết kiệm cho anh ta hả?”
Em không phải, em không có, anh đừng có nói lung tung!

Con người sẽ không thể tránh khỏi được sự xui xẻo do ông trời tạo ra.
Thi Nhân nhanh chóng bước tới: “Em không có muốn tiết kiệm cho anh ta.

Cùng lắm thì mở hết toàn bộ những chai này ra.

Dù sao cũng dùng để chiêu đãi khách mời mà.”
Cô cầm ly rượu vang đỏ, nhìn trộm anh một cái.
Khi người đàn ông này âm dương quái gở thì đúng thật là khó hiểu.
Nếu không phải mình làm chuyện trái với lương tâm thì bây giờ cô sẽ bị động như vậy sao?
Sau đó Tiêu Khôn Hoằng mới thu ánh mắt của anh lại, uống cạn ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ tan biến theo đôi môi mỏng của anh, yết hầu khêu gợi không ngừng trượt lên trượt xuống khiến người nhìn phải nuốt nước miếng.

Người đàn ông mở mắt ra “Làm sao thế?”
“Không, không có gì”
Thi Nhân cầm ly rượu uống, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này nếu như đi quảng cáo cho rượu vang đỏ, không chừng anh có thể kiếm được không ít tiền cũng nên.
Người dậy thì thành công, quả nhiên là có thể muốn làm gì thì làm.
Cô bất tri bất giác vô tình uống hết cạn ly rượu đỏ lớn, cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cô cố gắng nhìn rõ người đàn ông trước mặt mình: “Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới không tức giận hả?”
Tiêu Khôn Hoằng ánh mắt tối sầm lại: “Rất đơn giản.”
Đơn giản như thế nào?
“Tiêu Khôn Hoằng, anh đừng có nhúc nhích, anh nhúc nhích làm cho em hoa mắt chóng mặt đây này.”

Thi Nhân trong tay đang cầm ly rượu nhìn vào người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy cả người anh đang động đậy, điều này ảnh hưởng đến vấn đề suy nghĩ của cô.
“Rượu này tác dụng khi ngấm vào cơ thể hơi mạnh.”
Lúc này Tiêu Khôn Hoằng cũng phát hiện ra điều này, nhưng có vẻ như đã quá muộn rồi, cô vợ nhỏ tửu lượng luôn rất kém.
Anh vươn tay muốn lấy ly rượu từ trong tay cô, nhưng kết quả là Thi Nhân lại núp sau lưng anh: “Anh làm cái gì vậy?”
“Đưa ly rượu cho anh.”
“Tại sao lại phải đưa cho anh? Không phải đã nói rõ ràng là phải uống hết sạch rượu vang đỏ của Mạc Đông Lăng sao? Một chút cũng không để lại cho anh ta, cũng không tiết kiệm cho anh ta.”
Thi Nhân nghiêm nghị nhìn anh ta: “Đồ đàn ông hẹp hòi nhỏ mon.”
Tiêu Khôn Hoằng chớp chớp mắt, quyết định không cần phải so đo với con sâu rượu nhỏ đó.
“Anh nói anh không phải keo kiệt thì còn là cái gì? Không phải chỉ là một chiếc máy bay tư nhân thôi sao? Anh không có khả năng để mua à? Ở đây mà âm dương quái gở với em.”
Thi Nhân say xỉn rồi, vì thế mà gan can đảm của cô mới trở nên lớn hơn.
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy cằm của cô: “Em can đảm tới vậy hả?”
“Em vốn dĩ to gan mà, chẳng qua đều là đang lừa anh mà thôi, ai mà giống như anh bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ.”
“Rõ ràng là em viết truyện linh tinh về anh trước.”
Thi Nhân đột nhiên đứng lên: “Đúng vậy chính là em, anh đẹp trai như thế này, còn không để cho người ta ship CP thỏa mãn đam mê hả?”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy giữ chặt lấy người phụ nữ đang lắc lư.
Anh không biết nên giận hay nên vui khi cô khen mình thế này nữa.
Bỏ đi, không cần so đo với con mèo nhỏ say rượu.
Nhưng ngay một giây tiếp theo, Thi Nhân đã kéo cà vạt của anh, lộ ra nụ cười gian xảo: “Anh không phải muốn chơi sao? Vậy thì em sẽ chơi cùng với anh.


Anh nói anh sẽ đóng vai phụ nữ phải không? Vậy thì anh sẽ là thụ.”
Khóe mắt người đàn ông hơi hạ xuống: “Nghiêm túc sao?”
“ít nói nhảm đi được chứ?”
Thi Nhân ngẩng đầu cắn đôi môi mỏng của anh, gặm nhấm giống như một loại động vật nhỏ, mặt đỏ đến nỗi đỏ bừng như quả táo.
Cô dừng lại rồi hằn học nói: “Em đẩy anh, sao anh không ngã xuống? Anh phải phối hợp với kịch bản của em chứ.”
“Kịch bản gì?”
“Đó chính là em ép buộc anh, và sau đó anh buộc phải chấp nhận, hiểu chưa? Anh là người nằm dưới!”
Lông mày Tiêu Khôn Hoằng hằn lên vẻ xấu xa, anh nằm ở trên giường lớn trực tiếp giang hai tay ra, giọng nói trầm xuống: “Đây chính là điều do bản thân em chọn.”
Anh giơ tay lên tháo luôn chiếc cà vạt ra và treo hờ hững ở trên cổ.
Tỉ lệ thân hình rất cân đối của người đàn ông, bây giờ nằm xuống với bộ dạng người khác muốn làm gì thì làm, chẳng khác gì một nam hồ ly tinh.
“Không ngờ rằng miệng của em thì nói không muốn, nhưng cơ thể thì vẫn rất là thành thật cơ đấy!” Thi Nhân nghĩ đến kịch bản Mạc Tử Tây viết, lời thoại hiện ra trong tiềm thức của cô, hơn nữa nói ra rất tự nhiên.
Cô đặt hai tay lên vai Tiêu Khôn Hoằng, cúi đầu nhìn anh: “Sớm muộn gì em cũng là người của anh, hiểu không?”
Tiêu Khôn Hoằng mặt tối đen lại: “…”
Đây là thứ lời thoại quái quỷ gì vậy!
Đợi đến khi cô tỉnh rồi, nhất định phải sửa lại tam quan méo mó của cô.
“Nhìn anh này, đôi mắt của em đang nói với anh rằng em đang thực sự mong đợi nó, đúng không?”
Thi Nhân nâng cằm Tiêu Khôn Hoằng lên, nói những lời thoại của vị tổng giám đốc độc tài.
Người đàn ông toàn thân nổi da gà hết cả lên, anh nghiến răng ấn chặt vào eo cô vợ nhỏ: “Có vẻ như em rất thích dạng vai có kịch bản như thế này nhỉ?”
Đợi mà xem anh xử lý em như thế nào.
“Không, người anh thích là em.”
Thi Nhân cúi đầu hôn anh một cái, nhìn anh bằng ánh mắt đầy trìu mến: “Khi nhìn thấy em, anh không thể không muốn có được em, muốn em mãi mãi khóa chặt bên mình.”

Tiêu Khôn Hoằng thực sự không thể nghe nổi loại lời trích dẫn của mấy đứa cấp 3 thế này, anh ấn đầu cô vợ nhỏ, rồi bịt miệng hay nói lảm nhảm của cô lại.
Rồi sau khi hôn cô một cách mềm mại, anh xoay mình để đổi vị trí của hai người với nhau.
Sau đó Thi Nhân mất hết ý thức, cô bị anh hung hăng ức hiếp lật qua lật lại và chỉ biết khóc cầu xin tha thứ.
Đợi đến khi Thi Nhân tỉnh dậy, cô nhìn lên trân nhà quen thuộc.
Cô về nhà rồi à?
Đây rõ ràng là trân của phòng ngủ, cô nhớ là mình đang ở trên máy bay, sau đó cùng Tiêu Khôn Hoằng uống một chút rượu, còn sau đó dường như không nhớ gì nữa cả.
Cô không thể nhớ những gì đã xảy ra sau đó.
Thi Nhân xoa xoa đầu, cô vẫn có cảm giác hơi choáng váng, đã rất lâu rôi cô không uống say đến như vậy.
Cô nhớ rõ ràng là mình không uống có bao nhiêu cả, nhưng kết quả lại không nhớ gì hết?
Đó rốt cuộc là loại rượu gì?
“Dậy rồi hả?”
Cánh cửa mở ra, người đàn ông bưng ly nước mật ong bước vào và liếc nhìn cô một cái.
Không biết có phải là do cô ảo tưởng hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của anh có ẩn ý sâu xa nào đó.
“Em đã uống rất nhiều sao?
Em nhớ rõ ràng không uống quá nhiều mà.”
Thi Nhân ngôi dậy, cầm lấy ly nước mà Tiêu Khôn Hoằng đưa, cô uống hết sạch trong một hơi, nhưng vẫn cảm thấy hơi khát, cổ họng luôn cảm thấy khó chịu, giống như do nói chuyện quá nhiều.
Em không nhớ chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Em chỉ nhớ là em đã uống nhiều.”
Thi Nhân cẩn thận nhìn anh: “Chẳng lẽ em say đến điên luôn sao?’ “Cũng gân giống vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy cái ly, trả lời hời hợt: “Chỉ là không ngờ sở thích của em lại đặc biệt đến như vậy.
Vẻ mặt của Thi Nhân cứng đờ.