Trợ lý nghe thấy lời dặn dò như thế thì dừng
lại hỏi: “Như vậy có ổn không ạ?”
“Làm theo những gì tôi nói là được.
Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy điện thoại, đến
lúc đó Diệp Tranh không còn nơi nào để đi, thì
chỉ có thể đến một nơi mà thôi.
Đừng có nói là anh em mà tôi không tạo cơ hội cho cậu nhé.
Đến bây giờ mà Diệp Tranh vẫn còn độc
thân, anh thật sự không có mặt mũi nào để đi
gặp người bà đã mất của cậu ấy.
Bây giờ mọi chuyện của Diệp Tranh về cơbản cũng đã được giải quyết.
Anh cảm thấy đây là vấn đề của bản thân Diệp Tranh, vậy nên cần phải đặt cậu ấy vào trong một kế hoạch đã định sẵn và từ từ thúc đẩy nó mới được.
“Bọn họ đến chưa?”
Thi Nhân bước tới, Tiêu Khôn Hoằng bỏ điện thoại xuống.
Tiêu Khôn Hoằng hỏi: “Mạc Tử Tây không
nhắn tin cho em sao?”
“Chẳng lẽ chỗ cô ấy ở không phải là do anh
tìm sao?”
Thi Nhân nhìn anh: “Chỗ em ở lúc trước đã trả rồi, chỉ còn căn nhà đối diện là vẫn còn.
Chắc căn nhà đó là của anh à?”
Vừa rồi lúc Mạc Tử Tây nói như vậy, cô đãđoán ra chuyện này do ai sắp xếp.
Mặc dù mọi chuyện được sắp xếp rất kín kẽ, nhưng làm sao có thể qua mắt được cô chú?
Khụ khụ, nét mặt Tiêu Khôn Hoàng lộ ra vẻ không tự nhiên: “Em phải để cho cô ấy có không gian riêng
“Em biết mà, thế nên em mới đồng ý rồi
đấy.”
Mạc Tiểu Tây có quan hệ rất tốt với cô nhưng quan hệ với Tiêu Khôn Hoằng chỉ dừng lại ở mức bình thường và lúc ở Đức, Tiêu Khôn Hoằng có vẻ không thích Mạc Đông Lăng lắm.
Thôi vậy, cô sẽ không gây thêm mâu thuẫn
gì nữa.
Tiêu Khôn Hoằng nói thẳng: “Anh không thích có người lạ ở trong nhà.”“OK, em hiểu mà
Thi Nhân khoác tay anh: “Sau này anh cũng có thể bàn bạc với em những chuyện này, em cũng sẽ học cách để thông cảm với anh.
Mỗi người đều có những thói quen khác nhau trong cuộc sống, không nên bắt ép đối phương chuyện gì cũng phải thuận theo mình.
Mọi người đều nên học được cách thông cảm cho nhau.
Tiêu Khôn Hoằng giữ tay của cô: “Ngày mai chúng ta sẽ đi tảo mộ.
“Vâng, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa a?”
“Ừm, đều đã chuẩn bị xong rồi.”
Thi Nhân nghĩ đến chuyện của bà ngoại nên vô thức nói ra: “Lúc nào chúng ta về quê một chuyến đi, em muốn về lại đó một chút.”“Được, nhưng khoảng thời gian này anh sợ là không được, đợi đến khi cuộc họp với nhà họ Mạc kết thúc thì anh về với em được không?
“Vâng.
Thi Nhân quay đầu nhìn anh và nói: “Em
đợi anh.”
Mặc dù trong lòng cô có rất nhiều nghi hoặc nhưng cô cũng không vội vàng gì mấy ngày này.
Phải sắp xếp xong mọi chuyện đang làm thì hai người mới có thời gian về lại quê.
Ngày hôm sau, hai người dậy ăn sáng rồi bắt đầu chuẩn bị xuất phát đi Nam Sơn.
Ngày hôm đó thời tiết khá đẹp, có cả ánh nắng mặt trời.
Mặc dù ánh nắng mặt trời không khiến cho không khí trở nên ấm hơn là bao nhưng lại có thể khiến cho tâm trạng con người trở nên tốthơn rất nhiều.
Cả gia đình đều mặc áo khoác màu đen.
Mạc Tiểu Khê không nhịn được, hỏi Tiêu Khôn Hoàng: “Cha ơi, chúng ta đi đây vậy?”
“Đi thăm bà ngoại của mấy đứa và cả ông bà nội nữa.”
“Trước đây con chưa được gặp họ bao giờ.
Mạc Tiểu Bắc đứng ở bên cạnh giải thích: “Chúng ta đang đi tảo mộ, ông bà đều đã mất hết rồi.
“Giống như Tiểu Hoa sao?”
Mạc Tiểu Khê hỏi một câu rất khó hiểu nhưng Mạc Tiểu Bắc gật đầu trả lời.
Tiêu Khôn Hoằng nhướn mày hỏi: “Tiểu Hoa là ai vậy?””Là con chim trước đây Tiểu Khê nuôi.”
Tiêu Khôn Hoảng trầm mặc một chút, anh thấy đáng ra mình không nên hỏi câu hỏi này.
Thi Nhân nhìn mấy đứa nhỏ: “Hôm nay cha mẹ chính thức đưa các con đi gặp ông bà, vậy nên chúng ta phải mặc áo khoác đen.
Mấy đứa bé gật đầu.
Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện xong, cả nhà bọn họ bắt đầu xuất phát.
Thi Nhân nhìn phong cảnh bên ngoài cửa cô, cô nhớ lại đã lâu lắm rồi cô không về lại
Nam Sơn.
Hai người đi thăm lại những nơi xưa, Thi
Nhân nhìn những khung cảnh quen thuộc, nhất thời cô cũng không rõ mình đang có cảm giác
gì.Mấy đứa nhỏ chạy nhảy phía trước, bọn trẻ không thể hiểu được nỗi đau trong lòng người lớn.
Thi Nhân vừa đi vừa nói: “Ở đây có không ít ký ức của chúng ta nhỉ?”
Từ lúc mẹ cô mất đến khi cô quay lại.
“Năm ngoái, anh tìm được em ở đây rồi mà em còn nhất quyết không chịu thừa nhận.
“Lúc đó, em thừa nhận rồi, nhưng em cảm thấy mình là sản phẩm phẫu thuật thẩm mỹ bị lỗi.”
Tiêu Khôn Hoằng nheo mày: “Rõ ràng là em cố ý, nói đúng là em cố ý làm anh cảm thấy nghi ngờ.”
“Đương nhiên là không phải rồi, lúc đó em hận anh, hận muốn chết luôn.
Nhưng em cũng sợ anh cướp mất bọn nhỏ nên em mới làm nhưvậy.
Những gì Thư Nhân nói đều là những lời nói
thật.
Bây giờ cô thật sự không còn gì để che giấu
nữa.
“Nếu như em thật sự không muốn bị lộ thì em đã không đưa con về nữa.
Nếu như không vì có bọn trẻ thì anh đã không nhanh chóng như vậy nghi ngờ em.
Nếu ai không mù thì vừa nhìn cũng nhận ra hai đứa lớn đều là con của anh.
Giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ kiêu ngạo.
Nhắc đến bọn trẻ, Thi Nhân che trán của mình đi: “Bọn trẻ tự có suy nghĩ của mình mà Lúc đầu em cũng không định dẫn bọn trẻ về, là mấy đứa tự theo em về đây.“Vậy rõ ràng là chúng ta có duyên phận, không ai có thể ngăn cản được.”
Tiêu Khôn Hoàng giữ chặt tay của cô không buông, người anh đã làm mất ở đây cuối cùng cũng có thể tìm được lại rồi.
Từ nay về sau, nhất định sẽ không có lần thứ hai anh phạm phải lỗi sai như vậy.
“Anh còn mặt dày như thế được.”
Thi Nhân đi bên cạnh anh: “Chúng ta đi thăm ông bà nội trước, bọn trẻ vẫn chưa chính thức được gặp ông bà.
Tiêu Khôn Hoằng không có ý kiến gì cả vì dù sao gặp ai thì cũng giống nhau.
Lần trước Thi Nhân đến đây là buổi tối nên mọi thứ cũng không rõ ràng lắm.
Lần này là ban ngày và ánh sáng còn rấtđẹp.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của bố mẹ chồng mình, đúng là một đôi vợ chồng rất đẹp.
Mặt mũi của Tiêu Khôn Hoàng rất giống cha, đều là một khuôn mặt rất nghiêm nghị, hai người giống như đúc từ một khuôn ra vậy.
Gen di truyền đúng là rất mạnh.
“Cha ơi, người này rất giống với cha
Đứa nhỏ thứ ba đưa tay ra chỉ tấm ảnh, đứa bé cảm thấy rất bất ngờ, làm sao có thể có một người giống cha mình như vậy
“Em ngốc quá, vừa nhìn cũng biết đây là
ông nội.
“Ông nội nhìn giống cha quá.
Ba đứa trẻ đều chưa từng được gặp ông bànội.
Những người bạn khác của chúng đều có ông bà nội còn riêng chúng thì không.
Nhưng đến hôm nay thì bọn chúng đã được
gặp.
Ông bà nội trẻ thật đấy.
Thi Nhân nhìn mấy đứa nhỏ: “Các con lạy ông bà nội đi, về sau có chuyện gì có thể nói cho ông bà nghe.
“Ông bà nghe thấy được ạ?”
“Nghe thấy được chứ.”
Chỉ cần có lòng thành thì nhất định sẽ nghe
thấy.
Thi Nhân năm tay của Tiêu Khôn Hoàng:
“Đúng không?”
“Um.”Anh ôm chặt Thu Nhân rồi nhìn vào bia mộ cha mẹ trước mặt nói: “Đây là vợ của con, còn đây là các con của con.
Anh cũng không còn gì muốn nói nữa.
Những ký ức về cha mẹ trong lòng anh đã dần dần trở nên mơ hồ, có nhiều lúc thời gian đúng là có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Bây giờ anh rời khỏi nhà họ Tiêu, nhưng cũng có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình.
Nếu như cha mẹ anh còn sống thì chắc họ
cũng nhằm được mắt.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mộ nói thầm gì đó, hai người cũng không nghe thấy bọn nhỏ đang nói cái gì.
Sau khi thăm xong mộ ông bà nội, mấy người đi đến mộ của mẹ Thi Nhân.Đứa bé thứ ba nói trước: “Con biết rồi, đây là bà ngoại.
Con bé trước đây đã nhìn thấy hình này trong điện thoại của mẹ, đây chính là bà ngoại.
Thi Nhâm xoa đầu bọn trẻ: “Đúng, nếu như bà ngoại còn sống, mà nhìn thấy các con như vậy thì nhất định sẽ rất vui.”
Vì mẹ cô trước đây rất mong có một gia đình đầm ấm.
Vì cuộc đời mẹ cô nương tựa vào nhầm người nên cả đời vẫn chưa được trải qua cảm giác gia đình đầm ấm.
Cô khom người bày đồ cúng lên trước mộ rồi thầm nói trong lòng: “Mẹ, bây giờ cuộc sống của con rất tốt, nhà họ Thì nhất định sẽ phải chịu báo ứng.
Mẹ có thể yên tâm rồi.
Bây giờ con cũng có thể tìm thấy hạnh phúc thuộc vềmình rồi.
“Chuyện trước đây mẹ chưa làm được, con đã giúp mẹ làm được rồi.”
Cô nhất định sẽ sống hạnh phúc.