Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 599: 599




“Khốn kiếp…ngày này rốt cuộc cũng đến!”
Bên trong Y Vận Cung, sắc mặt Lạc Nam một mặt cực kỳ khó coi lẩm bẩm nói…
“Không được sao phu quân?” Vương Y Vận thân thể trần truồng lười biếng nằm ở bên cạnh, bộ ngực sửa mê người bạo lộ ra ngoài, giữa đôi chân đã là một mảnh lầy lội ướt đẫm, côn thịt của Lạc Nam vẫn còn cắm sâu bên trong, hai người ôm nhau cực kỳ thân mật.

“Thời điểm này rốt cuộc cũng đến, khi mà một Thiên Địa Dị Vật đã không đủ cho ta Tụ Đỉnh!”
Lạc Nam hít sâu một hơi, có chút tiếc nuối nói ra.

Vương Y Vận sở hữu Thất Thải Huyền Băng, chính là loại Dị Băng truyền thừa vô số thế hệ của Thiên Sơn Tiên Cảnh…
Nàng thân là thê tử, sau khi biết phu quân mình tu luyện cần đế Dị Thuộc Tính để tụ đỉnh, bèn chấp nhận tu vi của chính mình suy giảm, loại bỏ Thất Thải Huyền Băng ra ngoài cơ thể cho hắn tụ đỉnh.

Hành vi của Vương Y Vận giống với Hỏa Vô Nhai lúc tách Nộ Lôi Cương Hỏa ra đưa Lạc Nam, sẽ khiến tu vi thụt lùi mà thân thể cũng trọng thương không nhẹ.

Mà Lạc Nam vốn tưởng rằng chỉ cần mình song tu với Vương Y Vận sau đó cùng với nàng luyện hóa Thất Thải Huyền Băng như thường lệ, thì chẳng những hắn tụ được Băng Đỉnh…mà Vương Y Vận cũng không bị mất đi Dị Băng.

Đáng tiếc…với tu vi Độ Kiếp Viên Mãn hiện tại của hắn, năng lượng bên trong Thất Thải Huyền Băng vậy mà chẳng đủ để Tụ được Đỉnh mới…
Bên trong đan điền của Lạc Nam lúc này, ngoại trừ Tám Tôn Đại Đỉnh đã có sẳn từ trước, thì lại có thêm một cục băng trong như phôi đỉnh chưa hoàn chỉnh, đó chính là năng lượng bên trong Thất Thải Huyền Băng ngưng tụ lại…đáng tiếc nó chỉ có thể tạo thành phôi đỉnh, vẫn chưa ngưng thành Băng Đỉnh một cách hoàn chỉnh.

“Còn thiếu quá nhiều…một loại Dị Băng nữa thì may ra thành công!” Kim Nhi đánh giá tình huống bên trong có thể Lạc Nam, có chút cảm khái nói.

“Haizz!” Lạc Nam thở dài một hơi, với tình hình này chứng tỏ quá trình Tụ Đỉnh đã ngày một khó, hắn phải lấy thứ gì để Tụ Đỉnh mới đây?
“Xin lỗi bảo bối, phụ kỳ vọng của nàng!” Lạc Nam rút côn thịt ra khỏi âm hộ của Vương Y Vận, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng ôn nhu nói.

Hắn đã phân bố Dị Băng cho Vương Y Vận trong lúc luyện hóa, nên nàng đã sỡ hữu lại Thất Thải Huyền Băng rồi…chỉ tiếc chính hắn không thể Tụ Đỉnh mà thôi.

“Nhờ Tuế Nguyệt tiền bối xem sao? nói không chừng nàng ấy có cách?” Vương Y Vận vuốt ve côn thịt của phu quân trong bàn tay, đề nghị nói.

“Tạm thời không cần…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trong lòng quyết định làm ra một quyết định điên cuồng.


“Baba, dì Y Vận!”
Hai người mặc lại y phục vừa ra khỏi Cung Điện, một âm thanh thánh thoát đã vang lên bên tai.

Một tiểu cô nương nhìn qua chừng 4 5 tuổi, hai mắt lúng liếng to tròn như sao trời, mái tóc Hoàng Kim cao quý búi thành hai cái bánh bao, môi hồng răng sứ, làn da hồng nhuận trơn mịn như em bé, thân thể béo mập mặc lấy váy công chúa màu trắng, như bước ra từ truyện cổ tích.


Tiểu cô nương ngồi cùng Tiểu Hồng Nhi trên lưng Thần Thú Thanh Loan xinh đẹp lộng lẫy, cả ba nhanh chóng nhào về phía Lạc Nam với Vương Y Vận.

“Ba tiểu bảo bối của baba, lại đây hôn một ngụm!” Lạc Nam cười ha ha, vòng tay mở rộng, đem Tiểu Hồng Nhi với Tiểu Kỳ Nam ôm vào trong lòng, mà Loan Loan cũng từ dạng Thần Thú chuyển thành tiểu cô nương lớn hơn Tiểu Kỳ Nam một chút…
Ba cô con gái làm nũng ở trong lòng, một chút buồn phiền vì không tụ được Đỉnh của Lạc Nam quét sạch.

Đã năm năm kể từ ngày đó trôi qua…Lạc Nam làm đúng vai trò của một người chồng, một người cha…ở bên cạnh dạy dỗ con gái, bồi tiếp thê tử của mình.

Nhìn Tiểu Kỳ Nam ngày càng lớn lên, mỗi ngày đều vui vẻ nở nụ cười…không buồn cũng không sầu lo, Lạc Nam cảm thấy mọi thứ mình làm đều xứng đáng.

Tiểu Kỳ Nam ở Việt Long Tinh chính là tiểu công chúa được người người sủng ái, dù đi đến đâu cũng có người chơi đùa thân thiết với nàng…
“Nói cho ba ba, hôm nay các ngươi đi đâu chơi?” Lạc Nam hôn một ngụm lên gò má trắng nõn của Tiều Kỳ Nam, bàn tay nghịch ngợm bánh bao trên đầu nàng, khiến tiểu cô nương phồng mang trợn má.

“Hì hì, chúng ta mới từ chỗ các gia gia trở về!” Tiểu Kỳ Nam hưng phấn nhảy nhót, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống đồ chơi, bánh kẹo các loại, hiển nhiên là của đám gia gia cho nàng.

Các gia gia trong miệng Tiểu Kỳ Nam chính là mấy lão già Ải Nhân Tộc Trưởng, Ái lão gia tử, Thiên Vạn Bảo, Nguyễn gia chủ, Hoa gia chủ, đại lão…tóm lại là một đám cha vợ với tiền bối nhà vợ của Lạc Nam.

Đám lão già này sủng ái Tiểu Kỳ Nam lên đến tận trời, chính là muốn gì được nấy…hận không thể đem toàn bộ cho nàng.

“Phu quân…vẫn là Bát Đỉnh sao?”
Chúng nữ từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bay đến, đánh giá toàn thân Lạc Nam…phát hiện hắn tỏ ra tu vi vẫn là Độ Kiếp Viên Mãn, nhất thời từng dung nhan tuyệt mỹ trở nên ngưng trọng.

Nếu phu quân các nàng không tụ được Cửu Đỉnh…làm sao phi thăng Tiên giới đây?
Các nàng thân sỡ hữu Huyết Mạch và Thể Chất, chỉ cần có thời gian tích xúc, muốn đột phá không có gì khó khăn, huống hồ năm năm sau các nàng có Tuế Nguyệt tiền bối trực tiếp mang đi, không cần Phi Thăng cũng được.

Nhưng phu quân thì khác…nếu không Tụ Đỉnh được, hắn không thể đạt đến Chân Tiên, cả đời phải kẹt lại Việt Long Tinh sao?
“Hay bọn thiếp nhờ Tuế Nguyệt tiền bối hỗ trợ, chắc hẳn nàng ấy sẽ có Thiên Địa Dị Vật!” Võ Tam Nương hỏi ý hắn.

“Không cần lo lắng…phu quân đã có dự tính!” Lạc Nam lắc đầu, chỉ cần tương lai Tuế Nguyệt Nữ Đế bảo vệ thê tử và con gái hắn cho thật tốt là đã mang ơn, nào dám đòi hỏi gì thêm?
“Kỳ Nam, Loan Loan…đến giờ tu luyện rồi!”
Một âm thanh nhàn nhã vang lên cắt đứt trò chuyện của mọi người, Tiểu Kỳ Nam nghe xong bĩu đôi môi nhỏ nhắn, lúc lắc cái đầu nhỏ trốn vào ngực Lạc Nam.

Tu Luyện chán muốn chết, nàng mới lười tu luyện đấy, sư phụ thật quá đáng ghét…mỗi ngày đều ép nàng tu luyện, làm mất thời gian chơi đùa của nàng.

Nhìn bộ dáng u oán của Tiều Kỳ Nam mà Lạc Nam với chúng nữ bật cười, đáng tiếc kế hoạch trốn học của tiểu cô nương không thực hiện được.


“Còn dám lẫn trốn? đánh cái mông nhỏ của ngươi!” Âm thanh của Tuế Nguyệt có chút nghiêm túc vang lên.

Chỉ thấy trước mặt Lạc Nam bất chợt xuất hiện một cái lỗ hỏng hư không, nhanh chóng đem Tiểu Kỳ Nam hút vào bên trong bất chấp sự kháng cự của nàng.

“Á, sư phụ tha tội!” Có âm thanh mông đít nhỏ bị va chạm cùng tiếng hét mếu máo của tiểu cô nương vang lên.

Loan Loan thấy tình cảnh này âm thầm rùng mình, nhanh chóng hướng về phía Bất Tử Thụ chạy đi…
Những năm gần đây mặc dù Tuế Nguyệt vẫn ở trong Linh Giới Châu, nhưng tất cả thời gian của nàng ấy đều là ngồi dưới gốc Bất Tử Thụ, chỉ khi đến giờ cố định mới bắt Tiểu Kỳ Nam trở về tu luyện.

Loan Loan đã ký khế ước bình đẳng giữa thú và người với Tiểu Kỳ Nam…quan hệ vô cùng thân thiết, vì thế cũng được Tuế Nguyệt chiếu cố dạy dỗ.

Mặc dù có chút không đành lòng con gái còn nhỏ tuổi phải thường xuyên tu luyện vất vả, tuy nhiên nhìn vào tiến bộ của nàng, Lạc Nam và chúng nữ chỉ biết câm nín.

Tiểu Kỳ Nam chỉ mới hơn 5 tuổi, đã là Luyện Hư Viên Mãn cường giả, chiến lực càng là khủng bố vô cùng, dưới Độ Kiếp chỉ có thể bại, dù là Độ Kiếp bình thường cũng không thể làm gì Tiểu Kỳ Nam…
Qua đó có thể thấy…được nhân vật như Tuế Nguyệt Nữ Đế bồi dưỡng là kinh khủng như thế nào, Lạc Nam thậm chí cảm giác nếu mình không phấn đấu, một ngày nào đó sẽ bị con gái vượt mặt…
Nơi tu luyện của Loan Loan với Tiểu Kỳ Nam là ở bên cạnh Bất Tử Thụ, nơi đó đã có một tiểu Cung Điện lộng lẫy xa hoa được an trí, chính là Tuế Nguyệt Cung được Tuế Nguyệt Nữ Đế thu nhỏ lại, trở thành nơi dạy dỗ đồ đệ của nàng.

Bằng không nếu Tuế Nguyệt Cung bạo phát toàn diện, Linh Giới Châu sẽ sụp đổ trong một nốt nhạc.

Tuế Nguyệt Nữ Đế sau khi nhìn thấy Bất Tử Thụ không tránh khỏi bất ngờ…cũng đem mọi công lao đổ lên đầu “sư phụ Siêu Việt Tiên Đế” của Lạc Nam.

Thỉnh thoảng Lạc Nam và chúng nữ có thể nhìn thấy thân ảnh Tuế Nguyệt an tường tựa vào gốc cây nhắm mắt…không biết đang suy nghĩ cái gì.


“Chính là nơi này!”
Một ngày ngẫu nhiên, bên ngoài Việt Long Tinh Cầu…có một chiếc Phi Thuyền hình dạng như thanh Kiếm xuyên qua không gian lơ lửng mà đến.

Chỉ cần tiến thêm một chút nữa, chiếc Phi Thuyền này có thể tiến vào Việt Long Tinh…
Bên trên thuyền, có thể nhìn thấy thân ảnh tứ đại Ngọc Tiên của Dạ Lang Tiên Tinh cùng với một nhóm hơn 10 người lưng đeo Trường Kiếm.

Trong nhóm người này, lại có hai ông lão diện mục dữ tợn, mặt mũi tràn đầy vét sẹo, đứng ngang hàng với Tứ Đại Ngọc Tiên.


Tại Tiên giới, đẳng cấp phân chia càng thêm rõ rệch, có thể đứng ngang hàng với Tứ Đại Ngọc Tiên, nói rõ hai lão già này cũng là Ngọc Tiên Viên Mãn cấp bậc tồn tại.

Hai người bọn hắn không ai khác…chính là hai vị Lão Tổ của Phi Kiếm Môn, một trong các thế lực nổi trội nhất Tam Kiếm Tiên Tinh.

Sau thời gian dài thương nghị và thuyết phục, tứ đại Ngọc Tiên thành công dụ dỗ Phi Kiếm Môn toàn lực xuất động, mang theo hai vị Lão Tổ và một đám trưởng lão liên thủ, để báo lại mối thù.

Tên Bạch Y nam tử bị Lạc Nam giết chết kia không phải kẻ tầm thường gì, hắn chính là thiếu chủ của Phi Kiếm Mốn…địa vị cực kỳ quan trọng.

Vì thế sau năm năm…Phi Kiếm Môn và bốn người Dạ Lang Tiên Tinh đi đi về về, rốt cuộc nghĩ ra cách báo thù rửa hận, đem toàn bộ Hậu Cung giết sạch sẽ.

“Ha hả…lần này ta rốt cuộc muốn xem thử, bọn hắn làm sao có thể phản kháng!”
Lục gia chủ Lục Ưng ánh mắt híp lại, bên trên tràn đầy sát khí.

“Không cần vi phạm quy tắc Vũ Trụ, vẫn có thể đem toàn thể Việt Long Tinh hủy diệt, thật là cao kiến!” Hồng Lộ Phu Nhân mỉm cười quyến rũ, che miệng cười khanh khách.

“Hừ…để đạt được vật này, mấy năm qua chúng ta đã bỏ ra cái giá không nhỏ đấy!” Một vị Lão Tổ của Phi Kiếm Môn kiêu ngạo vuốt râu, ánh mắt ẩn chứa tia điên cuồng.

“Mau…vận động nó đi! Ta muốn nhìn thấy đám thổ dân này kêu gào trong tuyệt vọng!” Lưu gia Lão Tổ Lưu Chính Thuần cũng là cười gằn, một mặt khát máu.

Tông Chủ Tam Huyền Tông - Lý Thiên Kiệt mặc dù tính cách vạn phần cẩn thận, nhưng đứng trước thủ đoạn đã chuẩn bị sẳn sàng lần này, hắn cũng cảm thấy Việt Long Tinh chính thức xong rồi, không còn đường nào để chống đối được nữa.

Theo quy tắc của Vũ Trụ và các Thế Giới cấp thấp, thì tu sĩ ở thế giới cao hơn một khi muốn xâm nhập hay tấn công…phải đem Tu Vi áp chế xuống cảnh giới tương thích với thế giới đó, nhưng mà vẫn có những ngoại lệ…đó chính là đẳng cấp của Pháp Bảo, Phù Chú các loại lại không hề bị hạn chế.

Cũng bởi vì nguyên nhân đó…mà trước đây đám thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh, đám tu sĩ Huyết Hoàng Địa hay thậm chí là Lạc Nam và Hậu Cung chúng nữ cũng vô tư sử dụng các pháp bảo Cực Cấp, Ất Cấp mà lẽ ra không thể xuất hiện trên Tinh Cầu có đẳng cấp thấp như Việt Long.

Thậm chí Lạc Nam còn sử dụng đến Thần Thông đến từ Cấm Kỵ Chi Nhãn đang nằm ở Vương Cấp cũng không có vấn đề gì…
Căn cứ vào điều này, Tứ Đại Ngọc Tiên của Dạ Lang Tiên Tinh và hai vị Lão Tổ Phi Kiếm Môn đã đạt thành thống nhất: nếu không thể áp chế tu vi để trả thù, như vậy thì dùng Pháp Bảo cường đại đem Việt Long Tinh hủy diệt, cũng không xem là phá vỡ quy tắc.

Cũng chính vì như thế…mà những năm qua tứ đại ngọc tiên và hai vị lão tổ Phi Kiếm Môn đã bỏ ra không ít công sức và cái giá khá lớn để rinh về một kiện…
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chỉ thấy ngay bên trên đầu Phi Thuyền có hình dạng Thanh Kiếm, một họng Pháo cự đại bất chợt nhô ra, tràn đầy khí tức hủy diệt khiến toàn bộ không gian xung quanh chấn động…
Tạc Vương Pháo, một kiện Hạ Phẩm Vương Cấp Pháp Bảo…dùng Tiên Thạch để điều động, theo ước tính của đám Ngọc Tiên…chỉ cần hai phát Pháo Nổ, toàn bộ Việt Long Tinh sẽ hủy diệt.

Mà khi Việt Long Tinh hủy diệt, kẻ thù chung của bọn hắn là Lạc Nam và đám Hậu Cung khốn kiếp kia sẽ tan thành tro bụi…
Theo lẽ thường, Vương Cấp Pháp Bảo là vật chỉ có Tiên Vương mới đủ khả năng sở hữu, nhưng ở đây có tận 6 vị Ngọc Tiên Viên Mãn cùng nhau liên thủ bỏ vốn đầu tư…cuối cùng cũng rinh được một kiện Vương Cấp Hạ Phẩm.

Hơn nữ Tạc Vương Pháo là Pháp Bảo dạng kiến trúc công kích, không thể cơ động mang theo bên người, chỉ có thể bố trí và mang ra oanh tạc mà thôi…chính vì thế giá cả của nó cũng không quá đắt.

Hao tốn cái giá lớn đạt được Tạc Vương Pháo, lại đem nó trang bị lên trên Phi Thuyền…kéo đến oanh tạc Việt Long Tinh, kế hoạch của sáu tên Ngọc Tiên không thể không nói hết sức điên cuồng nhưng cũng tràn đầy hợp lý.


Tạc Vương Pháo kích nổ bằng Tiên Thạch, mà sáu người bọn hắn từ đầu đến cuối sẽ không nhúng tay vào, đương nhiên sẽ không phạm vào quy tắc, không lo Tiên Vương sẽ trừng phạt.

Có trách thì trách Việt Long Tinh quá yếu nhược, không chịu được Vương Cấp Pháp Bảo mà thôi.

Nếu Lạc Nam biết có một đám Ngọc Tiên vì trả thù hắn mà tổn hai nhiều công sức đến như vậy, không biết là nên khóc hay nên cười.

“Bỏ Tiên Thạch vào!” Phi Kiếm Môn lão tổ cười gằn quát.

“Tuân lệnh!”
Một đám trưởng lão vội vàng đem Tiên Thạch nhét vào bên trong họng pháo, số lượng cực kỳ kinh người.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tạc Vương Pháo cấp tốc chuyển động, vô số Tiên Thạch nhất thời bị nghiền nát thành năng lượng, ở trước họng pháo nhanh chóng ngưng tụ thành một quả cầu với đường kính hàng trăm trượng…
RĂNG RẮC…
Không gian bốn phía rạn nứt, toàn bộ Phi Thuyền rung rẩy lên…
“Thật kinh dị…không hổ là Vương Cấp Pháp Bảo!” Sáu tên Ngọc Tiên trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt và khát máu.

“OANH TẠC ĐI!”
Cả đám cùng nhau hét vang, nụ cười dữ tợn.

ĐOÀNG ĐOÀNG…
Tạc Vương Pháo nã đạn, lấy tốc độ như sao băng hủy diệt, nhanh chóng hướng về Việt Long Tinh điên cuồng bắn phá.

Vô số tinh linh Việt Long ngẩng đầu khiếp sợ, bởi vì có một viên đạn pháo to như mặt trời đang lao vụt về phía họ, một cảm giác không thể kháng cự dâng lên trên đầu.

“HA HẢ, Đi chết đi lũ kiến hôi hèn mọn!” Đám Ngọc Tiên phá lên cười to…
Chỉ là rất nhanh, nụ cười của bọn hắn cứng ngắc lại…
Bởi vì ở trên bầu trời, chẳng biết từ bao giờ đã hiện ra một cái lỗ hỏng không gian đen kịch, đường kính của nó rộng lớn vô cùng…thản nhiên đem viên Đạn Pháo khổng lồ toàn bộ nuốt chửng, cứu nguy Việt Long Tinh trong gang tấc…
“Làm sao có thể?” Cả đám kinh hãi trợn mắt há hốc mồm…
Chưa kịp lấy lại tinh thần, ở ngoài hư không…cạnh bên Phi Thuyền có dạng Trường Kiếm, cái lỗ hỏng không gian quỷ bí ấy lại hiện ra.

ĐOÀNG…
Đạn Pháo từ bên trong xuất hiện, không nói hai lời bắn thảng vào Phi Thuyền…nơi sáu tên Ngọc Tiên đang thản nhiên mà đứng.

Nhìn Đạn Pháo ngày càng phóng to trong tầm mắt, sáu vị Ngọc Tiên sắc mặt như gặp quỷ…mọi chuyện diễn ra quá mức quỷ dị và nhanh chóng, khiến dù bọn hắn có là Ngọc Tiên cũng không kịp phản ứng…
“Xong hết rồi!”

Đầu giờ chiều vui vẻ nha ae :D