Bên trên bầu trời…
Chu Ân cùng Cao Đào thi triển thân pháp đạp không mà đến, ánh mắt khóa chặt toàn thân Ngọc Hải như sợ hắn bỏ trốn…
Sau lưng là Chu gia hai tên trưởng lão yểm hộ, cả đám gương mặt hiện lên nụ cười, cảm giác lấy đông hiếp yếu nghiền chết kẻ thù thật là sảng khoái…
Nhìn Ngọc Hải đứng im một chỗ như trời trồng, Chu Ân trong mắt hiện lên một tia khinh thường, nhếch miệng cười nhạt:
“Kẻ này sợ quá chết lặng luôn rồi!”
“Dù không đạt được cơ duyên, bất quá giết một đám Ngọc Tiên Môn thì chuyến đi này cũng thật đáng giá rồi!” Cao Đào nhoẻn miệng cười khanh khách, qua các thế hệ…tộc nhân Cao gia chết không ít trong tay tu sĩ Lam Cực Tiên Tinh, lúc này có cơ hội trút giận rồi.
“Đào muội, toàn lực diệt sát! Đừng để hắn có cơ hội trốn chạy nào!” Chu Ân há mồm quát lớn.
Thiên tài của Ngọc Cấp Thế Lực thường có thủ đoạn bảo mệnh, hắn không muốn vì mình chỉ quan khiến Ngọc Hải nhân cơ hội chạy thoát.
“Đồng ý!” Cao Đào tán thành gật đầu, nàng cũng hiểu suy nghĩ của Chu Ân lúc này.
Trong lúc nhất thời, vô tận Hắc Ám Tiên Lực từ cơ thể Chu Ân xuyên thấu mà ra, ở trên thiên không nhanh chóng hình thành một cái Đại Trảo như có thể che trời, há mồm gào thét:
“Ngọc Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ - Hắc Ám Cự Trảo!”
Cao Đào không cam lòng yếu kém, thân thể yêu kiều song song theo sát vị hôn phu, Hỏa Tiên Lực nhanh chóng tụ hợp thành Hỏa Ưng với móng vuốt hừng hực hỏa diễm bén nhọn…
“Ngọc Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ - Hỏa Ưng Chưởng!”
Trong khoảnh khắc, Hắc Ám Cự Trảo cùng Hỏa Ưng Chưởng gào thét mà ra, Hắc Ám cùng Hỏa Diễm phô thiên cái địa, đem một gốc trời nhuộm lấy hai màu đỏ đen…
Cao gia là thế lực tinh thông Hỏa Hệ Tiên Lực, Chu gia lại là gia tộc chủ tu Hắc Ám Tiên Lực…
Lúc này Chu Ân cùng Cao Đào đều sử dụng đến một trong những Vũ Kỹ mạnh nhất của gia tộc, đem thiên phú và sức lực phát huy đến cực hạn rồi…
“Không tồi!”
Chứng kiến uy lực của vũ kỹ mà Chu Ân và Cao Đào đánh ra, hai tên Chu gia trưởng lão theo sát phía sau vuốt râu hài lòng, trước hai chiêu này…Ngọc Hải kia chỉ là một tên Ất Tiên Hậu Kỳ, không chết cũng sẽ trọng thương.
“Tiểu tử vô dụng, chịu chết đi!” Áp sát thành công, Chu Ân cùng Cao Đào hưng phấn mà cười…
Lạc Nam sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không chút cảm xúc, người ngoài nhìn vào cứ tưởng hắn sợ hãi cứng đơ như trời trồng…
Bất chợt, trong lòng bàn tay của Lạc Nam xuất hiện một cái Kim Đài nhỏ nhắn…
Bên trong Đan Điền, các tôn Đại Đỉnh gào thét dữ dội, vô tận Tiên Lực từ chúng nó nhanh chóng được Lạc Nam rút ra truyền vào trong Kim Đài…
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Kim Đài xoay tròn dữ dội hơn bao giờ hết, Lạc Nam đem nó bình thản ném lên không trung…
Trong khoảnh khắc ngắn ngũi, Kim Đài đột ngột biến lớn cấp tốc, chỉ thoáng chốc đã to như một ngọn núi, đem cả vùng trời che phủ dưới bóng râm…
“Trấn Ma Đài lên!”
Lạc Nam thản nhiên nói một tiếng…
“Không xong!”
Hai tên trưởng lão Chu gia hoảng sợ đái ra máu, bọn hắn theo sát Chu Ân và Cao Đào! cảm nhận được nguy hiểm cường liệt, muốn lao đến ngăn cản.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Một cổ lực lượng nặng nề không cách nào tưởng tượng hàng lâm mà xuống, không gian bốn phía liên tục nứt ra, Trấn Ma Đài bá đạo mà thô bạo nghiền ép trực diện…
RĂNG RẮC…
Hai chiêu Ngọc Cấp Thượng Phẩm vũ kỹ tưởng chừng cực kỳ mạnh mẽ lập tức vỡ tan…
Hắc Ám Cự Trảo nát vụn tiêu tán trong thiên địa, Hỏa Ưng Chưởng bị chấn thành vô số bông hoa lửa lí nhí bay trong không trung…
Hắc Ám và Hỏa Diễm tiêu tán, cảnh tượng có phần đẹp mắt và lãng mạn…
Tuy nhiên Chu Ân và Cao Đào hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, sắc mặt bọn hắn lúc này cứng ngắc lại, đôi chân không còn nghe lời cơ thể án binh bất động, vô tận hoảng sợ dâng trào, nhìn Trấn Ma Đài đang nặng nề đè xuống…
“PHỐC PHỐC…”
Có hai âm thanh phun máu vang lên, không phải là của Chu Ân và Cao Đào…mà là hai tên Chu gia trưởng lão đã nhanh nhẹn đón đỡ Trấn Ma Đài…
RĂNG RẮC…
Trấn Ma Đài vẫn đơn giản và thô bạo nện xuống, âm thanh xương cốt đứt gãy liên tục vang lên, diện mục Chu gia hai tên trưởng lão hết sức dữ tợn, gân xanh nổi đầy cả trán…thân thể vẫn liên tục bị Trấn Ma Đài ra sức đẩy lùi, sắp bị nghiền nát thật rồi…
“Là Vương Cấp pháp Bảo…Thiếu chủ và tiểu thư mau giết hắn, bằng không mạng già của chúng ta xong rồi!” Hai tên Chu gia trưởng lão vừa thổ huyết vừa khó khăn mở miệng.
“Được rồi!” Chu Ân với Cao Đào dù sao cũng là thiên tài, rất nhanh liền hiểu ra vấn đề.
Xem ra tên Ngọc Hải này vận khí chó má nhận được cơ duyên là một kiện Vương Cấp Pháp Bảo, lúc này có hai vị trưởng lão ngăn cản…chỉ cần hai người thành công giết chết Ngọc Hải, uy lực của Vương Cấp Pháp Bảo sẽ tự động giải trừ, thậm chí bọn hắn cũng nhờ đó đạt được Trấn Ma Đài.
Càng nghĩ càng hưng phấn, Chu Ân cùng Cao Đao điên cuồng lao vụt đến Lạc Nam, sắc mặt dữ tợn gằn từng chữ:
“Để xem lúc này ai có thể cứu được ngươi!”
“Nhìn mặt ta giống như sợ?” Lạc Nam cười nhạt một tiếng…
KENG…
Có âm thanh Kiếm vang nặng nề khắp vùng trời, Hắc Ngục Kiếm cự đại đã lơ lửng trước mặt.
Lạc Nam hít sâu một hơi, dùng cả hai tay cầm chặt lấy chuôi của Hắc Ngục Kiếm.
Trong khoảnh khắc này, khí thế toàn thân hắn trở nên ổn trọng và nghiêm nghị, Thể Tu toàn thân vận chuyển, Cơ Môn cùng Thể Môn toàn lực kích hoạt…từng âm thanh như đè nén tâm trí toàn sinh linh có mặt tại hiện trường:
“Ngục Thần Kiếm Pháp thức thứ nhất – Lập Ngục!”
ONG ONG ONG ONG…
Hắc Ngục Kiếm sinh ra cộng hưởng dữ dội rung lên, sau lưng Lạc Nam lúc này…hư ảnh một tòa cửu u Địa Ngục như đến từ viễn cổ tái hiện thế gian, toàn thân đen kịch thần bí, vô số xiềng xích quấn quanh, to lớn không thể nào diễn tả, uy áp phô thiên cái địa trực tiếp tác động khiến sắc mặt Chu Ân cùng Cao Đào tái nhợt.
“Lập Ngục Trảm!”
Lạc Nam ngửa đầu lên trời gào thét, Hắc Ngục Kiếm toàn lực trảm xuống, mang theo hư ảnh Địa Ngục dữ tợn hàng lâm…
Một kích này, so với Trấn Ma Đài giáng xuống chỉ sợ càng kinh khủng hơn…
“Làm sao có thể?”
Ý niệm duy nhất dâng lên trong đầu Chu Ân cùng với Cao Đào…
ĐÙNG…
Hắc Ngục Kiếm mang theo lực lượng của cả Địa Ngục nghiền ép trực diện vào cơ thể hai người…
Răng rắc…
Hai kiện Áo giáo mang theo trên người của Cao Đào và Chu Ân tan thành từng mảnh…
Mà Hắc Ngục Kiếm vẫn không có dấu hiệu dừng lại nện trực tiếp thân thể cự đại của mình vào da thịt…
PHỐC…
Như hai miếng giẻ lau sàn bay vọt ra xa, ở trên đường bay Chu Ân cùng với Cao Đào chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã bị một kiếm vừa rồi đập nát…mà dư ba của một Kiếm kia vẫn còn lưu động trong cơ thể hai người đang ra sức tàn phát, không cách nào ức chế được…
“BÙM!”
Máu thịt nổ tung, Cao Đào cùng Chu Ân rốt cuộc cũng không qua nổi trước một kiếm Lập Ngục, như hai đóa hoa bằng máu tan vỡ trên không trung, chết đết không thể chết lại được nữa rồi.
“Làm sao…có thể? Không…không thể nào, nhất định là ác mộng!”
“Là ảo cảnh, là ảo giác, nhất định là kẻ này lừa đảo chúng ta!”
Hai tên trưởng lão Chu gia bị Trấn Ma Đài áp xuống sát mặt đất rồi, xương cốt không còn nguyên vẹn, nhưng lại không đau đớn bằng cái chết vừa trái tim hiện giờ.
Bọn hắn điên cuồng lắc đầu, điên cuồng phủ nhận…không dám tin Chu Ân và Cao Đào lại chết một cách đơn giản và uất ức đến như vậy.
Phải biết Bảo giáp vừa rồi trên thân của Chu Ân và trấn vỡ đều là hàng Ất Cấp đấy…
Vậy mà lúc này đây…chẳng những áo giáp bị đập vỡ, ngay cả Ngọc Đào cùng với Chu Ân là chủ nhân cũng bồi tiếp theo sau?
Cảnh tượng như ác mộng, Hắc Cực Tiên Tinh bất kỳ ai cũng không dám tin vào kết cục này, hai vị thiên tài nổi danh Tiểu tiên giới, dù là ở Trung Tiên Giới cũng xem như thiên phú không tồi…vậy mà giờ đây chết một cách oan oan ức ức đến mức như vậy, Chu gia trưởng lão hai người bọn hắn làm sao có thể không đau đớn?
“Thiếu chủ…”
Trước khi chết, Ngọc Hư tràn đầy thỏa mãn nhìn xem thân ảnh “Ngọc Hải” ngự trị trên không trung…
Xem ra thời gian qua thiếu chủ nhận được cơ duyên lợi hại, Tuyển Tử Đại Hội có hy vọng rồi.
“Lão phu…ở âm tào địa phủ chờ Hắc Cực Tiên Tinh các ngươi!” Ngọc Hư nhìn Cao gia đám người cười khoái trá, rốt cuộc khí tuyệt thân vong.
Nhìn thấy Ngọc Hư và cả Ngọc Quán trước đó đều chết dưới chân mình, nhưng hai tên trưởng lão Cao gia lại chẳng có gì gọi là vui sướng, thay vào đó là cảm giác như muốn phát điên!
Tiểu thư chết, thiếu chủ Chu gia chết…bọn hắn không dám tưởng tượng nếu tin tức này truyền về Hắc Cực Tiên Tinh sẽ gây nên chấn động lớn như thế nào.
Nhưng chắc chắn một điều…Hắc Cực và Lam Cực đại chiến là điều chắc chắn, quy mô sẽ mang tính chất một sống một còn…
Mà bọn hắn vì không bảo hộ tốt tiểu thư, bị gia chủ lột da rút gân vẫn còn nhẹ…
Nghĩ đến đây hai người phun máu, trong lòng hận chết “Ngọc Hải”, dùng giọng điệu như lệ quỷ chui ra từ địa ngục:
“Tiểu súc sinh…dám giết tiểu thư và thiếu chủ, dù là Ngọc Tiên Môn cũng không thể bảo vệ ngươi!”
“Các ngươi nói nhảm quá nhiều!” Lạc Nam cười nhạt, Trấn Ma Đài một lần nữa điên cuồng nện xuống hai tên Chu gia trưởng lão.
“Nát cho ta!”
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam tay cầm Hắc Ngục Kiếm, dùng Lập Ngục Trảm nện thẳng xuống Trấn Ma Đài.
ẦM!
Lực trấn áp gia tăng vô số lần, Trấn Ma Đài như sao băng nghiền ép tất cả…
PHỐC…
Chu gia hai tên trưởng lão toàn thân sắp băng liệt rồi.
“Ngươi đi chết!”
Hai âm thanh dữ tợn rống lên bên tai, Cao gia hai tên Trưởng Lão đã đạp không ám sát, Hỏa Ưng Chưởng kiệt ngạo rống vang trời, từ dưới chưởng lên…muốn đem Lạc Nam xé thành hai nửa.
“Lập Ngục Trảm!”
Lạc Nam cười to một tiếng thống khoái, Hắc Ngục Kiếm nện thẳng xuống, các đường vân đen kịch xung quanh thân kiếm bắt đầu luân chuyển, vậy mà đem Hỏa Tiên Lực thô bạo quét ngang, nện thẳng vào cánh tay một tên trưởng lão Cao gia.
ẦM…
Bay ngược trở về mặt đất, trưởng lão Cao gia nhìn đôi cánh tay đã hoàn toàn nát vỡ của mình trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Còn có lão phu, tiểu súc sinh tự chịu diệt vong!”
Tên trưởng lão cuối cùng của Cao gia vẫn hiên ngang mà đến, như anh hùng sắp lập công vậy, Hỏa Ưng Chưởng quen thuộc hiên ngang mà tiến.
“Tiên Đài Trấn Ma Cước!”
Mắt thấy Hỏa Ưng Chưởng sắp vồ lấy mình, Lạc Nam khóe miệng cười một tia dữ tợn…
Thể Tu toàn thân vận chuyển, Tiên Lực nhanh chóng vận chuyển…toàn diện tập trung vào đôi chân.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam một cước rốt cuộc đạp xuống, uy lực công kích của một cước này khiến thiên không như rẻ làm đôi…
Vô tận Tiên Lực ngưng tụ thành một tòa Tiên Đài, theo cước pháp của Lạc Nam triển khai nện thẳng mà xuống…
GÁY…
Hỏa Ưng Chưởng lao vọt mà lên, Tiên Đài Trấn Ma Cước vừa lúc hiên ngang đạp xuống…
ẦM…
Hỏa Ưng Chưởng bị đạp đến nổ tung, mà Lạc Nam cũng bị vụ nổ đánh văng ra ngoài, sắc mặt có chút suy nhược.
“Hự…” Tên trưởng lão thi triển Hỏa Ưng Chưởng nhìn đôi tay nát bấy, một Cước như Tiên Đài hàng lâm mà Lạc Nam đạp xuống vừa lúc đem đôi tay hắn gần như tàn phế rồi.
“Hôm nay tha các ngươi mạng chó, chẳng qua sợ các ngươi không nhịn được bộc phát tu vi Ngọc Tiên dẫn đến đại họa mà thôi!” Lạc Nam hai tay chắp sau lưng, Trấn Ma Đài nhẹ nhàng bay đến lơ lửng trước mặt.
Còn Hắc Ngục Kiếm thì Lạc Nam để nó vào Linh Giới Châu chờ được gọi, vũ khí quen tay của hắn vẫn là Lạc Hồng Kiếm thì hơn.
Bất quá có một điều không thể phủ nhận, nếu xét về thời điểm hiện tại, Hắc Ngục Kiếm đánh ra có uy lực cao hơn Lạc Hồng Kiếm.
“Ngươi cứ chờ đó…ngày đại quân của chúng ta tiến đánh Ngọc Tiên Môn, chó gà không tha, đem toàn bộ đuổi tận giết tuyệt!” Mấy tên trưởng lão buông lời uy hiếp, sau đó chật vật ba chân bốn cẩn chuồn đi, sợ Lạc Nam chướng mắt đem Trấn Ma Đài tiếp tục nện xuống.
Lạc Nam nghe âm thanh uy hiếp của Cao gia với Chu gia mấy tên trưởng lão, khóe miệng nhẹ nhếch lên lẩm bẩm:
“Kéo đại quân đến tốt…vừa đúng ý ta!”
…
Chúc mọi người ngủ ngon