Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 892: 892




Tỏa Thiên Hắc Ám vẫn còn tồn tại, đem toàn bộ cái Hải Yêu Cung đã biến thành phế tích bao phủ…
“Đại Đảo Chủ…đây là?”
Lạc Nam sững sờ nhìn Âu Dương Thương Lan, ánh mắt ngơ ngác.

Ngay cả Thục Phi, Ỷ Vân, Hỏa Nhi mấy nữ đứng cạnh cũng giật nảy mình.

Chỉ thấy Âu Dương Thương Lan chủ động rút ra một đoàn linh hồn trong suốt đưa đến trước mặt Lạc Nam.

Chính là Linh Hồn Bổn Nguyên của bản thân nàng…
Lạc Nam không hiểu, mấy nữ Thục Phi cũng không hiểu…
Âu Dương Thương Lan dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, cắn nhẹ cánh môi chậm rãi nói ra:
“Ta đã biết quá nhiều bí mật của ngươi, mỗi một cái bí mật chỉ cần bại lộ sẽ đủ khiến ngươi vạn kiếp bất phục, chỉ có thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của ta mới là bảo mật tuyệt đối!”
Lạc Nam có chút lặng người nhìn lấy nàng, thật lâu lâm vào trầm mặc…
Hắn đang do dự…
Âu Dương Thương Lan tính cách phóng khoáng kiêu ngạo, cũng nhìn thấu triệt vấn đề…
Bí mật của hắn nếu ở trong tay người khác, chỉ sợ sẽ giữ khư khư cho riêng mình, ngay cả người chí thân nhất như phụ mẫu, phu thê hay huynh đệ ruột thịt cũng sẽ không tiết lộ.

Âu Dương Thương Lan đã toàn bộ chứng kiến bí mật của hắn, vì để Lạc Nam tin tưởng tuyệt đối vào mình, nàng chủ động dâng lên Linh Hồn Bổn Nguyên.

“Đại Đảo Chủ, ngươi biết đệ tử tin tưởng ngươi mà…” Lạc Nam trầm giọng nói ra, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.

“Nhưng ta không tin tưởng chính mình…” Âu Dương Thương Lan cắt đứt lời hắn kiên quyết nói:
“Ta có thể thay ngươi giữ bí mật, nhưng nếu ta lọt vào tay kẻ thù cường đại thì sao? bọn hắn sẽ sưu hồn, đọc sạch ký ức của ta, khi đó ngươi không thể nào biết được…”
“Nhưng chỉ cần nhận lấy Linh Hồn Bổn Nguyên, ta sẽ lệ thuộc vào người…chỉ cần có kẻ muốn sưu hồn ta, ngươi sẽ lập tức cảm ứng được, lúc đó ngươi chỉ cần dùng một ý niệm để nghiền nát Linh Hồn ta, mọi bí mật sẽ được bảo vệ!”
“Ta sẽ không làm như thế!” Lạc Nam cắn răng quát, làm như vậy khác nào hắn tự mình giết nàng? giọng điệu trở nên có chút nóng nảy:
“Dù bất kể thế nào ta cũng không để ngày đó xảy ra!”
“Đó là ngươi tự nghĩ! Tương lai diễn ra điều gì không ai có thể đoán trước được!” Âu Dương Thương Lan thật sâu nhìn hắn:
“Vì để đôi bên cùng yên lòng, ngươi phải thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của ta, Bồng Lai Tiên Đảo được bảo toàn, ta không chiến tử…tất cả đều nhờ ngươi, bí mật của ngươi bại lộ cũng vì cứu lấy Bồng Lai Tiên Đảo, ngươi xứng đáng có được!”
Thục Phi, Ỷ Vân mấy người nhìn nhau, ánh mắt hướng về Âu Dương Thương Lan bằng sự khâm phục…
Để Lạc Nam tin tưởng tuyệt đối, ngay cả Linh Hồn Bổn Nguyên nàng ấy cũng chủ động giao ra được, đây là một loại khí phách mà rất nhiều người không thể quyết đoán.

Lạc Nam nhìn ánh mắt kiên quyết của Âu Dương Thương Lan, một chút hưng phấn sau khi chiến thắng quét sạch, giọng điệu trầm thấp nói:
“Đệ tử đã nói chúng ta đều là người một nhà, vì Bồng Lai Tiên Đảo chiến đấu là bổn phận của một thành viên trong nhà như ta!”
“Người một nhà?” Âu Dương Thương Lan lời nói có chút chế nhạo, bàn tay chỉ sang Ỷ Vân với Thục Phi:
“Người một nhà vì sao ngươi thu Linh Hồn Bổn Nguyên của các nàng nhưng không thu của ta? Ta thấy ngươi xem ta là người ngoài thì đúng hơn!”
“…” Lạc Nam toàn thân cứng đờ, Thục Phi với Ỷ Vân bàn tay che lấy môi đỏ, mắt trợn tròn.


“Hừ, người một nhà mà còn đeo mặt nạ!” Âu Dương Thương Lan hừ lạnh một tiếng, lấy tốc độ như điện giật vươn tay chụp lên mặt Lạc Nam, lột xuống Mặt Nạ Thiên Diện.

Diện mạo anh tuấn tà dị bại lộ ra ngoài không khí, cơ thể cũng từ hình dạng của Yên Nhược Tuyết biến hóa nhanh chóng, chỉ thoáng chốc đã cao hơn cả mấy người chúng nữ, cân đối khỏe khoắn, hoàn mỹ vô cùng.

Âu Dương Thương Lan có chút giật mình nhìn thật kỹ, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến diện mạo thật sự của nam nhân này, bị bộ dáng và khí chất của hắn làm cho hoảng hốt.

“Cái này…” Thục Phi, Ỷ Vân hai nữ lắp bắp lắp bắp, các nàng không lường trước được nước đi này của Âu Dương Thương Lan.

Nàng đã sớm biết Lạc Nam giả làm nữ nhân?
Lạc Nam càng là trợn mắt há hốc mồm, như con nai vàng ngơ ngác đứng im bất động, một câu không thể nói nên lời.

“Quả nhiên…” Chỉ có Hỏa Nhi là tương đối bình tĩnh lẩm bẩm, từ lần trước nàng và Quang Nhi chứng kiến Âu Dương Thương Lan hôn trộm Lạc Yên, đã có chút suy đoán, vì thế không quá mức kinh ngạc.

“Thì ra đây là Lạc Cầu Bại…!” Âu Dương Thương Lan quét mắt đánh giá một vòng khắp toàn thân Lạc Nam, môi đỏ hơi nhếch, hai tay chóng nạnh.

Lạc Nam cảm giác đầu óc của mình lúc này thật sự không đủ dùng, nghẹn họng trân trối nhìn Âu Dương Thương Lan, lần đầu tiên lúng ta lúng túng không biết phải làm sao.

Nàng làm sao thì biết? biết từ bao giờ? Vì sao đợi đến lúc này mới vạch trần hắn…
“Hừ, Tiểu Tuyết đã đích thân đến Lam Cực Tiên Tinh một chuyến!” Âu Dương Thương Lan khoanh tay trước ngực, có chút đắc ý nói ra.

Lạc Nam với Ỷ Vân nghe vậy giật mình, cuối cùng xem như đã hiểu.

Khi còn ở Lam Cực Tiên Tinh, Lạc Nam từng dùng tên Lạc Cầu Bại để hành động, mà khi Lạc Cầu Bại vừa lúc biến mất cũng là lúc Lạc Yên trùng khớp xuất hiện.

Chỉ cần người hữu tâm điều tra, muốn biết Lạc Yên là Lạc Cầu Bại không hề khó.

Một số thiên địa dị vật trước đây Lạc Cầu Bại sử dụng cũng xuất hiện trên người Lạc Yên.

Mà cuối cùng, Địa Tiên Môn biết rất rõ điều này, với thân phận và địa vị của Độc Cô Ngạo Tuyết…chỉ cần tìm đến Địa Tiên Môn điều tra, dưới sự bá đạo của Kiếm Vực áp bức, Địa Mạnh Hùng đám người dù không muốn khai cũng phải khai a.

Đương nhiên, thứ Độc Cô Ngạo Tuyết điều tra được chỉ là tên giả Lạc Cầu Bại của hắn, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ chứng minh Lạc Yên rất có thể là nam nhân hóa thành.

“Các nàng…các nàng phát hiện từ khi nào?” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt.

“Ha hả!” Âu Dương Thương Lan quyến rũ mỉm cười:
“Trước đây khi Tiểu Tuyết còn ở Tuyển Tử Đại Hội, đã có vài kẻ đứng ra tố giác nghi ngờ Lạc Yên là nam nhân cải trang, bất quá khi đó Tiểu Tuyết cũng không thèm để ý, bởi vì ngay cả Kiếm Vực cũng không phát hiện được manh mối nào!”
Lạc Nam nghe vậy nghiến răng, mấy tên đứng ra tố giác này nhất định là đám kẻ thù cũ Lam gia, Chu gia với Cao gia rồi…

Âu Dương Thương Lan không để ý biểu hiện của hắn, giọng điệu trở nên hơi mị hoặc nói tiếp:
“Cho đến khi nha đầu Vân Tu Hoa biểu hiện khác thường, ánh mắt hận không thể dán lên ngươi sau lần cùng ngươi tiến vào Phách Lực Đàm, bổn Đảo Chủ và Tiểu Tuyết đã bắt đầu chú ý và nghi ngờ…”
“Lá gan của ngươi ngày càng lớn, Tu Hoa không biết làm sao bị ngươi dụ dỗ thì cũng thôi, bất quá vẫn còn là trinh nữ…nhưng khi Ỷ Vân bị phá thân, cũng là lúc Bổn Đảo Chủ quyết định cử Tiểu Tuyết về Lam Cực Tiên Tinh điều tra một chuyến!”
“Sau khi đã xác định, lại đến lượt Thiên Vô Ảnh phá thân…ta và Tiểu Tuyết đã trăm phần trăm chắc chắn!”
“Không thể không nói ngươi rất phong lưu, ngoại trừ Ỷ Vân, Vô Ảnh và Tu Hoa…ánh mắt Địa Ngọc Huyền nhìn về phía ngươi cũng có tình cảm phức tạp, đến mức ngươi nhân lúc chữa trị chẳng những thu luôn cả Thục Phi, ngay cả Phú gia phu nhân cũng thông gian, đúng không Lạc Cầu Bại?”
Âu Dương Thương Lan dương dương đắc ý nói, cảm giác như đã ăn chắc Lạc Nam.

Thục Phi với Ỷ Vân bưng kín mặt, diện mạo ửng đỏ như đào chín, thì ra các nàng và Lạc Nam sở tác sở vi không qua mắt được Âu Dương Thương Lan chút nào.

Lạc Nam khóe miệng hơi giật, trong lòng lại là cười khổ.

Quả thật, theo thời gian trôi đi…khi hắn thật sự xem mình là một thành viên của Bồng Lai Tiên Đảo, đối với mấy người các nàng cũng trở nên buông bỏ sự đề phòng và chủ quan của mình.

Chủ quan đến mức ngu xuẩn, cho rằng Ỷ Vân và Vô Ảnh cùng mình ái ân cũng không bại lộ…
Tu vi của Ỷ Vân với Vô Ảnh tiến triển quá nhanh, bị các vị Đảo Chủ dùng Thần Thức thăm dò là điều dễ hiểu, mà một khi thăm dò…phát hiện các nàng đã bị mất tấm thân xử nữ không hề khó.

Ỷ Vân với Vô Ảnh chỉ ở trên Đảo, nên loại trừ khả năng các nàng đi ra ngoài bị phá thân, như vậy đối tượng nghi ngờ chỉ ở trên Đảo.

Liên kết lại nhiều dấu hiệu khác thường và về Lam Cực Tiên Tinh điều tra, Lạc Cầu Bại đã lộ diện ra ánh sáng.

Tính cách của Lạc Nam vốn cẩn thận, nhưng mà hắn sẽ không đề phòng quá mức với người thân của mình, vì thế mới để lộ nhiều sơ hở mà vô tư không nghĩ đến.

Chỉ bất quá, nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của Âu Dương Thương Lan, Lạc Nam lại âm thầm hừ lạnh, không để cho nàng hài lòng.

“Haha!” Lạc Nam ra vẻ bĩu môi, hết sức khinh thường nói:
“Điều tra không tồi, nhưng còn những sai lầm nghiêm trọng!”
“Hả? sai chỗ nào?” Âu Dương Thương Lan xụ mặt xuống.

Lạc Nam nâng lên mấy ngón tay, cười xấu xa:
“Tu Hoa cũng đã là người phụ nữ của ta, chẳng qua nàng ấy sở hữu Âm Dương Thánh Thể nên nhìn qua chẳng khác nào còn trinh!”
“Âm Dương Thánh Thể?” Âu Dương Thương Lan trừng to mắt.

“Một điều quan trọng nhất, ta không phải Lạc Cầu Bại…mà là Lạc Nam!” Lạc Nam trừng mắt nhìn lại nàng.

“Lạc Nam?!” Âu Dương Thương Lan giật mình, nghiến răng nhìn hắn: “Thì ra lúc ở Lam Cực Tiên Tinh ngươi cũng không dùng tên thật!”

“Chính xác!” Lạc Nam vỗ vỗ tay, lúc này mới nhìn thẳng nàng:
“Nàng muốn xử lý ta thế nào?”
KENG!
Âu Dương Thương Lan cầm Ngân Dạ Đế Thương chấn động, cười lạnh nói: “Quy định của Đảo Bồng Lai không cho phép nam tử đến gần, ngươi chẳng những giả trang tiến vào, con đem đệ tử của chúng ta ăn sạch…ngươi nói Bổn Đảo Chủ nên làm gì ngươi?”
“Ta tình nguyện chịu phạt!” Lạc Nam thản nhiên nói.

Ngày này sớm muộn cũng đến, lúc này đến sớm một chút cũng được.

“Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn!” Âu Dương Thương Lan nâng lên hai ngón tay ngọc.

“Đảo Chủ, Lạc Nam chàng ấy vì Bồng Lai Tiên Đảo cống hiến nhiều lắm, ngươi bỏ qua cho chàng đi!” Ỷ Vân đáng thương nói, ngày nàng lo lắng nhất cũng đã đến.

“Yên tâm, có ta ở đây nàng ta không dám làm càn!” Thục Phi khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên.

“Hừ!” Âu Dương Thương Lan nhìn hai nữ cười lạnh lùng, cũng chẳng để ý đến các nàng, hướng Lạc Nam kiên quyết nói ra:
“Thứ nhất, Bổn Đảo Chủ sẽ trục xuất ngươi và các nàng khỏi Đảo, chúng ta trở thành địch nhân không chết không thôi!”
Lạc Nam trong lòng siết chặt, ngoài mặt vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh.

Chỉ nghe Âu Dương Thương Lan tiếp tục nói:
“Thứ hai, bổn Đảo Chủ vì đánh không lại ngươi, bị ngươi dùng thủ đoạn mạnh mẽ khống chế, thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên…chỉ có thể nghe theo ngươi quyết định!”
“Phốc!” Lạc Nam phun ra một ngụm, nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cái quỷ gì?” Thục Phi với Ỷ Vân trợn mắt há hốc mồm.

“Chỉ có như vậy, Bổn Đảo Chủ mới không thẹn với quy tắc của Bồng Lai Tiên Đảo, tất cả là do ngươi quá mạnh mẽ…ta đánh không lại, không thể trách ta!” Âu Dương Thương Lan vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Lạc Nam, trừng mắt:
“Còn không mau thu lấy?”
Nói xong, Linh Hồn Bổn Nguyên một lần nữa đưa đến.

Sở dĩ không sớm vạch trần bộ mặt của Lạc Nam, là vì Cảm Tâm Thể của Đình Manh Manh không phát giác được ác ý của hắn, Âu Dương Thương Lan muốn xem…tên này có thể vì Bồng Lai Tiên Đảo làm được đến mức độ nào.

Nhiều lần hắn vì Bồng Lai Tiên Đảo chiến đấu liều mình, cống hiến vô vàn lợi ích mà không một lời đòi hỏi hay cần báo đáp.

Đỉnh điểm là ngày hôm nay, Lạc Nam cứu lấy toàn Đảo, vì thay các nàng trút giận mà không ngần ngại bại lộ các bí mật kinh khủng.

Long Lực, Ma Văn, Thiên Đế Biến…những thứ này một khi bại lộ ra ngoài, cả trời đất đều không có chỗ cho hắn dung thân.

Nàng chủ động dâng lên Linh Hồn Bổn Nguyên mà hắn còn từ chối…
Ở giây phút ấy, Âu Dương Thương Lan biết mình và tiểu Tuyết không nhìn lầm người, nam nhân này…đáng giá cho các nàng tin cậy, vì thế mới chơi trò lật mặt.

Lạc Nam lúc này mặc kệ tất cả, một tay bá đạo kéo Âu Dương Thương Lan ôm vào trong ngực, vòng qua vòng eo thon thả của nàng, vuốt ve mái tóc như thác của nàng, hắn trầm thấp nói:
“Ta không có ý lừa gạt các nàng vĩnh viễn, vốn định thời điểm thích hợp sẽ công bố…rồi ra sao thì ra…”
Âu Dương Thương Lan khép hờ hai mắt, cơ thể nhẹ rung trong ngực nam nhân, hít thở khí tức dương cương của hắn, cảm thấy đã quá nhiều năm rồi…lần đầu tiên mình có được cảm giác được che chở.


“Là ngươi và Thục Phi các nàng quá mạnh, ta không đánh lại mới lựa chọn khuất phục để bảo toàn an nguy cho toàn Đảo!” Âu Dương Thương Lan lừa mình dối người thủ thỉ nói.

“Không sai…là ta ép buộc nàng!” Lạc Nam chiều chuộng nói.

Lúc này hắn không tiếp tục từ chối, đem Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng thu lấy…
Đây không phải vì không tin tưởng nàng, càng không phải mang theo ý nghĩa chủ tớ.

Hắn nhận lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng như một lễ vật định tình, minh chứng vận mệnh và số phận của hai người đã dính lấy nhau, không thể nào tách rời.

Cũng làm hài lòng Âu Dương Thương Lan…
Đôi môi đầy đặn nở nụ cười thỏa mãn, Âu Dương Thương Lan vòng tay ôm lấy eo săn chắc của nam nhân.

Hai người lẳng lặng, vô thanh thắng hữu thanh…chỉ ôm nhau một cách thuần túy, trong lòng không chút dục niệm.

Ỷ Vân với Hỏa Nhi lén lút lau lệ, miệng cười không khép lại được…đây chắc chắn là kết cục đẹp nhất mà các nàng muốn thấy.

Thục Phi nhìn sang chỗ khác, trong lòng vừa ngậm ngùi vừa có chút ghen tị…
“Không ai thiếu phần đâu mà…” Lạc Nam cười xấu xa, cũng vòng tay cũng kéo Thục Phi mấy nữ ôm lấy.

Âu Dương Thương Lan có chút không quen rút lui, sắc mặt đỏ lên cực kỳ kiều diễm.

Ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm, Âu Dương Thương Lan bất chợt kéo xuống tà áo đang mặc trên người…
“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun máu mũi.

“Cái này? Quá trực tiếp nha!” Ỷ Vân mấy nữ bị Âu Dương Thương Lan quay như chong chóng.

Chẳng lẽ nữ nhân này dễ động tình như vậy? vừa mới vạch mặt Lạc Nam lúc này đã muốn ngủ với hắn rồi?
Chỉ thấy Âu Dương Thương Lan lộ ra thân trên hoàn mỹ không chút tỳ vết, da thịt trắng ngần còn hơn cả tuyết tan, cái cổ thiên nga mị hoặc, xương quai xanh tuyệt mỹ, không chỗ nào không đẹp.

Chiếc yếm đen tuyền che phủ đôi gò bông đào đầy đặn cân xứng, tròn lẳn vểnh cao ngạo kiều, hai hạt đậu đỏ bên dưới có chút cộm lên.

Nhưng mà…thay vì tiếp tục cởi xuống, Âu Dương Thương Lan lại quay người, đưa phần lưng lại cho Lạc Nam với mấy nữ quan sát.

“Đây là?” Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại.

Chỉ thấy trên lưng của Âu Dương Thương Lan, tầng tầng hoa văn đen kịch tuyệt mỹ chất chồng lên nhau, tạo thành một đồ án cực kỳ phức tạp giống như xiềng xích.

Vừa giống hình xăm…lại không nhìn ra nó là thứ gì, nhưng đã chiếm một nửa tấm lưng trần trắng muốt uyển chuyển của nàng…
Âu Dương Thương Lan quay đầu, nhìn Lạc Nam với mấy nữ chậm rãi thốt ra mấy chữ:
“Đó là Ma Ấn!”

Chúc mọi người trưa vui vẻ, ăn ngon miệng :D