Nhìn theo bóng lưng đoàn người Âm Dương Thánh Giáo đã khuất dạng phía sau Loạn Cổ Chiến Trường, Lạc Nam cũng ngó nghiêng qua các quầy hàng quan sát một chút.
Mặc dù nơi này có bán không ít thứ tốt, đáng tiếc tầm mắt của Lạc Nam thật sự quá cao, hắn không có hứng thú với bất kỳ đồ vật nào sau cục đá màu đen kia nữa…
Bất quá đi đến một quầy hàng cuối cùng, Lạc Nam lại là âm thầm nhíu lấy chân mày…
Chỉ thấy một cái tiểu cô nương chỉ tầm 10 tuổi toàn thân lấm lem bùn đất, sắc mặt tuyệt vọng u sầu đang bị nhốt trong một chiếc lồng mang ra bài bán.
Tiểu cô nương đáng thương đến mức y phục màu xanh nhạt trên thân đã rách rưới, ánh mắt đỏ hoa đẫm nước.
Nhìn tiểu cô nương này, Lạc Nam trong lòng vô thức liên tưởng đến Tiểu Kỳ Nam, Loan Loan, Manh Manh, Tiểu Hồng Nhi mấy cái tiểu nha đầu.
Nếu có người dám làm như vậy với các nàng…Lạc Nam không dám tưởng tượng mình sẽ phát điên đến mức độ nào.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén tức giận, nhìn chủ quầy hàng mở miệng:
“Tiểu cô nương này bán giá bao nhiêu?”
Chủ của quầy hàng là một lão phụ nhân diện mục dữ tợn như lệ quỷ, mái tóc trắng xóa rủ xuống trước mặt, một thân tu vi thâm bất khả trắc, không dễ trêu chọc.
Loạn Cổ Chiến Trường quả nhiên là chốn ngọa hổ tàng long.
Nghe Lạc Nam hỏi giá, lão phụ nhân nở nụ cười có chút khó nhìn lộ ra hàm răng lưa thưa xấu xí, liếm môi nói ra:
“Một cái Mỏ Tiên Thạch Cực Phẩm!”
“Cái gì?” Lạc Nam sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Sao bà không đi ăn cướp?”
“Ánh mắt của ngươi còn non lắm!” Lão phụ nhân cười chế nhạo: “Ngươi cho rằng lão bà ta điên tự nhiên đi bán một tiểu cô nương bình thường sao?”
Lạc Nam ánh mắt nhấp nháy, tiểu cô nương này có gì đặc biệt?
Hắn thấy số phận nàng đáng thương nên muốn giải cứu một phen mà thôi, cũng chẳng có suy nghĩ sâu xa gì.
“Khà khà!” Lão phụ nhân chỉ tay vào tiểu cô nương, giọng điệu chua chát nói: “Nha đầu này chính là người của Mộc Linh Tộc, trời sinh sở hữu khả năng chăm sóc Tiên Dược cấp tốc phát triển, cái giá một Mỏ Tiên Thạch Cực Phẩm chắc chắn không để ngươi chịu lỗ!”
“Mộc Linh Tộc?” Lạc Nam ánh mắt co rụt lại.
Khi còn ở Việt Long Tinh, hắn từng hỏi thăm Kim Nhi có chủng tộc nào chăm sóc Linh Dược Điền tốt hơn cả Tinh Linh Tộc không, Kim Nhi đã trả lời chính là Mộc Linh Tộc.
Mộc Linh Tộc là một chủng tộc gắn bó gần gũi với tự nhiên, có thiên phú chăm sóc các loại thực vật nổi danh trên toàn Vũ Trụ.
Mặc dù khả năng chiến đấu của Mộc Linh Tộc có thể không bằng Tinh Linh Tộc, nhưng để chăm sóc Linh Dược Điền, Mộc Linh Tộc thích hợp hơn…
“Đích thật là người của Mộc Linh Tộc…” Kim Nhi đánh giá tiểu cô nương trong lồng, đưa ra kết luận nói.
Lạc Nam hít một hơi, hắn đã nghe qua uy danh của Mộc Linh Tộc từ lâu, không ngờ lần đầu chứng kiến tộc nhân của Mộc Linh Tộc lại là cảnh tượng như thế này.
Bị bắt giữ, trưng bày buôn bán như hàng hóa…
“Thế nào? để bắt được một người của Mộc Linh Tộc không phải dễ đâu, nếu đem bán Đấu Giá có khi còn được cao hơn nữa đó! Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, chỉ cần biết cách huấn luyện chắc chắn sẽ trung thành tuyệt đối với ngươi…” Lão phụ nhân thấy Lạc Nam còn lưỡng lự nên tiếp tục lên tiếng chào hàng, giọng điệu có chút ý vị dâm tiện:
“Quên nói nàng cũng rất đẹp nha, lớn lên chắc chắn là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nếu ngươi có sở thích kỳ quặc với hàng non càng là tuyệt hảo…”
Lạc Nam mặc kệ bà lão xàm ngôn, hắn mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm quan sát tiểu cô nương, lại cẩn thận hỏi kỹ Kim Nhi.
Sau khi xác định trên người tiểu cô nương không bị giở trò hay gắn theo thủ đoạn theo dõi mới triệt để yên tâm.
Không chút do dự nữa, Lạc Nam đem cái Mỏ Tiên Thạch sót lại trong người giao cho lão phụ nhân, chính thức nghèo mạt rệp.
“Khà khà, rất quyết đoán…chúc mừng quý khách có người bồi dưỡng Tiên Dược vô thời hạn!” Lão phụ nhân hài hước cười, mở ra cái lồng.
Tiểu cô nương ánh mắt đỏ hoe vẫn run rẩy ngồi ở nơi đó, nàng vẫn chưa biết người mua mình rốt cuộc là ai, có dụng ý gì, tương lai vẫn còn hết sức mù mịt.
Lạc Nam lúc này mặc Vô Tức Áo Choàng cực kỳ thần bí, nhìn qua hắn so với lão phụ nhân còn đáng sợ hơn nữa kìa.
Thấy ánh mắt đỏ hoe đáng thương của tiểu cô nương, Lạc Nam cúi người xoa xoa mái tóc rối bời của nàng, ôn nhu mở miệng:
“Muội chắc cũng mệt rồi, tạm thời vào trong Pháp Bảo của ta tắm rửa nghỉ ngơi, cứ tự nhiên như ở nhà biết không? Ta có một chút việc bận sẽ vào thăm muội sau!”
Nói xong, hắn còn cố tình hé mở áo choàng trùm đầu ra một gốc, Mặt Nạ Thiên Diện thu lại để lộ ra diện mạo.
Tiểu cô nương Mộc Linh Tộc từ dưới nhìn lên chứng kiến người cứu mình là một vị ca ca dung mạo ôn hòa thân thiệt, nhất thời cảm giác đề phòng trong lòng vơi đi rất nhiều, non nớt mím môi:
“Ta nghe lời ngươi ca ca!”
Lạc Nam gật đầu hài lòng xoa đầu nàng cười mỉm, phất tay đem tiểu cô nương thu vào Linh Giới Châu…quay người hướng về lối vào Loạn Cổ Chiến Trường cất bước.
“Vị đạo hữu này xin dừng bước…”
Đúng lúc Lạc Nam định tiến vào, một nhóm khoảng chừng chục tên Tiên Tôn bỗng nhiên tiến đến cản bước.
“Các vị có chuyện?” Lạc Nam bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta chính là Bạo Lang Binh Đoàn, tại hạ là Đoàn Trưởng, nhìn thấy các hạ thực lực không tồi nên muốn mời ngươi gia nhập cùng chúng ta, cùng nhau khám phá Loạn Cổ Chiến Trường!” Một tên nam tử tu vi Địa Tôn cười híp mắt nói ra.
“Không có hứng thú, tại hạ quen hành động một mình…” Lạc Nam bình tĩnh lắc đầu nói.
Trong lòng hắn âm thầm cười nhạt, đám người này nghĩ gì sao có thể qua được mắt hắn?
“Đạo hữu, Bạo Lang Binh Đoàn của chúng ta có tiếng tăm không nhỏ muốn thu nhận ngươi chính là phúc của ngươi, đừng có không biết tốt xấu, tự cao tự đại một mình thăm dò Loạn Cổ Chiến Trường chính là tự tìm đường chết!” Bạo Lang Binh Đoàn cả bọn vây lấy Lạc Nam cười lạnh nói.
“Sống chết là chuyện của ta!” Lạc Nam híp mắt lại.
“Đạo hữu, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt!” Bạo Lang Binh Đoàn trưởng giọng điệu ẩn ẩn đã có ý uy hiếp.
“Ha ha!” Lạc Nam cười gằn một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
“Cái lũ rác rưởi các ngươi nghĩ gì tưởng ta ngu xuẩn không biết? thấy vừa rồi ta mua hàng nên biết ta có tài sản, muốn liên hợp lại dụ dỗ ta vào Loạn Cổ Chiến Trường rồi liên thủ cướp giết chứ gì?”
“Ngươi…” Bị nói trúng tim đen, Bạo Lang Binh Đoàn sắc mặt mỗi người trở nên tái xanh.
“Cút hoặc chết!” Lạc Nam gằn giọng.
Quả nhiên ở những nơi như thế này muốn khiêm tốn cũng rất khó, mặc dù Lạc Nam không muốn nhiều phiền phức, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức.
Kẻ nào muốn cưỡi lên đầu hắn, phải chuẩn bị để cái mạng lại.
Ở xung quanh rất nhiều người chứng kiến cảnh tượng này, cả đám âm thầm hứng thú quan sát, dùng ánh mắt thăm dò nhìn lấy Lạc Nam, không biết Bạo Lang Binh Đoàn có thể gây phiền toái cho người thần bí này hay không.
“Lão Lục ngươi lên thử hắn!” Tên Đoàn Trưởng chưa biết hư thực sức mạnh của Lạc Nam, chỉ có thể sai khiến một tên đồng đội thăm dò.
“Cứ để cho ta!” Một tên nam tử trung niên có tu vi Tôn giả nhận lệnh gật mạnh đầu, thân hình nhảy về phía Lạc Nam.
Chỉ là trong khoảnh khắc này, bóng tối bất chợt hàng lâm, một vòng tròn Hắc Ám đem Lạc Nam và cả Bạo Lang Binh Đoàn bao trùm vào trong đó, như tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tỏa Thiên Hắc Ám…
“Chuyện gì xảy ra?” Bạo Lang Binh Đoàn âm thầm khiếp đảm.
“Ta nghĩ ra tên của nơi này sẽ là Tử Giới, địch nhân tiến vào kết cục chỉ có tử vong!” Lạc Nam nhàn nhạt nói một câu, thân hình đã chậm rãi bay lên.
“Đừng có ngông cuồng!” Bạo Lang Binh Đoàn cả đám nhanh chóng ngưng tụ lực lượng, một cảm giác nguy hiểm bất an lan tràn cõi lòng của bọn hắn.
Mà lúc này, Lạc Nam thanh âm như đến từ địa ngục triệu hoán, quyết tuyệt vang lên:
“Thiên Thủ Quan Âm!”
Trong khoảnh khắc, hai cánh tay hắn bao trùm lấy Kinh Văn Bất Hủ, một tôn đại phật quan âm sở hữu vô tận đại thủ nhanh chóng xuất hiện.
Thân ảnh khủng bố mang theo đế uy cuồn cuộn của Đế Cấp Vũ Kỹ cấp cao, uy nghiêm vĩ ngạn bao trùm một nửa Tử Giới.
“Cái này…làm sao có thể?”
Toàn bộ thành viên Bạo Lang Binh Đoàn hai chân như muốn ngã quỵ…
“Vừa lúc ta đang thiếu Tiên Thạch! Đa tạ các ngươi đã đưa đến tài sản!”
Lạc Nam ở trong lòng không chút lưu tình cười nhạt…
…
“Dị Hắc Ám? Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài lối vào Loạn Cổ Chiến Trường, đám người chứng kiến Tỏa Thiên Hắc Ám bao trùm một vòng không gian, trong lòng âm thầm tò mò đến cực điểm.
Bọn hắn chỉ biết Tỏa Thiên Hắc Ám do kẻ thần bí mặc áo choàng kia thi triển, về phần bao vây Bạo Lang Binh Đoàn làm gì thì không biết.
Vài người tò mò đang muốn tiến đến thăm dò, một vùng hắc ám bỗng nhiên biến mất…
“Cái này…”
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, vô số người hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm biểu lộ khó tin.
Trước mắt nào còn thấy bất kỳ thân ảnh nào của Bạo Lang Binh Đoàn?
Chỉ chứng kiến một vùng không gian bị đánh vỡ, hàng loạt miếng thịt vụn nát vẫn còn vươn vãi tại nơi đó, oán khí và tuyệt vọng của một đám Tiên Tôn trước khi chết vẫn còn lưu lại trong không gian…
Mà thân ảnh của người mặc áo choàng kia lúc này cũng vừa khuất dạng sau lối vào.
“Chuyện gì…chuyện gì vừa xảy ra?” Có Tiên Tôn đứng không vững thân mình hỏi.
“Chết…Bạo Lang Binh Đoàn diệt rồi!” Một Địa Tôn ngưng giọng kinh hô.
“Làm sao có thể? Mọi chuyện diễn ra trong bao lâu? Chưa đến một phút a!” Ngay cả Thiên Tôn cấp cường giả cũng kinh dị thốt lên.
Thiên Tôn cũng có thể một mình làm thịt Bạo Lang Binh Đoàn, nhưng tuyệt đối không thể nhanh đến mức độ như vậy, quá mức quỷ dị.
“Chẳng lẽ người kia là Tiên Đế?”
“Theo ta thấy dù hắn không phải Tiên Đế thì cũng là nhân vật nổi trội trên Thiếu Đế Bảng, quá mức đáng sợ!”
Nghĩ đến các loại khả năng, vô số người hít sâu một ngụm khí, cũng may mắn vì không tiến lên trêu chọc kẻ vừa nãy.
“Tiểu tử kia lợi hại như vậy sao?” Ở chỗ quầy hàng, tiểu lão đầu và lão phụ nhân vừa mới giao dịch với Lạc Nam ánh mắt trở nên kinh dị.
…
“Đây là…”
Lạc Nam nhìn cảnh tượng trước mắt mình, ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.
Không ngờ vừa tiến vào Loạn Cổ Chiến Trường, nơi đầu tiên chứng kiến sẽ là một vùng không gian vòng xoáy có quỷ đạo mất ổn định, nó chắn ngang lối vào, không còn bất kỳ đường nào khác để di chuyển.
“Không gian vòng xoáy này do cường giả đại chiến tạo nên, bất quá nó không có nguy hiểm, chỉ truyền tống chủ nhân đến một nơi bất kỳ nào đó trong Loạn Cổ Chiến Trường mà thôi!” Tinh Không Long Mã dùng ý niệm truyền sang Lạc Nam.
Mặc dù hiện tại chưa thể nói tiếng người, nhưng Tiểu Tinh đã có thể thông qua ý niệm truyền đạt ý nghĩ của mình cho Lạc Nam.
Lạc Nam gật đầu, xét về độ hiểu biết về không gian thì Tiểu Tinh vượt xa hắn.
“Chẳng trách không một ai có địa đồ trong Loạn Cổ Chiến Trường, vừa tiến vào đã bị truyền tống một cách ngẫu nhiên như vậy, làm sao biết phương hướng mà thăm dò?”
Lạc Nam âm thầm nghiền ngẫm.
Chẳng những không thể thăm dò, ngay cả việc tìm đường ra cũng vô cùng khó khăn, chẳng trách số lượng người thành công từ Loạn Cổ Chiến Trường đi ra ít ỏi đến như vậy.
Lạc Nam nhìn quanh một vòng, phát hiện những tu sĩ kết thành đội ngũ tiến vào đều bám chặt lấy nhau sau đó mới tiến vào vòng xoáy, để tránh bị thất lạc trong lúc truyền tống.
“Hy vọng trực tiếp truyền đến nơi tồn tại Hỗn Độn Thổ Khí!” Lạc Nam âm thầm tự sướng, mơ mộng hão huyền một tiếng.
Thả người nhảy vào vòng xoáy…
…
Rất nhanh, Lạc Nam đã xuất hiện ở một vùng đất hoang sơ hoàn toàn lạ lẫm, tầm mắt cực khó nhìn thấy xung quanh bởi vì sương mù dày đặc bao trùm bốn phương tám hướng…
“Đây là…”
Sắc mặt Lạc Nam trở nên nghiêm túc, không dám có chút lơ là, Đế Diễm nhanh chóng bùng phát bao trùm toàn thân.
Xèo xèo xèo…
Có thanh âm bóc hơi vang lên, chỉ thấy từ trên người hắn có từng luồng từng luồng khí độc bị tách ra, thân thể vừa hơi tê dại cũng bình thường trở lại.
“Cũng may là ta phản ứng kịp, thật nguy hiểm!”
Sương mù dày đặc không ngờ còn chứa đựng độc khí lợi hại, đủ sức khiến Tiên Tôn một khi chủ quan cũng phải tê liệt toàn thân.
Lạc Nam là một Luyện Đan Sư và Hồn Sư nên khá nhạy cảm, nhanh chóng dùng Đế Diễm hóa giải độc tố.
Đế Diễm tập hợp từ hàng loạt Dị Hỏa, ngoài trừ những Độc Tố đặc biệt kinh khủng như Độc của Liễu Ngọc Thanh, các loại Độc khác ở trước mặt Đế Diễm chính là trò cười.
Lúc này hắn mới mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý, quan sát cảnh tượng xung quanh.
Chỉ thấy đây là một vùng khô cằn vắng vẻ, không gian cũng chẳng hề lành lặn, mặt đất nứt vỡ tạo thành địa hình hiểm trở đến cực điểm, nhìn qua cũng biết năm xưa từng có đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.
“Đó là…người?”
Lạc Nam nhíu mày…
Hắn chứng kiến hàng trăm thân ảnh nhân loại bỗng nhiên từ dưới lồng đất chui ra lao vọt về phía mình, mỗi một tên đều là Tiên Tôn, khí thế hung hăng đến cực điểm.
Bất quá nhìn thật kỹ lại sẽ phát hiện, đám tu sĩ này thần trí cực kỳ không ổn định, ánh mắt mơ hồ như không có linh hồn, nhưng một thân thực lực trên người vẫn cực kỳ vững mạnh.
“Bị thứ gì đó khống chế…” Lạc Nam nhanh chóng đưa ra kết luận.
“Chết!”
Đám tu sĩ máy móc lên tiếng, toàn thân thi triển thực lực, cấp tốc vây lấy Lạc Nam tiến hành công kích.
Nhìn hành vi của bọn chúng, Lạc Nam càng khẳng định suy đoán của mình là đúng…
Đám tu sĩ này đều giống như hắn vô tình truyền tống vào nơi này, tuy nhiên thủ đoạn không đủ nên bị trúng độc từ sương mù, sau đó bị thứ gì đó dùng thủ đoạn khống chế tinh thần, bắt làm nô lệ vĩnh viễn ở lại Loạn Cổ Chiến Trường.
ĐÙNG!
Ngay khi đám tu sĩ đáng thương công kích đến, thân thể Lạc Nam đã biến mất ngay tại chỗ…
Tốc độ nhanh đến cực điểm…
Cưỡi trên lưng Tinh Không Long Mã, Lạc Nam cười gằn hứng thú nói:
“Cẩn thận quan sát, chúng ta đem con chuột đang âm thầm giở trò đào ra khỏi hang!”
…
Chúc mọi người ngủ ngon.