Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 41: Tấm thân trong sạch (H)



Những lời phản kháng còn chưa kịp thốt ra đã bị người bên trên cướp lấy bằng nụ hôn cháy bỏng. Tôi không ngốc, tôi biết Phong Hiểu Hàn muốn làm gì. Nhưng hắn hận tôi như vậy, tại sao nguyện ý ngủ cùng tôi?

Là miễn cưỡng bản thân, muốn làm tôi tổn thương?

Tôi chợt nhớ lại những lời trước đây mình từng nói:

“Phong Hiểu Hàn, tôi chỉ chơi đùa với cậu thôi.”

“Tôi chán rồi, chơi đùa bấy nhiêu là được rồi. Chia tay đi!”

“Cậu có đi đâu thì mặc cậu, tóm lại từ nay về sau đừng có đi theo tôi nữa. Tôi sợ bị lây cái bệnh nhà nghèo của cậu!”

“Đừng sĩ diện hão như vậy, không biết cậu phải làm thêm bao lâu mới đủ số tiền này đấy!”

“Coi như tôi bố thí cho cậu, thời gian qua đã khiến tôi thấy mới mẻ.”

Càng nghĩ tôi càng có thể khẳng định hắn muốn chơi đùa với tôi, lên giường sau đó vứt bỏ tôi, để tôi cũng nếm trải cảm giác nhục nhã mà hắn từng chịu.

“Phong Hiểu Hàn, đừng như vậy mà…”

Tôi rất sợ. Hai mươi lăm tuổi, trừ nụ hôn đầu tiên trao cho hắn, tôi chưa từng thân mật với bất kỳ người đàn ông nào. Ở quán bar, tôi có thể giả lả nói cười, nhưng tiếp xúc thể xác thì hoàn toàn không có. Cũng bởi tay nghề pha chế của tôi tốt nên chủ quán luôn ưu ái, không để tôi bị khách quấy rối, muốn tôi chuyên tâm sáng tạo đồ uống giữ chân khách hàng.

Nhưng hôm nay bị hắn đối xử như vậy, tôi không chịu được mà khóc òa lên. Là do Cửu An uy hiếp tôi, là do gia đình phá sản nên tôi mới rơi vào cảnh này. Mấy năm qua tôi sống cũng đâu dễ dàng gì, nhịn nhục chấp nhận cho hắn đối xử với tôi như vậy còn chưa đủ sao? Nhất thiết phải ép tôi như vậy sao?

Phong Hiểu Hàn tự cởi áo, cơ thể so với năm đó còn cường tráng hơn, đàn ông hơn. Hắn dùng áo trói chặt tay tôi, nụ hôn chuyển xuống cằm, tới cổ, chạm đến xương quai xanh…

“Em còn giả vờ làm gì? Đã lên giường cùng bao nhiêu đàn ông rồi, hửm?”

“Anh khốn nạn! Cút cho tôi!”

Hắn muốn ***** *** tôi, ngay tại phòng khách của căn nhà mà tôi từng sống. Hơn bảy năm trước, tôi từng ngồi ở vị trí này, cùng bạn bè xem phim, chơi điện tử, ăn quà bánh, còn hiện tại thì sao? Tôi sắp đánh mất tấm thân trong sạch của mình. Mà kẻ làm ra chuyện này lại chính là người tôi thương nhớ bấy lâu.

“Nhiều người quá nên không nhớ ư?”

Tôi thở hổn hển, cố gắng tránh đi bàn tay thô ráp đang chơi đùa từng tấc da thịt mình. Cơ thể như có lửa đốt từ bên trong, nóng rực khiến tôi muốn phát điên lên. Cổ họng tôi bật ra một tiếng rên thật khẽ, âm thanh nũng nịu, nửa như khóc nửa như khát cầu làm tôi ngỡ ngàng thay.

Phong Hiểu Hàn bật cười, nụ cười đậm nét khinh bỉ: “Dâm đãng đến vậy còn giả vờ ngây thơ? Cứ sống đúng bản chất của em đi!”

Hắn cởi thắt lưng, kéo quần xuống. Tôi chưa kịp lùi lại đã bị hắn tóm lấy đùi, ép vòng qua thắt lưng hắn. Không có dịu dàng ôn nhu, không có nửa lời yêu thương, hắn cứ thế xông vào bên trong thân thể tôi.

“A!!! Đau quá!!!”

Tôi òa khóc, cơ thể căng nứt như bị xé rách, chỗ đó vừa trướng vừa đau đớn. Tôi không giãy giụa nổi nữa, chỉ biết rơi nước mắt. Lần đầu tiên của tôi cứ thế bị hắn chiếm đoạt.

“Mẹ nó! Chặt vậy sao? Vẫn là tr.i.n.h nữ sao?”

Phong Hiểu Hàn, tôi sẽ chém chết hắn!

Cả người tôi đau đến run lên bần bật. Truyện tranh thiếu nữ đều nói xạo! Sung sướng đâu? Thỏa mãn đâu? Tôi chỉ thấy mình đau đến không thở nổi. Người tôi bị trói, bị giữ chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận sự ra vào mạnh mẽ của hắn.

“Dừng lại đi… làm ơn… huhu…”

Tôi càng khóc và cầu xin, hắn lại càng mạnh bạo. Tôi đang tự hỏi có phải hắn muốn giết chết tôi bằng phương thức này hay không?

“Phong Hiểu Hàn, đừng mà… tôi không thể…”

Mồ hôi hắn tuôn ra như tắm, không ngừng hôn, không ngừng vuốt ve tôi. Mãi một lúc sau hắn mới vuốt tóc tôi nói nhỏ: “Thả lỏng chút, em siết chặt như vậy làm gì?!”

“Tôi không biết!”

Tôi thật sự không biết mà. Cơ thể tôi phản ứng ngẫu nhiên thôi, tôi không điều khiển được. Phong Hiểu Hàn cởi trói cho tôi, để tay tôi vòng qua cổ hắn, nâng người tôi lên không ngừng ra vào. Rốt cuộc tôi cũng hiểu thể lực của nam và nữ khác nhau như thế nào. Nếu không có hắn giữ lại, chắc tôi sẽ ngã nhào ra sàn nhà rồi.

“Yên Sơ, đây là em thiếu nợ tôi.”

“Hu hu, tôi xin lỗi. Tôi biết lỗi rồi, anh tha cho tôi đi mà!”

Ngoài van xin tôi không biết phải làm gì hơn. Tôi hơi hối hận rồi, hồi đó đáng lẽ không nên đi học pha chế, bartender khỉ gió gì hết mà nên đi học Quyền anh, chí ít tôi có thể đấm chết con m* cái tên này!

“Mèo nhỏ của anh, nói thử xem bao nhiêu người đã thấy cơ thể xinh đẹp này rồi?”

Hắn vẫn nhớ chuyện tôi biến thành mèo lúc trước. Mấy năm nay vì để không biến thành mèo nữa, tôi đã học cách chỉ chửi thề trong lòng, kiểm soát chặt chẽ từng lời mình thốt ra.

“Không… không có…”

“Không có? Em chưa từng ngủ với ai khác sao?”

Tôi lắc đầu. Tên óc heo này! Không biết thật hay giả vờ vậy? Tôi tưởng đàn ông phải kinh nghiệm đầy mình trong mấy chuyện thế này chứ!

Hắn vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở nóng ấm phả lên da thịt trần trụi, hắn liên tục hôn lên, gặm cắn để lại dấu tích trên người tôi. Nụ hôn rơi xuống nụ hoa trước ngực, bị hắn liếm láp, kích thích đến độ bụng dưới thắt lại. Chỗ riêng tư bên dưới không ngừng bị mở ra, thanh âm da thịt cọ xát vang lên bên tai làm tôi thấy rất xấu hổ.

“Rất vinh hạnh là người đầu tiên ngủ cùng em.”

Đi chết đi! Đồ lưu manh!

Phong Hiểu Hàn đem tôi làm trên sofa đến chết đi sống lại. Tôi chẳng biết chúng tôi đã làm bao nhiêu lần, cả người tôi chỉ còn đúng hai chữ: Rã rời.

Trưa hôm sau, tôi thức dậy ở trên giường, thân thể đã được tắm sạch, áo ngủ cũng được thay chỉnh tề. Tôi ngây người một lúc rồi chui vào chăn khóc nức nở. Tôi thất thân rồi, sau này có phải sẽ không ai cần tôi nữa không? Có phải tôi sẽ bị người ta cười nhạo, nói tôi bị bao nuôi, bán thân để sống đúng không? Ba mẹ nếu biết chuyện thì sao? Lỡ tôi có em bé thì thế nào?

Tôi không trông mong chuyện Phong Hiểu Hàn sẽ chịu trách nhiệm. Có khi chút nữa thôi hắn sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi đây, để mặc tôi tự sinh tự diệt.

Tôi lại có cảm giác muốn chết đi nữa rồi.

Cạch.

Tiếng cửa mở vang lên, tôi vẫn chìm trong đau đớn không mảy may phát hiện.

“Em tính để mình chết ngạt hay sao?”

Kẻ chết tiệt mượn rượu làm bậy kia đi đến giật mất chăn của tôi rồi!