Tiểu Thư Mèo Của Anh

Chương 44: Triền miên (2)



Phong Hiểu Hàn lại dùng nam sắc dụ dỗ tôi: “Hay… em thử biến thành mèo đi?”

Tôi trừng mắt: “Anh muốn làm gì? Đừng có cầm thú như vậy! Anh điên rồi đúng không?”

Thế mà trong lòng tôi, suốt một thời gian dài Phong Hiểu Hàn luôn là tượng đài nam sinh ngây thơ, dịu dàng, ngoan hiền, khiến tôi vừa nhìn đã muốn xắn tay áo lao vào nửa thì bắt nạt, nửa thì chở che.

Dối trá! Tất cả chỉ là tôi tự huyễn hoặc mình mà thôi.

Hắn híp mắt cười, giờ tôi thấy hắn cười kiểu này chỉ rờn rợn, giống như đang âm mưu chuyện gì vậy: “Em nghĩ đi đâu đó?! Anh chỉ muốn vuốt ve em trong dáng vẻ một con mèo thôi mà.”

“...”

Nhìn mặt bà đây đi! Trông ngốc lắm à? Tưởng thế mà tôi tin à?

“Ở Úc, anh có nhặt được một con mèo lông vàng, rất đáng yêu. Anh giữ nó trong ký túc xá, sau đó mới mang theo nó chuyển ra ngoài ở. Nó cũng tên Gà Rán.”

“... Anh có niềm đam mê vui thú gì với cái tên này vậy?”

“Nghe rất dễ thương, lại còn ngon nữa.”

Tôi dựng hết tóc gáy. Thằng cha này muốn ăn tôi?

Mà khoan, cũng đã “ăn” rồi còn gì.

“Em… lâu rồi không chửi tục nữa… không biết có bị biến thành mèo không…”

Tôi chần chừ, hơi nhát miệng. Bảy năm rồi, tôi không nói tục lấy một chữ. Đó là bản lĩnh đấy!

Nhưng Phong Hiểu Hàn không ngừng thủ thỉ, muốn tôi thử nói một câu, cho dù là mắng hắn cũng được. Nói một hồi tôi cũng xuôi xuôi. Lúc trước không dám là vì sợ không biến về thành người được, giờ hắn đã ở ngay trước mặt rồi, tôi có gì phải e dè?

Cân nhắc vài phút, tôi hít thở sâu, buông ra từ ngữ tục tĩu mà bảy năm nay chỉ dám nói thầm trong lòng. Cơ thể đột nhiên nóng bừng, tôi kêu lên một tiếng “meo~”, giơ móng vuốt tự hết hồn.

Chết tiệt! Cũng may là bảy năm qua tôi giữ mồm giữ miệng. Nếu không thì với bộ móng mập ú này tôi phải pha chế cái kiểu gì đây?

Nhắm mắt, tự tưởng tượng tới hình ảnh một con mèo đổ rượu vào bình, điệu nghệ cầm bình lắc lên thi triển tài nghệ… Tôi cảm thấy ớn lạnh cả người!

Phong Hiểu Hàn ôm lấy tôi vào lòng, hắn không nói gì chỉ lẳng lặng vuốt ve tôi. Biến thành mèo, tôi lập tức có được sự nhạy cảm của động vật, mơ hồ cảm nhận được hắn đang đau lòng. Tôi không hiểu tình cảnh này là gì? Hắn nên hận tôi nhiều hơn nữa, không phải sao?

Không ở bên cô gái khác, mua lại căn biệt thự này, nói ghét tôi nhưng lại cùng tôi triền miên… Lẽ nào Phong Hiểu Hàn vẫn còn thích tôi ư?

Tôi sợ mình tự đa tình. Bảy năm, đối với tôi là quãng thời gian không ngắn. Tôi đã thay đổi rất nhiều, không còn giống với Đạm Yên Sơ hồi đó nữa. Người hắn thích là Yên Sơ của thời cấp Ba, nếu thật sự ở bên nhau rồi, có thể hắn sẽ thất vọng nhận ra tôi vốn chẳng phải người phù hợp. Chưa kể đến sự khác biệt về gia cảnh. Tuy nhà tôi không còn nợ, nhưng ba mẹ mãi mãi chẳng thể trở về cuộc sống giàu sang vô lo vô nghĩ như trước đây. Và mặc dù tôi làm nghề pha chế, nhưng mà chỗ làm lại là quán bar xô bồ phức tạp. Tôi cũng không học Đại học chính quy, còn có nhiều điều giấu hắn…

Tóm lại, tôi rất tự ti và cảm thấy mình sẽ không thể dễ dàng chấp nhận chuyện này.

“Gà Rán, thật nhớ bé quá! Nhiều năm vậy sao vẫn gầy đét thế kia?”

Ê, tới mèo cũng bị body shaming nữa hả?!

“Nhưng bộ lông này thật mượt mà, sờ thật thích.”

Tôi chán ghét lấy móng chống lên ngực hắn. Móng vuốt dài sơ ý quẹt vào khuôn ngực rắn chắc kia vài đường. Hắn nhíu mày, bắt lấy móng tôi săm soi hồi lâu rồi mở lời: “Chà, móng dài rồi nhỉ? Phải cắt thôi!”

Cái đm! Lần nào cũng đòi rút móng tôi! Phong Hiểu Hàn, tôi liều chết với anh!

Tôi có kinh nghiệm vào sinh ra tử với chuyện này, nhân lúc hắn đứng lên liền phóng xuống giường chạy bán sống bán chết kiếm chỗ nấp. Đây là nhà tôi, vẫn là địa bàn của tôi. Sau vườn có một hốc cây to, trốn vào đó trừ khi tôi chủ động bước ra, còn không Phong Hiểu Hàn không tìm thấy tôi được.

Tôi cuộn tròn trong bóng đêm, tận hưởng cơn gió mát mẻ vờn qua từng tấc lông. Làm mèo thích thật! Có thể tùy hứng, có thể trốn đi mỗi khi không muốn đối mặt, không cần đi làm, quan trọng hơn là tuổi thọ không dài, thoải mái mười mấy năm rồi chết đi.

Cuộc sống như vậy trong mắt tôi thật tuyệt vời.

“Gà Rán, Gà Rán? Bé đâu rồi?”

Phong Hiểu Hàn rất nhanh chạy ra vườn, mò mẫm trong bóng đêm mà gọi tên tôi. Mặc kệ hắn! Dám cắt móng tôi, tôi cho hắn tìm đến sáng luôn!

“Yên Sơ, ra đây đi! Đừng đùa nữa.”

Giọng nói đã chuyển thành lo lắng và bất an. Tôi vẫn lặng thinh không nhúc nhích. Tiếng bước chân gần lại, rồi đột nhiên im bặt. Thính giác nhạy bén nghe được một tiếng “hự” thật nhỏ. Tôi khẽ nghiêng đầu, lén quan sát xem chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy Phong Hiểu Hàn ôm ngực, sau đó ngã ra bãi cỏ mướt xanh.

Chết tiệt! Hắn bị sao vậy?

“Meo meo.”

Tôi chạy nhanh đến bên, dùng móng tát mấy cái vào mặt hắn. Làm sao đây? Phải gọi cấp cứu! Á! Mà tôi đang là mèo mà, không gọi điện thoại được!

Tôi đang cuống cuồng không biết phải làm sao thì bỗng nhiên người đàn ông dưới thân mở mắt, dọa tôi hết hồn nhảy dựng lên. Hắn chụp lấy tôi, nhét vào lòng xoa xoa mấy cái, rồi cúi xuống hôn tôi.

“Bắt được em rồi nhé!”

Cơ thể tôi nóng rực, chớp mắt biến thành người. Tôi trần trụi không mảnh vải che thân, cơ thể cứ thế phô bày dưới ánh trăng đêm.