Hắn cứ thế hiểu lầm cô nhiều năm như vậy. Còn tự cười nhạo bản thân ngu ngốc, bị người ta chơi đùa tình cảm lại nhớ mãi không quên. Trong khi người con gái năm đó ở quán bar cười nói với bao người đàn ông khác. Hắn mở miệng là nói năng cay nghiệt như muốn trả lại mối thù năm xưa, còn Đạm Yên Sơ rõ ràng là một cô gái trong trắng mà không phản bác, cứ cắn răng để mặc hắn sỉ nhục.
Nghĩ tới đây hắn chỉ muốn lao đầu vào cột điện chết quách đi cho xong. Tại sao có thể nói những lời đó với cô cơ chứ?
Sau này mối quan hệ giữa hai người mới tốt lên được một chút, dụ dỗ mãi cô mới chịu đến công ty làm việc. Nhưng cấp dưới không hiểu chuyện, suốt ngày bôi nhọ cô, còn lợi dụng lúc hắn không có mặt ở công ty mà chèn ép cô. Hắn biết hết mấy chuyện này, trở về là muốn thấy cảnh cô sà vào lòng hắn, nũng nịu đòi hắn ra mặt giúp mình.
Nhưng mặc kệ hắn hỏi đi hỏi lại không biết bao lần, cô cứ khăng khăng trả lời mình rất ổn, không ai bắt nạt được cô cả.
Lừa gạt!
Cô toàn lừa gạt hắn mà thôi!
Chuyện của Cửu An, hắn nói một câu bỏ qua, trực tiếp thể hiện sự thiên vị để đám người kia biết rằng Đạm Yên Sơ có hắn bảo vệ, không được phép bắt nạt cô như thế. Tưởng chừng vậy là yên ổn, không ngờ lại thành hại cô.
Chuyện tiết lộ bí mật thương nghiệp, khiến lần hợp tác với Vân Đô không thành đều do Cửu An bày trò. Là cô ta để cấp trên sắp xếp cho Đạm Yên Sơ đến gặp riêng trong phòng VIP, bởi vì nơi này sẽ không có camera, đến lúc đó cho dù cô muốn cãi cũng không có bằng chứng gì. Đáng trách nhất chính là Lâm Kiêu Thành kia, lại bắt tay với Cửu An để lừa cô gái nhỏ ngốc nghếch nhà hắn. Tên kia đinh ninh hắn sẽ buông tay, và rồi Lâm Kiêu Thành sẽ nhân cơ hội này mà ra tay cứu giúp cô, để cô cảm kích và nảy sinh tình cảm với anh ta.
Sự tình bị Đạm Yên Sơ phát hiện, cùng lúc này giông bão lần nữa kéo đến, ba cô bị lên cơn đau tim mà qua đời.
Hắn đã làm gì vào thời điểm đó? Hắn ở công ty, cho rằng cô giận dỗi vớ vẩn, thậm chí còn ghen tuông với đoạn tình cảm mập mờ mà Lâm Kiêu Thành dành cho cô.
Vì sao hắn lại đần độn như vậy? Nếu cô có ý gì, thì mấy năm qua đã cùng Lâm Kiêu Thành làm một đôi rồi.
Là do trong lòng cô chỉ có hắn nên mới mặc hắn ức hiếp, chứ nếu đổi lại người khác thì với tính cách của Đạm Yên Sơ sẽ không để kẻ đó yên thân.
Trong tài liệu đưa tới còn kẹp bệnh án của cô. Lúc nhìn qua hắn cũng hoang mang.
Cô bị lạc nội mạc tử cung mức trung bình, cần phải điều trị nếu không sẽ khó có con.
Vì ba mẹ ly hôn từ nhỏ nên hắn luôn cảm thấy nuôi dưỡng con cái không phù hợp với hắn chút nào. Hắn chưa từng bận tâm chuyện cô có thể mang thai hay không. Có thì sinh, không thì sống cuộc sống của hai người cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng Đạm Yên Sơ ngốc nghếch lại tự mình nghĩ ngợi nhiều, cứ âm thầm giấu hắn.
Phong Hiểu Hàn nhắm mắt, nghĩ lại một loạt những chuyện xảy ra trong bảy năm nay, càng nghĩ càng tự trách bản thân không xứng với tình cảm của cô.
Hắn từng cảm thấy bản thân quá khờ dại, bị Đạm Yên Sơ đá bay mà vẫn cứ thích cô. Nhưng giờ hắn mới biết mọi điều cô làm chẳng qua là muốn tốt cho hắn.
Tốt được sao?
Không có cô ở bên cạnh hắn không thấy tốt chút nào cả.
Nếu ngày đó hắn sáng suốt hơn, bình tĩnh xem xét mọi khía cạnh thì liệu hiện tại hai người sẽ thế nào? Chí ít bảy năm qua cô cũng không đơn độc đối mặt với biết bao chuyện tồi tệ.
Hừng đông đến, những tia nắng ban mai ngọt ngào khẽ rơi vào căn phòng tối tăm. Hắn không tìm thấy cô nữa, một người lớn như thế lại biến mất, không có chút tung tích nào.
“Đạm Yên Sơ, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Phong Hiểu Hàn nhìn bản thân trong gương, thấy cả người nhếch nhác, râu ria xồm xoàm liền sực tỉnh.
Không được! Hắn phải chỉnh đốn lại bản thân, tìm cho bằng được cô trở về!
Chẳng phải cô thường khen hắn đẹp trai sao? Đúng rồi, cô sao nỡ bỏ lại hắn được chứ!
Phong Hiểu Hàn tắm rửa, cạo râu sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề lái xe về quê của Đạm Yên Sơ. Mẹ của cô nghe nói người đến là bạn trai của Yên Sơ liền vội vã mời vào:
“Cháu là bạn trai của Yên Sơ ư?""
“Vâng. Xin lỗi vì giờ mới đến thăm bác.”
Phong Hiểu Hàn muốn tìm manh mối từ người nhà của cô. Thân phận phù hợp nhất để xuất hiện chính là “bạn trai”.
Mẹ của Yên Sơ rưng rưng nước mắt: “Con bé đấy từ nhỏ đã được chiều hư rồi. Nó không nói tiếng nào, chỉ nhắn với bác là ra nước ngoài làm ăn. Thật không cháu?”
Không ngờ cô còn nghĩ ra được lý do này. Chắc đã lên kế hoạch rời đi từ trước rồi.
“Vâng. Yên Sơ đi Úc làm việc bên tổng công ty của cháu. Một thời gian nữa sẽ về ạ.”
“Nó dốt nhất chính là Tiếng Anh, sao mà đi nước ngoài được hả cháu?”
Hắn cười an ủi: “Bác đừng lo. Thời gian gần đây Yên Sơ chăm học tiếng Anh lắm. Đã giỏi hơn trước nhiều rồi.”
“Hai đứa chắc cũng mới quen nhau thôi nhỉ? Thời gian trước còn có một người cũng đẹp trai lắm, đến nhận là người yêu của Yên Sơ. Mà chắc chia tay rồi.”
Hắn nheo mắt, cảm thấy có gì đó sai sai: “Ai vậy ạ?”