Từ sau khi kết hôn, tôi vì muốn có con mà nỗ lực đến bệnh viện khám định kỳ. Phong Hiểu Hàn còn mới bác sĩ tư nhân nổi tiếng để giúp tôi. Song, hắn vẫn luôn thủ thỉ với tôi rằng không có con cũng chẳng có gì hệ trọng, cuộc sống hai người như thế này quá đỗi tốt đẹp rồi.
Nhưng tôi biết hắn chỉ an ủi để tôi không áp lực mà thôi.
Kết hôn ba năm rồi mà bụng tôi vẫn không có động tĩnh. Điều này khiến mẹ tôi lo sốt vó.
“Con à, mày đã đi khám chưa?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Phong Hiểu Hàn đã lanh mồm lanh miệng nói giúp: “Tụi con đi khám rồi. Bác sĩ nói vợ con vẫn ổn, nhưng còn con vì công việc hơi áp lực nên chưa có con được.”
Mẹ tôi thở dài, bắt đầu giảng giải một hồi nào là vợ chồng phải có con cái mới hạnh phúc, nào là tuổi trẻ bây giờ cứ thích sống đơn độc như thế về già mới thấu cảnh hai ông bà già đơn chiếc chăm nom nhau…
Nghe mà choáng váng hết nửa ngày trời.
Thế nhưng Phong Hiểu Hàn vẫn chăm chú lắng nghe, một chút khó chịu bực bội cũng không thấy đâu.
Trở về nhà, câu đầu tiên tôi nói với hắn là: “Anh, em xin lỗi.”
Hắn trừng mắt, cốc lên đầu tôi một cái: “Lại nghĩ linh tinh cái gì nữa đấy?! Em lúc nào cũng ôm hết lỗi lầm vào người thế à.”
Tôi nhắm mắt, không biết nên trả lời thế nào. Hắn ôm lấy tôi, an ủi: “Em đừng như thế. Con cái là duyên phận. Anh chỉ cần em thôi. Tuyệt đối không được nghĩ ngợi sâu xa rồi rời bỏ anh. Biết chưa?”
“Chồng à…”
Tôi nũng nịu dựa vào lồng ngực vững chãi của hắn. Rốt cuộc kiếp trước tôi đã ăn ở đức độ ra sao mới có thể tìm được một người đàn ông tốt như hắn chứ!
Phong Hiểu Hàn nhấc bổng tôi lên, đi lên lầu. Hai chúng tôi cùng ngã lên chiếc giường êm ái, hắn khẽ cắn vành tai tôi.
Đồ xấu xa lưu manh! Tai là nơi nhạy cảm nhất của tôi đó!!!
“Vợ à, hay chúng ta thử một chút. Biết đâu đứa bé sẽ đến đấy.”
Cửa phòng còn chưa khép, hắn đừng có lỗ mãng như vậy chứ!
(5)
Phong Hiểu Hàn phải đi công tác hơn ba tuần. Tôi thiếu điều muốn đem mền gối đến quán pub ngủ luôn vì buồn chán. Có hắn ở nhà thi thoảng trêu chọc, dù lâu lâu tôi hay mắng hắn, nhưng thật sự xa nhau rồi lại thấy cô đơn vô cùng.
Tối đó, tôi nằm trên giường ôm gối, bên cạnh là máy tính đang mở camera. Tôi nhìn chăm chú người đàn ông trong màn hình, chớp chớp mắt: “Chồng à, có nhớ em không nè?”
Phong Hiểu Hàn đang ở khách sạn, nửa thân trên để trần, phía dưới chỉ quấn khăn tắm, tóc vẫn còn ướt. Cơ bắp và da thịt cứ thế lồ lộ trước mắt tôi.
Tôi thoáng kích động. Cố ra vẻ bình tĩnh nhưng quên mất tôi làm sao qua mắt được Phong Hiểu Hàn cơ chứ.
“Vợ ơi, anh có quà cho em đấy.”
Mắt tôi sáng lên, nghe theo chỉ dẫn của hắn đến tủ quần áo, kéo ngăn dưới cùng ra. Bên trong quả thật có chiếc hộp màu trắng, còn thắt chiếc nơ hồng xinh xinh.
“Em mở ra xem thử có thích không?”
Nhìn dáng vẻ của cái hộp này, tôi đoán chắc là mỹ phẩm hoặc trang sức gì đó. Nào ngờ mở ra, vừa nhìn mặt tôi đã đỏ bừng, nóng đến độ tưởng chừng bốc hỏa.
“Anh… anh… anh…”
Ý tôi là “Anh tặng em cái quái quỷ gì vậy hả?”.
Nhưng tôi lắp bắp mãi không thốt thành lời. Phong Hiểu Hàn mỉm cười, gương mặt xán lạn kia sao có thể sắc dục đến thế???
Tôi nhìn máy rung màu hồng nhạt, câm nín không biết đáp lại kiểu gì. Tôi thấy tới bước này là kích thích lắm rồi, còn làm quá thì da mặt mỏng manh của tôi không chống chọi được đâu.
Phong Hiểu Hàn vừa dụ dỗ vừa ép buộc, giọng hắn trầm ấm như thể đang cố phù phép thôi miên tôi, để tôi ở trước camera máy tính, bày ra dáng vẻ phóng túng nhất từ trước đến nay.
Tôi tự nắm lấy ngực mình, chậm rãi vuốt ve từng chút một. Tựa vào chiếc gối mềm mại phía sau, bắp đùi mở rộng…
Bên kia màn hình cũng ngập tràn phong vị tình ái, cơ thể của hắn toàn bộ hiển hiện trước camera.
Tôi thấy mình điên rồi mới đồng ý làm cái trò này!
“Đặt vào trong đi em.”
Đấy! Lại dùng giọng điệu đó quyến rũ tôi. Hu hu, tôi không kháng cự được.
Tôi ngoan ngoãn đặt món đồ chơi ấy vào thân thể, bật chế độ thấp nhất cũng đủ khiến tôi tê dại rồi. Vật kia ở trong người tôi rung động, cọ xát vào da thịt từng hồi.
“Ngoan, mở rộng chân ra hơn nữa. Đến gần camera một chút.”
Tôi làm theo từng lời hướng dẫn của hắn. Nơi riêng tư lộ rõ, không chút che giấu. Tay tôi vẫn điên cuồng tự xoa ngực, hơi thở trở nên rối loạn. Phong Hiểu Hàn đột nhiên bật cười: “Chờ anh về sẽ làm chết em!”
“Em rất nhớ anh!”
Giọng tôi không biết từ khi nào trở nên nức nở như thế. Mới xa nhau có hai tuần mà đã vậy rồi, còn tận một tuần nữa chúng tôi mới gặp được nhau.
“Nhớ anh? Vậy thì đặt chế độ cao nhất đi.”
“Không được đâu…”
“Nghe lời anh. Chỉ một lúc thôi.”
Tôi mò mẫm đến điều khiển, đẩy lên chế độ cao nhất, bên trong thân thể bị kích thích đến mức hét lên: “Á! Không được!!!”
“Không được kẹp chân lại!”
“Hu hu…”
Tôi khóc, chẳng biết khóc vì cái gì. Đến cuối chỉ còn tiếng thở gấp và cầu xin: “Em không chịu được nữa…”
Tối đó, hai chúng tôi đùa bỡn nhau qua camera, tôi lần đầu tiên trải nghiệm đồ chơi tình dục, kết thúc trò đùa này cũng là lúc cổ họng khát khô, thân thể bủn rủn không còn chút sức lực nào cả.