Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Phương Trình Tình Yêu

Chương 12: Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (12)



Cả nhóm theo cầu thang thoát hiểm lên trên tòa Noguchi thì thấy Miki nằm ngay gần cửa ra tầng thượng với vết hằn trên cổ, có lẽ là do dây thừng gây ra. Ông Kamoshida chạy lại bế thốc Miki lên, khóc nức nở:

- Tại sao?! Tại sao tiểu thư Miki lại...?!

- Trời ơi! - Yuri cúi gằm mặt, giọng run rẩy.

- Có lẽ hung thủ và cô Miki tình cờ chạm trán... - Ông Kogoro cay đắng đoán.

- Chắc là vậy rồi... - Thanh tra Megure khoanh tay đồng ý.

- Nhưng hắn giấu kim cương ở đâu? - Ran hỏi bố.

- Bọn bắt cóc toàn là một lũ khôn lỏi. Ta phải tìm ra hắn càng nhanh càng tốt rồi bắt hắn khai ra. Thanh tra mau cho người điều tra xem có kẻ nào khả nghi không?

- Việc điều tra đang được tiến hành rồi, chắc chúng ta sẽ bắt được hung thủ sớm thôi. - Trung sĩ Takagi trả lời thay ông Megure.

- Ta muốn hỏi một chút. Có vẻ hung thủ biết tòa nhà Kaido có tầng hầm, nhưng tôi không hiểu vì sao tòa nhà này lại bỏ hoang? - Thiếu úy Sato Miwako hỏi ông Kamoshida.

- Ông Kaido vay một số tiền lớn của giám đốc Noguchi, nhưng không trả được nên đành nhượng lại tòa nhà.

- Ông Kaido đó giờ thế nào rồi?

- Ông ta hiện đang mất tích. - Mặt ông Kamoshida u ám.

- Đang mất tích... - Thanh tra Megure khoanh tay, nhắc lại.

Ông Kogoro lên tiếng:

- Tôi biết rồi, hung thủ chính là ông Kaido đó. Ông ta chắc chắn biết rõ về tòa nhà của mình, lại hận việc ông Noguchi lấy mất tòa nhà đó, nên mới bắt cóc con gái ông Noguchi để đòi kim cương.

- Cô cho đăng ảnh truy nã ông Kaido ngay. - Thanh tra Megure hạ lệnh cho thiếu úy Sato Miwako. Thiếu úy Sato đã rút điện thoại từ túi áo ra, sẵn sàng liên lạc.

- Shinichi nghĩ gì thế? - Ran hỏi Shinichi đang khoanh tay im lặng.

- Có gì đó là lạ... - Shinichi lẩm bẩm.

- Cái gì lạ cơ?

- Không, chắc tớ nhầm. Suzuki, cậu kể lại tình hình lúc bị bắt cóc đi. - Shinichi đánh trống lảng. Cậu quay sang Sonoko.

- Ừ... Chị Yuri rủ tớ tới lò hỏa thiêu sau khi chị ấy giúp các sư dọn dẹp sau đám tang, nên tớ đợi trong gian chính của chùa. Nhưng đợi mãi không thấy chị Yuri đâu nên tớ vào phòng nghỉ tìm, thì bị một kẻ nào đó bịt khăn tay lên mũi. Tớ chỉ chống cự được một chút rồi ngất đi luôn...

- Tôi cũng thế. Tôi đang xem danh sách những người đến viếng trong phòng nghỉ thì bị bịt mũi bằng khăn tay... Tôi rất xin lỗi vì đã để Sonoko bị liên lụy. - Yuri hấp tấp xin lỗi.

- Không sao đâu mà. - Sonoko lắc đầu.

- Cả hai đều không nhìn thấy hung thủ à?

- Lúc đó tớ hoảng quá, chẳng có thời gian quay lại nữa... Khi tỉnh dậy thì tớ đã bị che hết cả mắt, mũi, tai lẫn miệng, lại còn bị trói vào ghế nữa. Nhưng khi ấy tớ vẫn thoáng nghe được tiếng giãy giụa, nên biết chị Yuri ở cạnh mình. - Sonoko vừa nhìn Yuri vừa nói.

- Tôi bị bịt miệng nhưng vẫn cố kêu la. Vì chống cự nhiều quá nên tên bắt cóc mới đánh thuốc mê tôi thêm một lần nữa. - Yuri kể.

- Hung thủ xuống tầng hầm mấy lần? - Shinichi hỏi Sonoko.

- Xem nào... Tớ được nói chuyện điện thoại hai lần... Tớ nhận ra được tiếng cửa kèn kẹt, sau đó hung thủ đưa ống nghe cho tớ trả lời thay cả hai, rồi lại đánh thuốc mê tiếp. - Sonoko thầm nghĩ.

- Hai lần à...

- Lần thứ hai hắn đánh thức tớ bằng thuốc, rồi lại tẩm thuốc mê tiếp, làm tớ ngủ mê mệt, chẳng biết gì tới khi Ran và mọi người tới cứu... - Trông Sonoko có vẻ như sắp khóc thêm.

- Cậu bình tĩnh lại đi, mọi chuyện ổn cả rồi. Mà Shinichi hỏi thế để làm gì? - Ran không hiểu ý đồ của Shinichi.

- Tớ biết hung thủ hành động thế nào rồi.

- Hả? - Mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn cậu.

- Hừm, đồ khoác lác. - Ông Kogoro khịt mũi.

- Kudo, cháu nói thật đấy à? - Trái ngược với ông thám tử, thanh tra Megure nghiêm túc hỏi lại.

- Vâng. Phiền mọi người đi bộ dọc theo con đường chị Miki cầm va li đựng kim cương đi bang nãy được không?

- Đi bộ à? - Thanh tra Megure hỏi lại.

- Vâng, như thế chúng ta đều có thể trực tiếp chứng kiến hành vi của kẻ bắt cóc. À, bác cho gọi viên cảnh sát nói chuyện với chị Miki giữa đường tới luôn nhé.

- Người nhặt va li hộ cô Miki ấy à? - Ông thanh tra hỏi.

- Vâng.

- Được rồi, gần chỗ cô Miki ngã có một đồn cảnh sát, chắc ông ta làm ở đó.

- Chúng ta đi nào. Chắc chắn hung thủ đã gài một cái bẫy tinh ranh ngay trên đường đi.

- Cái bẫy tinh ranh... Ừ, ta đi. - Thanh tra Megure tin tưởng gật đầu trước ánh mắt quả quyết của Shinichi. Ran và Sonoko cũng đi theo đầy vẻ tin tưởng. Chỉ ông Kogoro là vừa lẩm bẩm cáu kỉnh vừa miễn cưỡng đi cuối cùng.