Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Phương Trình Tình Yêu

Chương 15: Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (15)



Xe cứu thương và xe cảnh sát đỗ trước ngôi nhà nhỏ cách cửa hàng cá cảnh ông Kogoro dừng chân ban nãy chưa đầy 50m. Từ trong nhà, một nhóm nhân viên cứu hộ xuất hiện, khiêng cái cáng chở một bà lão. Một nhân viên đang mát xa tim cho bà.

- Bà Katsuyo cố lên, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay thôi! - Một cậu thanh niên trẻ chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi với mái tóc nhuộm vàng ra sức động viên.

Anh ta định cùng các nhân viên cứu hộ lên xe cấp cứu thì bị thiếu úy Sato Miwako của đội điều tra số 1 Sở cảnh sát chặn lại.

- Anh đứng nguyên đó. - Ánh mắt thiếu úy Sato nghiêm khắc.

- Hả? - Cậu thanh niên ngạc nhiên dừng lại.

- Chúng tôi cần anh ở lại đây để trả lời một vài câu hỏi.

- Này, tôi có làm gì đâu! - Nói rồi cậu ta dữ dằn hất tay thiếu úy Sato và lại định leo lên xe cứu thương.

Đúng lúc đó thì trung sĩ Takagi chạy tới, vặn cánh tay cậu thanh niên, kéo mạnh từ trên xe xuống.

- Cậu nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn đấy! - Anh Takagi đe dọa.

- Đau quá! Được rồi, được rồi mà! - Cậu ta nhăn nhó kêu, sợ hãi gật đầu.

- Takagi? Cả Kudo nữa! - Thiếu úy Sato vui mừng nhìn hai người. - Tôi biết hôm nay anh được nghỉ, nhưng anh có thể đưa người này vào nhà được không? Tôi muốn hỏi anh ta vài câu.

- Được thôi. Theo tôi nào. - Anh Takagi xách tay cậu thanh niên dẫn vào nhà.

- Có vụ án ạ? - Shinichi hỏi thiếu úy Sato.

- Chuyện đó thì chưa chắc. Người vừa rồi tên là Yamashita Makoto, giúp việc cho nhà này. Trong khi cậu ta ra ngoài mua bỉm dành cho người già, cầu dao của căn nhà bị sập. Trong nhà có bà Miyano Katsuyo đã bảy mươi lăm tuổi, điện ngắt làm máy hô hấp nhân tạo bị ngưng, khiến tim và phổi bà ấy ngừng hoạt động. Giờ bà ấy đang trên đường đến bệnh viện cấp cứu. - Thiếu úy Sato nhìn theo chiếc xe cứu thương vừa đi khỏi căn nhà vừa rú còi inh ỏi.

- Máy hô hấp nhân tạo bị ngắt điện... Chuyện gay phết nhỉ. - Ông Kogoro không hiểu ở đâu xuất hiện, thò mặt vào giữa Shinichi và cô thiếu úy.

- Ông Mori...! - Thấy ông thám tử, thiếu úy Sato chau mày hơi bất mãn.

- Hóa ra bà lão giờ chỉ nằm trên giường... - Ông Kogoro thở dài nhìn theo xe cứu thương.

- Ủa, ông biết bà Miyano Katsuyo à? - Thiếu úy Sato ngạc nhiên hỏi.

- Hồi tôi còn nhỏ, người ta có trào lưu nuôi cá cảnh nhiệt đới, nên tôi cũng từng tới cửa hàng của bà Miyano mua cá về nuôi. Nhưng chỉ một thời gian sau là tôi chán nên đem cho...

- Ra thế. Hồi đó bà Katsuyo có cửa hàng à?

- À không, chồng bà ấy mới là chủ cửa hàng. Tôi nhớ ông ta có gương mặt đáng sợ như cá sấu ấy... Từ khi ông chồng mất vào khoảng năm năm trước, một mình bà lão trông coi cửa hàng. Vì quá đau buồn trước cái chết của chồng, bà ấy bị bệnh tâm thần. Sau đó cô con gái xinh đẹp nối nghiệp gia đình... nhưng có vẻ cửa hàng đã sập được nửa năm rồi. Phải không Shinichi? - Ông Kogoro nhìn Shinichi dò hỏi.

- Đúng rồi, vì cửa hàng thú nuôi to đùng kia xuất hiện mà. - Shinichi nhắc lại lời trao đổi lúc nãy với ông Kogoro cho thiếu úy Sato nghe.

- Thế à... - Thiếu úy Sato thương cảm. Cô tiếp tục kể thêm. - Bà Katsuyo rất ghét bệnh viên, suốt ngày năn nỉ xin về nhà, nên cô Yukari con gái bà ấy quyết định chăm sóc mẹ ở nhà. Không may bệnh tình của bà ấy ngày càng nặng. Gần đây có lúc bà ấy còn mất hết nhận thức, không tự thở được nữa...

- Thế nên anh y tá kia mới phải đến giúp cô Yukari ạ? - Shinichi hỏi.

- Ừ. Cô Yukari là người thân duy nhất của bà Katsuyo... Hôm nay cô ấy phải ra ngoài làm thêm, nên cậu thanh niên kia tới thay.

- Khi máy hô hấp nhân tạo ngừng thì trong nhà không còn ai phải không ạ? - Shinichi hỏi lại cho chắc ăn.

- Ừ. Thật ra chuyện đó không được phép xảy ra... Nhưng việc mua đồ ở siêu thị ngay đằng kia chỉ mất năm, mười phút thôi, nên cậu ta vẫn đi. - Thiếu úy Sato chỉ siêu thị lớn cách chỗ họ đứng khoảng 50m. - Hôm nay cậu ta đi mua bỉm và giấy ướt. Khi về nhà thì thấy cầu dao đã sập nên cậu ta vội vàng gọi điện cho bệnh viện nơi có bác sĩ điều trị cho bà cụ...

- Không có ai ở nhà mà cầu dao lại bị sập... - Shinichi thấy có điểm gì khúc mắc ở chi tiết này.

- Đúng thế.

- Em có thể nghe anh Yamashita trả lời câu hỏi của chị không? - Shinichi xin phép.

- Dĩ nhiên. Mà thực ra chị cũng muốn có người giúp. Chắc bên bệnh viện cũng thấy gì đó không ổn nên mới gọi cảnh sát.

- Được rồi, thám tử lừng danh Mori Kogoro này sẵn sàng cho cô mượn một tay.

- Hả? - Thiếu úy Sato khó chịu ra mặt.

- Lẽ nào cô không muốn nghe những lời ý kiến đáng giá của một đàn anh như tôi? - Ông Kogoro bỗng nghiêm mặt. Trước đây ông vốn là nhân viên Sở cảnh sát.

- À không... - Thiếu úy Sato vội vàng lắc đầu.

- Chắc cậu thanh niên kia chán việc chăm sóc nên tự mình sập cầu dao thôi. Nhìn kiểu đầu màu vàng và thái độ nhí nhố như vậy là ta biết cậu ta không đáng tin rồi.

- Sao ông lại đánh giá người khác qua vẻ ngoài thế...

- Hừm, trông mặt mà bắt hình dong. - Nói rồi ông Kogoro rút điện thoại di động trong túi quần ra, gọi điện tới chỗ nào đó trên tờ danh thiếp.

Thiếu úy Sato ngán ngẩm tới mức chẳng thèm cãi lại ông thám tử, đành cùng bọn Shinichi vào nhà.