Tiểu Thuyết Conan: Án Mạng Phương Trình Tình Yêu

Chương 17: Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (cuối)



May mắn là bà Miyano Katsuyo đã sống sau khi được cấp cứu tại bệnh viện. Điều đáng ngạc nhiên hơn là bà đã hồi phục khả năng tự hô hấp.

Theo lời kể của ông Kogoro, cô Miyano Yukari đã thoát án tử hình. Tòa án đã xem xét đến công lao chăm sóc tận tụy và cả gánh nặng tâm lý mà cô phải chịu. Luật sư bảo vệ đã nói, sự việc như thế này có thể xảy ra đối với bất kỳ ai, vì thế xã hội cần có những biện pháp hỗ trợ, chứ không thể coi đó là việc của cá nhân.

Anh Uozumi đã giao việc điều hành công ty bên Trung Quốc cho cấp dưới để về Nhật Bản sống. Cô Yukari giờ có anh bên cạnh chăm sóc mẹ.

Nghe câu chuyện, Shinichi và Ran đều thở phào nhẹ nhõm.

Ông Kogoro được anh Uozumi cảm ơn khá hậu hĩnh, nên hôm nay ông dẫn Ran và Shinichi tới ăn thịt nướng ở một quán gần văn phòng thám tử. Đây quả là một dịp hiếm có.

- Mày ăn thêm rau nữa đi chứ! Ăn rau ấy! - Ông Kogoro gắp miếng rau đã bắt đầu cháy ở góc tấm lưới nướng thịt, cho vào đĩa Shinichi.

- Bác có tiền rồi mà vẫn bủn xỉn như mọi khi nhỉ? - Shinichi nhanh nhảu gắp miếng sườn ông Kogoro nướng cẩn thận nãy giờ, cho vào miệng.

- Này, sao mày dám ăn sườn của ta!

- Bố để Shinichi ăn một miếng thì có sao! Đây, con cho bố phần của con vậy. - Ran để miếng sườn mình vừa nướng lên đĩa bố.

- Hừm, thằng nhóc khôn lỏi... - Ông Kogoro vừa hậm hực vừa ăn miếng thịt Ran gắp cho. Mặt ông lập tức sáng bừng lên. - Ôi, ngon quá! Sườn nướng đúng là món ngon nhất!

Ran nhìn bố sung sướng ăn:

- Bố ăn ngon thế thì tốt... - Cô đổi chủ đề. - Giờ cô Yukari và bà cụ lại sống cùng chú Uozumi rồi, may thật.

- Ừ, kết thúc có hậu nhỉ. - Shinichi cũng vui vẻ gật đầu.

- Con Hồng Long, à, con Super Red Arowana đó đẹp thật đấy... Tớ mà thấy con Arowana nào đẹp như thế, thì có lẽ cũng nhờ người đi khắp thế gian để tìm nó mất. - Ran nhớ lại con cá ở nhà cô Yukari mà mê mẩn.

- Ha ha, không phải đâu. Chú Uozumi đi tìm cô Yukari, chứ đâu phải con Arowana. - Shinichi bật cười.

Ran và ông Kogoro cùng phản đối:

- Ơ, nhưng chú ấy đưa cả tiền thù lao để mình đi tìm con cá mà?

- Đúng rồi. Nhờ vậy mà chúng ta mới được đi ăn thịt nướng.

- Ừ. Nhưng tớ nghĩ con Arowana đó do chú Uozumi để lại cho cô Yukari khi chú ấy bỏ việc ở cửa hàng.

- Tại sao lại thế?

- Chắc khi chia tay, chú ấy đã hứa với cô Yukari rằng sẽ quay lại đón cô ấy khi mình thành đạt. Nhưng từ đó đến nay đã gần mười năm rồi, chú ấy sợ cô Yukari đã lấy chồng, nên mới nhờ người đi tìm con Arowana. Dù cô Yukari là người yêu trước đây thì chú Uozumi vẫn sợ làm phiền cô ấy nếu cô ấy đã có gia đình. Nhưng việc đi tìm con cá là một cái cớ hợp lý, với lại, nếu cô Yukari chăm sóc con cá cẩn thận, thì đó là bằng chứng cho thấy cô ấy còn quan tâm đến chú Uozumi.

- Ra thế... - Ran gật gù.

- Hừmg, nhờ với chả vả, rõ lằng nhằng. Thà anh ta nhờ mình dò hỏi tình cảm của cô Yukari thì có phải dễ hơn mấy lần rồi không. - Ông Kogoro vừa ừng ực tu bia vừa hậm hực nói xấu.

- Bố nói gì thế? Shinichi mới là người phát hiện con Arowana lẫn phá án cơ mà? - Ran ngán ngẩm nhìn bố.

- Con nói nhiều quá đấy! - Ông Kogoro quay đi chỗ khác, tiếp tục uống bia.

- Con Arowana phải được chăm kỹ lắm mới có màu đẹp thế đúng không? Ran hỏi Shinichi.

- Ừ. Đầu tiên thức ăn của nó phải đủ dinh dưỡng mà phong phú về thể loại. Nhiệt độ của nước và việc phòng bệnh cũng cần rất nhiều công sức. Cô Yukari đã chăm sóc con cá thật cẩn thận, nên nó mới lên màu được như thế.

- Mẹ cô Yukari bị tâm thần, mà cô ấy vẫn chăm chút được con Arowana. Nếu là tớ thì tớ chịu thôi...

- Điều đó đối với ai cũng rất khó. Nhưng cô Yukari tin rằng, nếu mình chăm sóc con Arowana thật cẩn thận, một ngày nào đó chắc chắn chú Uozumi sẽ quay về đón cô ấy. Thế nên dù mọi thứ vất vả đến đâu, cô Yukari vẫn cố gắng được.

- Màu đỏ của con Arowana như là minh chứng cho tình yêu của hai người ấy nhỉ.

- Nói thế cũng đúng. - Shinichi nhồm nhoàm ăn thịt.

- Người Trung Quốc quý cá Arowana vì nghĩ màu đỏ của nó mang lại may mắn đúng không? Tớ chắc con cá đã kéo cô Yukari và chú Uozumi lại gần nhau đấy.

- Chắc thế. Chúng ta cũng biết mẹ cô Yukari xảy ra chuyện khi đang ngắm con Arowana ở cửa hàng thú nuôi mà. - Shinichi nhớ lại.

- Ừ. Hay tớ cũng nuôi Arowana nhỉ?

- Cá Arowana con rẻ hơn con chó Toy Poodle nhiều lắm đấy. - Shinichi gật đầu.

- Ờ, con nuôi đi, con cá sẽ làm dịu không khí nặng nề ở văn phòng thám tử. Nhưng khi nó được vài triệu thì đương nhiên bố sẽ bán đi để kiếm lời! - Ông Kogoro nói.

- Bố thật quá đáng! - Ran phồng má giận dỗi.

- Qúa đáng gì ở đây... Nhưng nhỡ con nuôi nó rồi bố đổ bệnh, phải nằm liệt giường thì sao? - Ông Kogoro bỗng lo lắng.

- Thì đương nhiên Ran sẽ bỏ mặc bác mà chăm con Arowana chứ sao nữa. Nó mà ra màu đẹp thì bán đi được mấy triệu yên cơ mà? - Shinichi cười trêu.

- Thật hả Ran?

- Ai mà biết được? - Ran giả vờ nghĩ ngợi.

- Không được! Không nuôi con gì hết!

- Bố thật là... Con chỉ đùa thôi! - Ran nhăn mặt cười.

- Không được!

- Lúc nãy bố vừa bảo con nuôi cơ mà! - Ran nổi giận.

Ran và ông Kogoro cãi nhau một lúc lâu sau đó. Shinichi chỉ im lặng gắp thịt lia lịa rồi vui vẻ quan sát họ.

Hết .