Trong hội trường, mọi người đã ngà ngà say nên không khí có phần thoải mái hơn. Đám sinh viên giờ đã lẫn vào với các nhà tài trợ.
- A, anh Mine làm giám khảo khi nãy kìa. - Sonoko chỉ Mine Masato đang vui vẻ uống rượu với các nhà tài trợ. - Anh ấy đang là sinh viên, nhưng đã có luận văn về toán học được công nhận, nên chuẩn bị trở thành phó giáo sư trẻ tuổi nhất từ trước đến nay đấy. Sách anh ấy viết cũng bán được mấy trăm nghìn bản.
- Tớ nhớ gần đây anh ấy xuất hiện trong cuộc thi đố vui trên truyền hình và được nhiều người thích lắm. - Ran gật đầu.
- Hình như câu cửa miệng của anh ta là "P=NP, trên đời này không có vấn đề nào không thể giải quyết bằng toán học" phải không? - Shinichi vừa nhồm nhoàm nhai bánh sandwich vừa tham gia câu chuyện.
- Đúng rồi. Nghe nói IQ của anh ấy cao hơn 200 cơ đấy. Nếu anh ấy và Kudo đấu trí thì không hiểu ai sẽ thắng nhỉ? - Sonoko nhìn cậu bạn.
- Tớ đâu có kiêu ngạo tới mức tuyên bố toán học giải quyết được mọi thứ. - Shinichi vừa nhai vừa đáp.
- Mà cậu bầu cho ai thế? - Ran bỗng đổi chủ đề.
- Ai... chẳng được! - Shinichi lảng tránh.
Sonoko xen vào:
- Hay là cậu bị ai đó quyến rũ nên bầu cho cô ta rồi?
- Thế thì tớ rủ Ran đến buổi tiệc này làm gì?
- Ừ nhỉ... Tớ quên mất. - Sonoko gật đầu nhìn cô bạn.
Ran có vẻ yên tâm hơn.
- Các hoa hậu càng ngày càng xinh đẹp hơn... - Ông Agasa Hiroshi đứng cạnh nhóm Shinichi mê mẩn nhìn những cô gái mặc váy điệu đà đứng trên sân khấu. Mặt ông đỏ ửng vì rượu.
- Bác tiến sĩ uống hơi nhiều đấy! - Shinichi lo lắng.
- Không sao đâu... Híc! - Bác Agasa đáp vậy nhưng chân lảo đảo đứng không vững. Rõ ràng là bác không ổn tẹo nào.
- Sonoko thay bố đến làm giám khảo cuộc thi, còn bác tiến sĩ sao lại được chọn ạ? - Ran thắc mắc.
- E hèm. Bác là một trong những nhà tài trợ của cuộc thi lần này đấy. - Bác Agasa ưỡn ngực tự hào.
- Thế ạ?
- Bác nhờ Câu lạc bộ Nghiên cứu Quảng cáo giớ thiệu trò chơi điện tử bác mới phát minh, để xem thị hiếu thế nào.
- Kết quả ra sao ạ? - Sonoko thích thú.
- Ờ... Thì cũng tàm tạm... - Bác Agasa lí nhí.
Shinichi nhăn mặt:
- "Tàm tạm" ấy ạ? Bên câu lạc bộ chê trò chơi của bác chẳng có trận đấu nào ra hồn, vũ khí của nhân vật thì tầm thường, chiến trường thì nhàm chán, không xứng đáng là trò chơi võ thuật còn gì!
- Hì hì, biết ngay mà... - Sonoko bật cười.
- Thảo nào bác uống bao nhiêu rượu từ nãy đến giờ... - Ran giật lấy chai whisky từ tay bác tiến sĩ.
- Bọn sinh viên ngày nay toàn được voi đòi tiên. Người trẻ bây giờ đúng là phải học cách trân trọng những gì đơn giản! - Bác Agasa xị mặt ca cẩm.
- Thôi mà bác. À, mọi người thấy đống giải thưởng phụ của cuộc thi lần này chưa? - Sonoko nhìn dãy bàn đặt giải thưởng phụ trên sân khấu. Trên bàn có nào phần nước uống đủ cho một năm của công ty nước giải khát, nào đồ trang điểm cao cấp, nào vé đôi đi du lịch nước ngoài. Bên cạnh đó còn có các loại quần áo, dụng cụ, thiết bị được tài trợ bởi nhà sản xuất đồ dùng thể thao.
- Sao nhiều giải thưởng thế nhỉ? - Ran hỏi Shinichi.
- Các nhà tài trợ năm nay đều có đối tượng khách hàng chủ yếu là sinh viên. Bằgn cách tài trợ giải thưởng, họ vừa quảng cáo được thương hiệu, vừa cho khách hàng tiềm năng sử dụng thử sản phẩm của mình, từ đó điều tra được thị trường.
- Hóa ra đây là chiêu bài quảng cáo.
- Ừ. Các sự kiện của trường đại học thu hút rất nhiều người tham gia, trong đó cuộc thi hoa hậu là sự kiện hút khách nhất. Nhưng người đoạt giải sẽ bị lợi dụng như một tấm bia quảng cáo của các nhà tài trợ.
- Bia quảng cáo ấy à?
- Hoa hậu sẽ xuất hiện trên báo chí, loa đài, truyền hình. Các công ty để hoa hậu dùng sản phẩm của mình trước công chúng nhằm nâng cao doanh số.
- Làm hoa hậu cũng mệt quá nhỉ.
- Làm gì có chuyện tự dưng được cho không cả đống đồ chứ... - Bác Agasa gật gù.
- Mệt thì mệt nhưng cũng có cái lợi mà. - Sonoko bảo.
- Thế à? - Bác Agasa nghiêng đầu thắc mắc.
- Vâng. Hoa hậu vẫn đang là sinh viên, nên luôn phải tìm kiếm cơ hội việc làm. Bằng cách chiến thắng cuộc thi, họ có thể tiếp cận được với hoạt động của các công ty. Việc này rất có lợi nếu họ muốn nộp đơn xin việc vào một trong các công ty tài trợ.
- Thảo nào càng ngày càng đông người tham gia cuộc thi. - Ran nói.
- Bao giờ vào đại học Ran cũng thử tham gia đi? Ở đây có một giám khảo sẵn sàng bầu cho cậu đấy! - Sonoko liếc Shinichi. Cậu bất giác đỏ mặt.
Mặt Ran cũng đỏ chẳng kém.
- Hai đứa thật thà ghê cơ. - Bác Agasa trêu.
- Hai cậu chẳng có gì thú vị. À, hay là tớ cũng thử đi thi, biết đâu lại cưới được một anh đẹp trai? - Sonoko nhìn hai bạn.
- Cậu chỉ nghĩ được tới đó thôi à?
- Đời người phụ nữ hạnh phúc nhất là lúc cưới chồng còn gì! - Sonoko cãi. Cô nàng bắt đầu nghía mấy cậu con trai trong phòng.
- Hừm, kệ cậu! - Shinichi tìm cách lôi bác Agasa đang gà gật vì rượu ra ngoài ban công. Ran vội vàng giúp cậu.
- Bác không sao đâu mà. Cho bác uống thêm chút nữa đi... Híc!
- Bác uống thế là đủ rồi! Ta ra ngoài hóng gió một chút đi. - Shinichi nhẹ nhàng nói.
Cậu vừa định mở cửa sổ hướng ra ban công thì nghe thấy giọng nam vọng vào:
- Được rồi... một trăm vạn yên tôi vừa có được sau khi chiến thắng chương trình trò chơi tuần trước; tôi sẽ gửi ngay... Nhà toán học chỉ cần giấy bút là đủ. Tôi chỉ cần Kumi xinh đẹp là đủ hạnh phúc rồi. Sau bữa tiệc chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng tôi. - Nói rồi người đàn ông cúp máy. Lúc này Shinichi mới dám mở cửa ra ban công và đưa bác Agasa ra ngoài.
- Chà, khung cảnh đẹp quá nhỉ. - Bác Agasa tròn mắt nhìn những bóng đèn neon lấp lánh nối tiếp nhau như những viên kim cương trong hộp châu báu khổng lồ. Bác hít một hơi dài không khí trong lành của làn gió thu, cảm thấy cơ thể nóng hừng hực vì rượu của mình bỗng sảng khoái hẳn. - Gió cũng mát nữa...
- Bác ổn chứ ạ? - Sonoko lo quá nên cũng thò đầu ra ngoài ban công hỏi thăm.
- Bác khỏe rồi. Ta vào trong uống thêm một cốc đi!
Bác tiến sĩ định quay vào thì có người từ góc tối ngoài ban công bước ra:
- Bác Agasa phải không ạ?
- Ờ.. - Bác Agasa nhìn người đàn ông xuất hiện dưới ánh sáng đèn điện.
- A, anh Mine! - Sonoko ré lên, mắt lấp lánh.
- À, cậu đấy hả?
- Vâng. Cháu đã đọc luận văn "Phương pháp dẫn dắt vào góc chết hiệu quả dựa trên trò chơi điện tử" của bác. Bài viết rất thú vị. Cháu đã học hỏi được khá nhiều điều trong đó. - Mine cúi đầu cảm ơn.
- Thế hả? - Mặt bác Agasa sáng lên.
- Có phải anh Mine đang nghiên cứu phương pháp giải mật mã bí ẩn nhất thế giới không? - Shinichi hỏi.
- Chính xác. Thật không hổ danh thám tử học trò Kudo Shinichi. - Mine thán phục.
- Mặt mã bí ẩn nhất trên thế giới là gì? - Sonoko tò mò.
- Hiện nay mạng lưới Internet trao đổi thông tin với nhau hoàn toàn dưới dạng mật mã. Có thể nói mật mã là nền móng của xã hội hiện giờ, nhưng thực chất tất cả mật mã đều được xây dựng trên toán học cao cấp.
- Mật mã được xây dựng dựa trên toán học à?
- Đúng thế.
- Tớ cứ nghĩ toán học chẳng có ích gì mấy, ai ngờ nó lại quan trọng với xã hội như thế. - Sonoko tròn xoe mắt nhìn Shinichi.
- Cậu hiểu được như vậy thì những nhà toán học như tôi vui lắm. Tuy nhiên, mọi người thử nghĩ xem, nếu thứ mật mã mà chúng ta tin tưởng hóa ra vẫn có kẽ hở và có thể bị phá vỡ thì sao? Điều đó có đáng lo ngại không? - Ánh mắt Mine sắc lẹm.
- Anh hỏi bất ngờ quá, em... - Sonoko ngập ngừng.
- Rất có khả năng thông tin thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng của chúng ta sẽ bị đọc lại một cách dễ dàng. Thông tin trao đổi trong email, các tài liệu quan trọng của các công ty cũng có nguy cơ bị tiết lộ. - Shinichi nghiêm nghị đáp.
- Đúng vậy. - Mine tự mãn nói.
- Có cách phá loại mật mã chúng ta đang dùng hay sao? - Ran ngạc nhiên quay sang nhìn Shinichi.
- Cái đó chưa ai biết. Loại mật mã ta đang dùng hiện nay được xây dựng trên tiền đề rằng không có phương pháp phân tích thừa số nguyên tố một cách đơn giản. Nhưng giả sử ta tìm được một phương trình phân tích mọi số ra số nguyên tố thì tất cả mật mã đều có thể bị phá trong nháy mắt.
- Đúng thế đấy - Mine nói. Anh ta nhấp một ngụm champagne. Nụ cười của anh ta dưới ánh trăng đối với Ran có gì đó thật đáng sợ.
- Sao anh lại muốn giải mật mã đó? - Sonoko ngập ngừng hỏi.
Mine chậm rãi trả lời:
- Có trí óc tốt vẫn chưa đủ, quan trọng là biết sử dụng nó.
- Lời của Descartes, phải không anh?
- Đúng là thám tử nổi tiếng. Em biết nhiều thật. - Mine vui mừng nhìn Shinichi.
- Nhưng em nghĩ "sử dụng" ở đây không phải để kiếm một gia tài, mà để giúp ích cho xã hội cơ.
- Vì ông ấy sinh ra trong xã hội trọng Thiên Chúa giáo mà. Nếu sống trong thời đại tư bản chủ nghĩa như bây giờ, chắc Descartes cũng đổi nghĩa câu nói của mình thành "kiếm một đống tiền" thôi.
Nhìn Mine cười nham hiểm, Shinichi chỉ biết im lặng.
- Liệu anh có tìm ra được phương trình đó không? - Sonoko rụt rè hỏi.
- Thế giới này đều tuân theo mệnh đề P=NP mà.
- P=NP là sao ạ?
- Nếu đặt một đề bài là P, thì phương trình giải của đề bài ấy được ký hiệu là NP. Trong số các nhà toán học có nhiều kẻ cẩu thả, cũng không có phương pháp nào hiệu quả tuyệt đối. Vì thế nhiều người cho rằng P#NP. Còn tôi thì khác. Tôi tin rằng bất kỳ vấn đề nào trên đời cũng có phương trình NP để giải quyết, và tôi quyết dành cả đời này tìm ra phương pháp đó. - Mine nói một cách thách thức.
- Lại chuyện P=NP à? - Hoa hậu mới lên ngôi Amagi Kumi xuất hiện với vương miện lấp lánh trên đầu. Mao và Yui cũng đi cùng cô.
- Chúc mừng em. - Mine vừa nói vừa ôm vai Kumi.
- Em cảm ơn anh! - Kumi mở to đôi mắt long lanh, mỉm cười.
- Anh Mine lại kể về mật mã đúng không? - Yui ngán ngẩm hỏi.
- Anh sắp tìm ra được lời giải rồi.
Mao và Yui cố tình ré lên:
- Thật à? Nếu thế thì tin nhắn của em bị đọc trộm hết!
- Của em nữa!
- Không sao, anh chỉ muốn đọc tin nhắn của Kumi thôi.
- Hả? - Hai cô gái kêu.
- Anh không cần đọc trộm tin nhắn của em đâu, vì em chỉ nhắn tin với mình anh thôi mà... - Kumi đỏ mặt thẹn thùng.
Cạnh cô, Sonoko ỉu xìu:
- Họ thân nhau quá... Mình lại thất tình rồi.
- Chia buồn nhé. - Ran bật cười.
- Mọi người làm gì ở chỗ chật hẹp này thế? - Yamamoto, chủ tịch Câu lạc bộ Nghiên cứu Quảng cáo và người dẫn chương trình tối nay, thò đầu ra ban công gọi. - Trò chơi truyền thống nhằm giành nụ hôn của hoa hậu sắp diễn ra rồi. Nhân vật chính không có mặt thì làm sao chúng tôi bắt đầu được.
- À, ừ nhỉ! - Kumi gật đầu, quay sang đắm đuối nhìn Mine. - Anh cũng tham gia chứ?
- Phần thắng nằm trong tay anh rồi. Anh đã mua hẳn bộ phi tiêu và nhờ tay chơi chuyên nghiệp huấn luyện, chỉ để chờ ngày hôm nay thôi đấy. - Mine cười tươi, nắm tay Kumi đi vào trong.
- Phô trương tình cảm vừa thôi chứ! - Sonoko cay cú nhìn theo.