Buổi trưa ngày hôm sau, nhóm Shinichi đã có mặt ở trước cổng ngôi đền Mozutobi. Tất cả máy ảnh đều đã bị phá hỏng, nên anh thợ quay phim Maeda trở nên vô dụng vì chẳng còn gì trong tay. Tuy nhiên anh ta dự định sẽ sử dụng chế độ quay phim của điện thoại di động để thu thập hình ảnh tư liệu. Nhưng thật không may là những người phụ trách tổ chức lễ hội của ngôi làng đã đứng trước cửa đền, khám xét và tịch thu điện thoại của tất cả mọi người trước khi vào trong.
Dù đã bị chặn tất cả các con đường tác nghiệp, nhưng phát thanh viên chuyên nghiệp và dày dặn kinh nghiệm Yayoi đã nhanh nhẹn cầm mic và máy ghi âm bằng một tay, ẩn nấp vào sườn núi. Ở đó có thể nhìn bao quát toàn cảnh phía bên trong của đền Mozutobi. Cô bắt đầu ghi lại những diễn biến bên trong đền.
- Trước mắt tôi là hình ảnh bên trong của ngôi đền Mozutobi có trên một nghìn năm lịch sử. Tiếp theo ở đây sẽ diễn ra một lễ hội ba trăm năm mới có một lần.
Vì căng thẳng mà mồ hôi chảy thấm đẫm bàn tay đang cầm mic của Yayoi.
- Vật thờ của đền Mozutobi là một chiếc gương, cũng là hiện thân của vị thần mà ba trăm năm mới xuất hiện một lần. Lần tổ chức gần đây nhất vào thời kỳ Edo do vua Seitoku trị vì, cho tới hôm nay đúng vừa tròn ba trăm năm. Trên các tư liệu cổ của thời kỳ đó có viết rằng: khi chiếc gương này và cây Tế thần của ngôi làng hợp nhất thì hiện tượng nhật thực toàn phần sẽ xảy ra. Tuy nhiên theo khoa học thì lần nhật thực toàn phần tiếp theo chỉ có thể nhìn thấy ở Nhật Bản vào năm 2035. Do đó ngày hôm nay không thể nào xảy ra hiện tượng thiên nhiên này được. Nhưng những người dân làng này cũng như thầy tế của đền Mozutobi đều khẳng định rằng ngày hôm nay sẽ có nhật thực. Rút cuộc thì sẽ có chuyện gì xảy ra trong buổi lễ tế của đền? Thật khiến người khác không khỏi tò mò.
Nói xong, Yayoi căng thẳng nhìn xuống quang cảnh bên trong đền. Trong khi đó, Shinichi đang nhìn sang bên cạnh và thấy Haji đang sống chết ngăn cản ông Wakura vào đền thờ.
- Ông Wakura, quả thực là việc ông xuất hiện trong lễ tế sẽ rất nguy hiểm. Chẳng phải hai người con của ông đều bị giết chết rồi hay sao. – Anh ta nói xong liền đứng chắn trước mặt ông Wakura.
- Bố đừng có vào mà! Con xin bố đấy! – Nước mắt Misa đã rơi lã chã.
- Hãy nói gì đi anh Ryoji. – Misa vừa khóc vưa trách móc Ryoji đang đứng yên ở bên cạnh mình.
- Anh có nói gì đi nữa thì bố cũng chẳng thèm nghe đâu. – Ryoji bất mãn đáp trả.
- Nghe đây! Thứ nhất, ta là chủ sở hữu của hầu hết đất đai trong ngôi làng này, nói cách khác ta cũng như trưởng làng vậy. Do đó sự xuất hiện của ta trong lễ tế của đền thờ chính là nghĩa vụ. – Wakura kiên quyết giữ vững quyết định của bản thân.
- Thật khó nói nhưng tôi không nghĩ rằng dân làng thấy thoải mái khi thấy ông xuất hiện ở đấy đâu. – Haji nhìn xuống đất, dè dặt đưa ra ý kiến của mình.
- Đừng có quan tâm đến mấy chuyện tầm phào đó.
- Vậy… Nếu vậy thì… Ông đã nói thế rồi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ đứng bên cạnh trông chừng nên ông đừng có đi xa tôi đó. – Nói xong thì Haji cũng trở nên căng thẳng, một lần nữa kiểm tra lại vị trí khẩu súng lục bên hông.
- Tôi nhờ cả vào cậy đấy, cậu cảnh sát. Đến lúc rồi. Chúng ta vào chứ. – Ông Wakura chỉnh lại cổ áo rồi bắt đầu nhanh nhẹn đi về hướng vào trong đền.
- Vâng, vâng. – Haji bối rối nối gót theo ông Wakura bước vào bên trong.
Ông Kogoro quan sát mọi việc từ đằng sau rồi trấn an:
- Chắc chẳng có chuyện gì đâu. Ở đây có nhiều người như vậy, có lẽ kẻ sát nhân không dám ra tay đâu. – Ông nói trong khi xác nhận mọi người đã đến đông đủ: nhóm Shinichi, mấy người nhà Wakura và nhóm người đài truyền hình.
- Đúng đấy. – Eri cũng gật đầu đồng ý.
- Nếu được thế thì tốt… - Ran không giấu được vẻ lo lắng trên gương mặt.
- Mà nếu có gặp chuyện gì thì cũng có tôi ở đây bảo vệ mọi người rồi. Nào đi thôi!
Ông Kogoro vui vẻ nói, dợm cất bước. Nhưng ngay phía trước cổng đền có một vũng nước lớn, đến khi ông Kogoro nhận ra thì đã quá muộn, chân đã giẫm vào đó khiến cho chiếc giày da bị ướt nhẹp.
- Chết tiệt, sao tự nhiên ở đây lại có vũng nước thế này? Tối qua có mưa sao? – Ông Kogoro vừa làu bàu vừa nhón chân đi, cố gắng sao cho đôi giày da không bị ướt thêm nữa.
- Thật là mất mặt! – Bà Eri nhìn dáng đi tập tễnh qua vũng nước của chồng mình và chán nản nói.
- Chúng ta cũng đi thôi. – Shinichi gọi Ran và Sonoko. Cả hai gật đầu rồi cùng đi vào trong ngôi đền.
Bên trong đền, mặc dù đang là giữa trưa nhưng những ngọn đuốc cháy hừng hực ở xung quanh khiến cho phần đất phía trước đền bị bao bọc bởi một luồng không khí nóng bức kỳ lạ.
Đột nhiên có tiếng kêu “pi pi” lảnh lót vang lên, dường như là tiếng sáo. Cùng với âm thanh đó, những người dân làng trong bộ dạng người chim xuất hiện càng này càng nhiều.
- Hả? – Shinichi ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
- Á! – Ran, Sonoko và cả Eri cùng đồng thời hét lên.
- Các ngươi, im lặng ngay! – Bà thầy tế già Tomi đang đứng dưới mái che trong ngôi đền cổ quát to. Tiếng quát giận dữ của bà chẳng khác là bao so với sấm sét, nên chỉ trong khoảnh khắc những cô gái đã im thin thít và nuốt sợ hãi vào trong lòng.
- Đây chẳng phải là đồ mặc tế lễ sao?
- Cái này là… - Ran tròn mắt nhìn.
- Ừm, đây là bộ đồ đặc biệt để dùng trong ngày hôm nay. – Vừa nói thầy tế Tomi vừa bước từ trong ngôi đền cổ ra cùng với một chiếc gương làm bằng đá đen đang tỏa ra sắc đen lấp lánh. Thầy tế kéo tấm vải trắng ra, bước lên đài hiến tế.
- Trường làng, mời ông bước lên đứng trước cây Tế thần. – Thầy tế nâng cao chiếc gương làm bằng đá đen và lớn tiếng ra lệnh.
Đáp lại lời ra lệnh đó, Wakura bắt đầu đi tới phía trước cây Tế thần được đặt ở giữa khu đất. Haji cũng bất an đi theo ngay phía sau.
- Dù tôi không muốn nói điều này nhưng xét trên mọi mặt, ông thực sự đáng làm trưởng làng vì những gì ông cống hiến cho kinh tế của làng này… - Bà Tomi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông Wakura.
Wakura không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chiếc gương làm bằng đá đen. Trên chiếc gương có khắc hình thần Đêm Tối.
- Cái đó.. Là chiếc gương đó sao? – Ông Wakura mở to mắt nhìn, gương mặt đầy kinh ngạc. Sau đó ông đột nhiên gục đầu xuống đầy thất vọng. Mọi người xung quanh đều cảm thấy được dáng vẻ suy sụp của ông.
- Tại sao? Tại sao ông ấy lại thất vọng như vậy? – Ran hỏi Shinichi.
Shinichi không trả lời, chỉ đứng quan sát buổi lễ. Thầy tế Tomi dường như không bị ảnh hưởng chút nào bởi dáng vẻ suy sụp của ông Wakura, vẫn tiếp tục cất giọng:
- Tiếp theo, ông trưởng làng, mời ông đến ôm Giá đáp tọa của thần linh. Hãy cầu xin Thần Chim đến đây với chúng ta. – Thầy tế Tomi hất cằm về chỗ khúc gỗ nằm ngang bên cạnh chân Wakura.
Ông Wakura làm theo lời bà Tomi nói, thành thật ôm chặt khúc gỗ được đặt trên bệ.
- Hỡi Thần Chim! Vị thần bảo vệ ngôi làng của chúng con! Xin Người hãy nghe thấu lời cầu nguyện của con người này. – Thầy tế Tomi nâng chiếc gương bằng đá đen lên cao hơn và cất giọng tuyên bố bắt đầu buổi tế lễ.
Những người dân làng trong bộ quần áo người chim cùng lúc phóng lửa vào cây Tế thần. Trong một khoảnh khắc ngọn lửa bùng lên, cháy hừng hực, nuốt trọn cả cái cây Tế thần.
- Á… - Nhì nthấy ngọn lửa cháy bùng lên như vươn tới cả bầu trời, Ran và những người khác không khỏi sợ hãi. Cùng lúc đó mọi người bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ cao vút vang lên, những âm thanh “Qué… é… éc!” thần bí.
- Lại là… lại là những âm thanh đó. – Khuôn mặt Ran nhuốm đầy sự sợ hãi.
- Lần này… Không biết là ai sẽ bị hiến tế đây? – Sonoko dường như bị kích động bởi sợ hãi mà bất giác co rúm người lại.
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra? Sao tôi không trở thành vật hiến tế vậy? – Ông Wakura vẫn đang ôm chặt thân cây không khỏi sửng sốt nhìn một vòng xung quanh. Lúc đó, Shinichi cười và đưa mắt nhìn Haji tâm trạng đang bối rối.
- Anh Haji, dù anh có ấn nút điều khiển bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Thần Chim cũng không bay xuống đâu.
Đứng bên cạnh Wakura, Haji đang điên cuồng bấm thật mạnh vào chiếc điều khiển từ xa ở trong túi áo.
- Tại… Tại… sao? – Haji với con mắt hằn m.áu đỏ ngầu hét lên đầy tức giận.
- Anh đã định dùng điều khiển từ xa để điều chỉnh cửa hầm nước nhưng tôi đã dừng nó lại. – Shinichi mỉm cười cầm trong tay chiếc điều khiển từ xa được chế tạo lại từ điều khiển bộ đàm radio của Misa.
Sự thật thà, chất phác của vài phút trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi tức giận sâu đậm hằn lên khuôn mặt của Haji. Đó chính là gương mặt điên cuồng của một tên sát nhân.
- Chuyện… Chuyện này là thế nào hả Shinichi? – Ran quay sang hỏi với gương mặt đầy sửng sốt.
- Thực ra Thần Chim không gây ra những vụ giết người làm vật tế. Mà tất cả những chuyện đã xảy ra đều là do con người mà thôi.
- Là sao?
Những lời của Shinichi đã tác động tới dân làng.
- Không phải. Tất cả là do Thần Chim! – Thầy tế Tomi tức giận hét lên.
- Vậy thì… Hãy nghe suy luận của tôi! – Shinichi nói khiến cho Tomi phải im lặng.
- Đây là giá đáp tọa của thần linh, thứ mà ông Wakura đã ôm. Bên trong nó có một bí mật.
Nói xong Shinichi đi tới gần khúc gỗ mà ông Wakura đã ôm, dùng hai tay nhấc nó lên cao khỏi cái bệ đỡ.
- Ồ… - nhìn thấy Shinichi nhẹ nhàng nhấc khúc gỗ lên, mọi người đều ngạc nhiên.
- Nhìn khúc gỗ to này có vẻ rất nặng, nhưng thực ra nó đã bị khoét rỗng bên trong nên nhẹ hơn mọi người tưởng rất nhiều.
- Hả, thật thế sao? – Sonoko buột miệng nói.
- Nhưng mà thế để làm gì cơ chứ?
- Mọi người hãy xem đi!
Shinichi nâng khúc gỗ lên và chỉ cho mọi người xem mặt bên trong. Mặt bên trong của khúc gỗ có gắn một vật được khắc từ gỗ giống như hình mỏ chim gõ kiến.
- Vật như chiếc mỏ chim này được làm để gắn vừa khít với lỗ hổng ở dưới bệ đỡ. Nói đơn giản thì nó có nhiệm vụ giống như nút của chai rượu Champange.
- Cái gì? Nút chai rượu Champange á? – Kogoro bật cười ha hả đầy giễu cợt sau khi nghe Shinichi giải thích.
Bà Eri liền quay sang lườm cho chồng mình một cái sắc lẻm:
- Anh im đi xem nào!
- Ừm…! – Nghe bà vợ nạt nộ, ông Kogoro giống như một con rùa rụt cổ liền thu lại tiếng cười.
- Giống như nền văn minh Mesoamerica, ở ngôi làng này cũng có hầm chứa nước được đào dưới nền đất để đề phòng những ngày nắng hạn kéo dài. Nền đất của ngôi làng này được hình thành từ nền đá vôi nên việc đào một cái hầm như vậy cũng không khó khăn gì, hơn nữa nước cũng khó bị rò rỉ ra ngoài hầm chứa. Hầm này lấy nước tích trữ từ hồ nước giữa làng nhờ hệ thống các con kênh dẫn nước. Hầm được xây dựng với mục đích không làm lãng phí nước nếu hộ bị tràn đầy.
- Rồi sao? – Sonoko vội vã thúc giục.
- Chiếc điều khiển từ xa trong tay của anh Haji đây chính là điều khiển cửa của các con kênh dẫn nước. – Shinichi chỉ về phía Haji.
- Không… - Anh ta vội vã rút tay ra khỏi túi.
- Các con kênh kéo dài xuống dưới lòng đất có chiều rộng khoảng 3m. Nếu cửa kênh được mở rà thì cùng một lúc sẽ có một lượng nước rất lớn đổ vào hầm chứa ở dưới lòng đất. Nhưng làm như thế thì lượng không khí vốn có trong bể chứa sẽ bị nước dồn nén, dẫn đến áp lực không khí bị tích tụ và tăng cao.
- Ra là thế. Hiểu rồi! – Sonoko tỏ vẻ đã hiểu.
- Người ta đã xây dựng nhiều hố thông rải rác trong rừng để giải thoát áp lực của khối không khí bị dồn nén này. Nhưng chúng đã bị ai đó dùng bê tông bít lại.
- Hừ, vây thì ai đã làm cái việc khi đó và nhằm mục đích quái gì? – Kogoro không thể giữ yên lặng thêm chút nào nữa.
- Cậu ấy nói hoàn toàn đúng. Hôm trước tớ và Shinichi đã bị rơi xuống một trong những cái hố đó. Đầu thông của những cái hố đã bị bịt kín lại bằng bê tông. - Ran vừa nhớ lại tình cảnh bị rơi xuống hố với Shinichi vừa kể lại.
- Ừ. Đúng vậy. Để chắc chắn, hôm qua tôi đã đi bộ quanh làng và kiểm tra thử. Tất cả những lỗ thông với đường nước đều bị bít chặt bằng bê tông.
- Nhưng rút cuộc thì là ai? Và mục đích gì? – Kogoro dai dẳng hỏi.
- Hôm qua, khi đi qua trụ Sở Cảnh sát, tôi thấy một lượng lớn xi măng được chất đống bên cạnh. Anh Haji nói rằng nó được dùng để sửa lại bức tường đã bị đổ ở phía sau trụ Sở Cảnh sát. Qủa nhiên là bức tường đã bị đổ. Nhưng điều đó do chính anh Haji làm ra để ngụy trang cho việc dùng bê tông bít kín lại lỗ thông khí của kênh nước. – Nói xong Shinichi nhìn về phía Haji.
- Tôi… - Haji bất giác cúi đầu.
- Nói như thế, không khí áp lực trong hầm chứa sẽ không có lối thoát ra nữa? – Sonoko hỏi thêm.
- Đúng vậy. Áp lực của không khí ngày càng tích tụ và tăng cao. Tuy nhiên vẫn còn một chỗ không khí có thể thoát ra. Đó là chỗ này. – Shinichi chỉ tay về cái hố bên dưới bệ đặt Giá tháp tọa của thần linh.
- Thế tức là sao? – Sonoko và tất cả mọi người xung quanh đều tràn đầy thắc mắc.
- Nếu như có khối luợng nước cực lớn cùng một lúc đổ vào trong bể chứa mà không có chỗ thoát khí thì áp lực không khí sẽ bị đẩy lên cao. Cũng giống như khi chúng ta xóc mạnh một chai Champange chưa mở vậy. Có lỗ thoát khí đều bị bịt kín bởi bê tông, chỉ còn lại cái hố này bị nút lại bằng nút giống như mỏ chim được gắn với khúc gỗ. Khi làm như vậy thì tất cả áp lực không khí sẽ bị dồn về nơi áp suất thấp này. Chiếc nù này không thể chịu đựng được áp lực cao như vậy sẽ bị thổi bay lên cao. Bằng cách này, giá đáp tọa cảu thần linh sẽ trở thành một đòn bẩy có uy lực cực lớn và thổi tung mọi thứ. Người bị hiến tế đang ôm giá đáp tọa sẽ bị ném lên cao chỉ trong tích tắc và sẽ bị cành cây Tế thần xuyên thủng.
Tất cả mọi người đang chú ý nghe câu chuyện của Shinichi đều nuốt khan vì sợ hãi.
- Đầu còn lại của giá đáp tọa có nhiệm vụ giống như bản lề cửa. Khi khúc gỗ tròn va chạm với hòn đá lớn này thì trong chớp mắt nó sẽ rơi trở về chỗ cũ. Này, mọi người nhìn xem… - Shinichi chỉ vào hòn đá lớn hình tròn nằm giữa cây Tế thần và giá đáp tọa của thần linh.
- Chuyện… Chuyện này là sao? – Wakura ngạc nhiên khi nghe xong câu chuyện.
- Nói dối! Hoàn toàn bịa đặt! – Haji với đôi mắt hằn đỏ những tia m.áu quát lớn.
- Ha… Muốn biết thật hay giả thì cứ thử là rõ! – Shinichi lấy tay xé rách những tấm vải trắng được treo bên trên giàn tế của ngôi đền và cuộn tròn cho đến khi chúng có độ lớn như một con người. Sau đó cậu đặt nó nằm ngang trên giá đáp tọa của thần linh rồi ấn công tắc của chiếc điều khiển từ xa cầm trong tay. “Qué…é..éc!” Một chuỗi âm thanh cao vút thần bí vang vọng khắp không gian.
- Đây là âm thanh khi nước đổ vào trong hầm chứa, khiến áp lực không khí trong hầm tăng lên đột ngột.
- Thật ư? – Ran ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.
- Nào, chúng ta hãy cùng nhìn xem! Cái được gọi là Thần Chim chính là đây. – Shinichi vừa dứt lời thì bụp một tiếng, trong khoảnh khắc cuộn vải có hình dáng con người bị hất tung lên cao và xiên thẳng vào cành của cây Tế thần.
- Cái… cái quái gì vậy? – Ông Kogoro dường như không thể tin vào việc vừa xảy ra trước mắt mình, đưa tay dụi mắt liên tục.
- Chẳng… chẳng thể thấy gì. Qúa nhanh đến nỗi tôi còn chưa hiểu điều gì đang diễn ra nữa. – Bà Eri lùi về chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào khúc gỗ, há hốc miệng ngạc nhiên.
- Thật… thật sự là chỉ trong chớp mắt đã bị cành cây xuyên qua. – Đến Ran và Sonoko cũng không giấu được sự sửng sốt, tròn xoe mắt nhìn.
- Chỉ cần rời mắt một chút thôi thì sẽ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
- Ừ…
Những người dân làng đều đứng chết lặng, mắt như bị đóng đinh vào giá đáp tọa của thần linh.
- Nếu bị thứ này thổi tung lên thì gì không bị xuyên thủng như chỉ cần va đập với cây mà rớt xuống cũng đủ khiến xương sống vỡ vụn.- Ông Kogoro mặt tái xanh nhìn vào giá đáp tọa của thần linh một lần nữa.
- Thật vậy. Xương sống của anh Youichi đã vỡ vụn. Nhưng anh ấy còn có một vết lõm trên trán. Và trên trán chị Kotomi cũng có nữa. Shinichi, cậu giải thích chuyện đó được không? – Ran nhớ lại tình cảnh hai nạn nhân lúc bị giết chết.
- Hai người đó ở trên bụng và trên lưng đều có vết thương ban đầu tớ nghĩ là do khi bị cuốn lên cao họ bị va đập mạnh. Nhưng không phải vậy. Hai người đó khi nhận được bức thư hẹn để nói về phương thức độc chiếm tài sản của nhà Wakura do Haji viết ra đã không ngần ngại đến nơi này. Nhưng thực ra chẳng có phương thức nào cả. Hắn ta đã ẩn nấp trong bóng tối, sau đó lấy khúc cây hoặc cái gì đó đánh mạnh vào đầu hai người làm cho họ bất tỉnh, rồi đặt họ nằm lên giá đáp tọa của thần linh. Cuối cùng thì chỉ cần ấn công tắc của chiếc điều khiển từ xa này.
- À, thì ra đó là vết thương do bị đánh. – Ran hoàn toàn bị thuyết phục gật đầu đồng ý.
Nhưng khi nghe thấy những lời đó thì…
- Đồ độc ác! – Misa đã hét lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Haji với đôi mắt ầng ậc nước.
- Nhưng tại sao Haji lại giết Youichi và Kotomi cơ chứ? – Bà Eri không khỏi thấy kỳ lạ nên hỏi Shinichi.
- Tôi nghĩ chuyện này liên quan tới người phụ nữ mang tên Konno Machiko. Bà ấy đã thành vật hiến tế khi nhật thực hình khuyên xảy ra vào ngày 23 tháng 9 năm 1987.
- Hả? Konno…? Ai vậy? – Eri ngạc nhiên.
Nghe xong điều Shinichi nói, mặt ông Wakura đột ngột biến sắc.
- Anh Haji, có phải anh là người gần đây đặt hoa lên mộ của bà ấy không?
- Tại… sao cậu biết? – Haji ngạc nhiên nhìn Shinichi.
- Trên mộ bà ấy có một bó hoa còn tươi. Không những thế ở đấy còn lưu lại dấu chân của anh. – Shinichi bước tới gần chỗ Haji chỉ vào vết giày của Haji.
- Hả? – Haji nhìn vết giày lưu lại trên mặt đất của mình, giật mình.
- Tôi đã chụp lại ảnh dấu chân đó bằng điện thoại di động. Những hoa văn ở đế giày này tôi còn nhớ rõ. Hơn nữa, sáng nay, tôi nghĩ mình đã làm một việc không tốt là đổ nuớc lênh láng trước cửa đền thờ để tạo thành một vũng nước. Nên bất ký ai muố nđi vào bên trong đền đều phải đi qua vũng nước đó và sẽ lưu lại dấu chân.
- Cái gì? Hóa ra cái trò quỷ quái đó là do cậu bày ra à?
Ông Kogoro tỏ thái độ bất mãn khi nghĩ về đôi giày da bị ướt sũng của mình.
- Nhưng sao cậu ta lại đặt hoa lên mộ của người phụ nữ đó? – Ông Kogoro thắc mắc.
- Theo như suy luận của tôi thì người phụ nữ đã chết như một vật hiến tế năm đó chính là người mẹ thân sinh của anh Haji.
- Hả? Mẹ của Haji á?
Lời Shinichi vừa dứt thì ông Kogoro cũng như tất cả mọi người xung quanh đó đều bàng hoàng câm lặng. Khuôn mặt ông Wakura đột nhiên trở nên căng thẳng.
- Tôi nghĩ là chỉ có người thân thì mới mang hoa tới ngôi mộ của một người đã mất vào năm 1987.
- Ừ, quả là đúng vậy. – Ông Kogoro hoàn toàn đồng ý với suy luận của Shinichi.
Lúc đó, ông Wakura loạng choạng giống như một người mộng du bước tối gần Haji.
- Cậu… và Machiko… cậu chính là…
- Ông im đi! Đừng có tới gần tôi! – Haji đột nhiên như phát điên gầm lên.
- Ta…. – Nghe thấy vậy bước chân ông Wakura khựng lại.
- Ông ta! Chính con người này! Ông ta đã biến mẹ ruột tôi trở thành vật hiến tế. – Haji nhìn ông Wakura với ánh mắt tràn ngập thù hận, bàn tay run bần bật vì tức giận chỉ thẳng về phía Wakura.
- Hả?! – Mọi người đều bị kinh ngạc bởi lời nói của Haji.
- Vì mở rộng công ty của mình, ông ta đã biến mẹ tlôi thành vật hiến tế. Vì lợi ích của riêng mình, ngay cả người phụ nữ mà ông ta yêu nhất, ông ta cũng không ngần ngại sử dụng như một vật hiến tế.
- Chuyện này là thế nào hả ông Wakura? – Eri nghiêm nghị hỏi lại.
- Tất cả mọi chuyện đều là do thứ này. – Vừa nói ông Wakura vừa lấy từ túi áo trước ngực ra chiếc gương làm bằng đá đen có khắc hình vị thần mặt trời Huitzilopochtli, vốn được cất giấu trong hộp thủy tinh trong phòng ngủ của ông.
- Qủa nhiên là ông đã lấy nó! – Bà Tomi tức giận nhướn mày lên.
- Chiếc gương này vốn nó thuộc về Mozutobi.
- Thế còn chiếc gương thầy tế đang cầm thì sao? – Ông Kogoro ngạc nhiên nhìn về phía bà Tomi.
- Đây chỉ là chiếc gương mà ta đã làm lại dựa theo trí nhớ sau khi chiếc gương thật bị đánh cắp. – Bà Tomi khó khăn thú nhận.
- Nếu như vậy thì… Tại sao ông lại có trong tay chiếc gương thật của ngôi đền này? – Ông Kogoro hỏi ông Wakura.
- Câu chuyện xảy ra cách đây khoảng ba mươi năm. Khi đó ta là một sinh viên chỉ say mê việc học khảo cổ ở trường đại học. Nhưng bố ta đột ngột qua đời, ta phải kế thừa công ty đang trên đà tuột dốc. Lúc đó tình hình kinh tế khó khăn, công ty mà ta kế thừa từ bồ đang nằm dưới đáy của cuộc khủng hoảng kinh tế. Điều đó khiến ta phải sa thải hàng loạt nhân viên trong công ty. Không may mẹ ta cũng vì quá lo lắng mà sức khỏe suy sụp, phải nhập viện. Vì người mẹ bệnh tật của ta và những nhân viên còn lại, ta đã quyết tâm dù bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo toàn được công ty của mình trong cuộc cạnh tranh sống còn với các công ty khác. Nhưng ta cũng hiểu rằng dù mình có thừa hưởng dòng m.áu của bố ta đi chăng nữa, ta vẫn không đủ năng lực để gánh các công ty được như ông. Vì vậy lúc đó ta chỉ còn biết bám víu vào sức mạnh của nền văn minh Mesoamerica, thứ mà ta đã học được từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường. Đây là một trong những nền văn minh phát triển nhất của nhân loại. Những con người của nền văn minh này đã xây dựng nên những kim tự tháp, sử dụng hệ đếm thập phân, đưa ra khái niệm về con số không cũng như nắm trong tay kỹ thuật quan sát các thiên thể để tạo nên những bộ lịch có tính chính xác cao. Và ta biết được nguồn gốc của những sức mạnh đó. Ta nghĩ ta phải có trong tay sức mạnh này. Nhưng càng tìm hiểu ta lại càng hiểu rõ hơn góc khuất của nền văn minh đỉnh cao này.
- Đó là vật tế sống phải không? – Shinichi hỏi.
- Đúng vậy. – Wakura gật đầu.
- Vị thần Mặt Trời Huitzilopochtli mà họ luôn tin tưởng – vị thần chiến thắng trong cuộc chiến với thần Đêm Tối Tezcatlipoca để mang lại ánh sáng cho thế giới vào mỗi buổi sớm – cũng chính là hiện thân của thần chiến tranh. Ngài cũng chính là vị thần hiếu chiến luôn đói khát trái tim của con người.
Ran và những cô gái nghe đến đây thì đều bất giác nhăn mặt.
- Những người sống trong nền văn minh Mesoamerica tin rằng, chỉ cần tiếp tục dâng lên thần Mặt Trời Huitzilopochtli – vị thần bảo hộ cho sự thắng trận – những trái tim còn tươi thì đó chính là một khế ước cho thắng lợi kế tiếp của bộ tộc họ. Và cứ mỗi lần chiến thắng, họ lại dâng lên rất nhiều trái tim làm vật hiến tế. Tuy nhiên bản chất của tập quán này là một vòng quay tội ác, bởi nó hô hào chiến tranh nối tiếp chiến tranh, và tim người nối tiếp tim người càng ngày càng nhiều bị đem ra cúng tế.
- Thật đáng sợ! – Ran nhíu mày.
- Chưa đâu, sức mạnh mà ta cần còn phải hơn thế nhiều.
- Sao? Ông vẫn còn muốn hơn thế? – Ngay cả Eri cũng lộ vẻ sợ hãi.
- Đúng vậy. Thứ mà thần Mặt Trời Huitzilopochtli chi phối chỉ có ban ngày. Còn ban đêm thì thuộc về thần Đêm Tối Tezcatlipoca. Nhưng nếu có sức mạnh của cả hai thì ta chính là người có sức mạnh tối cao.
- Hóa ra là thế. – Ông Kogoro gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
- Đó là việc ông vẫn hay nói đúng không? Khi sức mạnh của ban ngày và ban đêm hợp nhất thì có thể có được sức mạnh để làm bá chủ thế giới? – Shinichi xác nhận lại.
- Ta đã nghĩ là bằng bất cứ giá nào ta cũng phải có được sức mạnh này. Hằng ngày ta khẩn cầu thần Mặt Trời: “Làm ơn ban cho con sức mạnh! Con bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không nhanh chóng thoát ra thì sẽ mất hết tất cả. Nếu Người có yêu cầu gì thì chỉ cần nói cho con biết thôi. Và Người nhất định phải ban cho con sức mạnh đó!” Lúc đó đâu phải chỉ có mình ta, ta còn phải nâng đỡ một mẹ già luôn đau yếu và những nhân viên của công ty, bọn họ cũng có gia đình mà họ phải nuôi dưỡng. Ta cứ tự hỏi sự khổ sở này sẽ kéo dài đến khi nào. Nhưng rồi ta đã nghe một người bạn đại học cùng khoa khảo cổ kể về một ngôi làng nằm ngay bên đất nước Nhật Bản này. Nơi đó họ đang tôn thờ vật linh thiêng là một chiếc gương của nền văn minh Mesoamerica. Chiếc gương đó có hai phần đối xứng, phong ấn sức mạnh của thần Mặt Trời và thần Đêm Tối. Ta đã dùng tất cả những ngày nghỉ để đi tìm kiếm, cho đến khi tìm ra ngôi làng đó…
- Đó chính là ngôi làng Thập Ngũ Dạ này đúng không? – Shinichi hỏi.
- Đúng vậy. Ta ngay lập tức hiểu ra, ngôi làng này lấy tên Thập Ngã Dạ chẳng qua chỉ để tung hỏa mù khiến không ai biết được nó có cất giữa hai chiếc gương. Ta đã đề nghị dân làng cho xem chiếc gương nhưng họ từ chối, vì trong ba trăm năm chỉ có thể thấy nó một lần. Dĩ nhiên ta không dễ gì bỏ cuộc, sau khi biết ở đền Mozutobi có một trinh nữ trẻ tên Konno Machiko, ta đã dùng mọi cách để tiếp cận cô gái ấy. Sau vài lần qua lại ngôi đền, không biết từ lúc nào ta đã phải lòng nàng. Ta đã kể cho nàng nghe lý do thực sự khiến ta đến đây. Ban đầu nàng thực sự tức giận khi biết ta đến là vì chiếc gương, dù thực ra lúc đó đối với ta, chiếc gương không còn là điều quan trọng nữa. Khi nghe ta kể, Machiko đột nhiên nói sẽ tìm cách cho ta nhìn chiếc gương cho dù có phải phá vỡ điều cấm của ngôi làng đi chăng nữa. Có lẽ khi nghe ta kể về hoàn cảnh gia đình, nàng đã thực sự đồng cảm với ta. – Wakura buồn rầu cúi đầu kể chuyện.
- như vậy một trong hai chiếc gương là gương thờ linh thiêng của ngôi làng này. Chiếc còn lại chính là gương đá đen ông đang cầm trong tay có đúng không? – Shinichi hỏi lại một lần nữa.
- Đúng vậy, nó lạ vật lúc xưa Machiko đã đưa cho ta. Không biết có phải do thần linh phù trợ hay không nhưng từ khi có nó, công ty của ta khôi phục trở lại giống như một phép màu vậy. Rồi công ty dần dần mở rộng thêm nhiều cửa hàng, cho tới bây giờ đã trở thành chuỗ nhà hàng số một Nhật Bản.
- Ta không nhớ là con gái của ta đã từng làm như vậy! – Đột nhiên, thầy tế Tomi quát lên vì tức giận.
- Sao? Con gái ư? – Nghe lời của bà Tomi, ông Wakura sửng sốt há hốc miệng.
- Do nhà ngươi xúi giục, con bé Machiko đã phá vỡ phong ấn ba trăm năm và mang chiếc gương bảo vật ra khỏi ngôi đền. – Bà Tomi nhìn ông Wakura bằng đôi mắt đỏ ngầu thù hận.
- Đúng vậy. Vì thế nên mẹ tôi mới tự biến mình thành vật tế cho Thần Chim! – Haji tức giận hét vào mặt ông Wakura. Có thể thấy những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuô nmặt đầy thống khổ của anh ta.
- Không đúng. Ta không bao giờ yêu cầu nàng trở thành vật hiến tế cả.
- Thật là ngu ngốc! Nếu muốn sức mạnh của cả thần Mặt Trời và thần Đêm Tối thì tất nhiên cần phải có vật hiến tế. Chỉ vì ngươi muốn sức mạnh đó, ngày 23 tháng 9 năm 1987 – khi nhật thực hình khuyên xảy ra – lúc sức mạnh của mặt trăng và mặt trời hợp thành một, Machiko đã đưa cho ngươi phần gương của thần Mặt Trời, và tự mình cầm lấy phần gương của thần Đêm Tối, rồi biết mình thành vật hiến tế. – Nước mắt rơi lã chã từ đôi mắt bà Tomi.
- Có… có lẽ nào…? Mọi chuyện hóa ra là vậy ư? – Nghe thấy những lời của bà Tomi, ông Wakura đau đớn khuỵu hai đầu gối cứ như thể quỳ trên đất mà rơi nước mắt.
- Ngươi đã không tin vào năng lực của bản thân mình, nhưng Machiko thì lại tin vào khả năng của ngươi hoơn ai hết, nó còn sinh cho ngươi một đứa con. Dù vậy nhưng ngưoi vẫn không tin nổi chính bản thân mình, rốt cuộc vẫn chỉ là một gã đàn ông đầy dã tâm h.am m.uốn quyền lực. Vì vậy nên Machiko mới quyết định tự biến mình thành vật hiến tế.
- Trời ơi… mọi chuyện…
- Mọi chuyện là như vậy đó! Chẳng phải ông luôn khát khao quyền lực đó sao? Hừ, vì ông mong muốn quyền lực nên tôi đã liên tiếp dâng vật hiến tế lên cho thần linh thay ông rồi còn gì. Ha ha ha ha… - Haji cười như điên dại.
- Trời ơi! … - Ông Wakura suy sụp rũ vai xuống. – Vừa mới tốt nghiệp đại học đã phải thừa kế công ty, rồi gánh nặng từ cuộc sống của rất nhiều nhân viên, một người mẹ luôn đau yếu… tất cả chỉ là viện cớ mà thôi, chẳng qua là ta đã quá bất tài vô dụng! Qủa báo là ta đã mất đi những đứa con và cả người phụ nữ ta yêu nhất.
Ông Wakura vừa nói vừa lắc đầu đau khổ.
- Không chỉ có Machiko, ta còn hủy hoại cuộc đời của con nữa. – Ông Wakura quỳ hướng về phía Haji và đập trán xuống đất.
- Dù ông có làm thế thì tôi cũng không bao giờ tha thứ cho những việc ông đã làm! – Haji với đôi mắt hằn m.áu không ngừng kết tội Wakura.
- Những ham mê của thời trẻ là thứ không thể kết tội. Nhưng lại có một người phụ nữ bị hủy hoại cả cuộc đời vì nó. Bởi vì trái tim người phụ nữ đó đã yêu bác quá nhiều. – Shinichi khẽ thì thầm. – Tuy nhiên bác Wakura cũng đã lờ mờ đoán ra được ai là kẻ sát nhân, cũng như nguyên nhân cái chết của cô Machiko. Để sửa chữa tất cả sai lầm đó, bác đã dùng giá đáp tọa của thần linh để tự biến mình thành vật tế cho anh Haji. Cũng giống việc cô Machiko làm cho bác.
- Sao? – Nghe thấy những lời của Shinichi, Haji sửgn sốt trợn trừng mắt.
Ông Wakura im lặng không chối cãi.
- Anh Haji, anh có thể đưa cho em mảnh gương cuối cùng được không? – Shinichi đưa tay phải ra hướng về phía Haji.
- …
Haji im lặng lấy từ trong túi quần của mình ra mảnh cuối cùng của chiếc gương đá đen và đưa cho Shinichi. Nhận lấy mảnh cuối cùng, Shinichi lại đưa tay phải hướng về phía ông Wakura.
- Bác Wakura, hãy đưa cháu chiếc gương có khắc hình thần Mặt Trời.
- Được, được rồi.
Wakura đồng ý, ông đưa cho Shinichi chiếc gương đá đen trong tay mình. Shinichi nhận lấy rồi lật mặt sau của chiếc gương ra. Cùng với những mảnh ghép được để lại bên cạnh thi thể Youichi, Kotomi… cậu xếp bốn mảnh lại với nhau.
- Vừa khít! – Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên thốt lên.
Bốn mảnh ghép thành chiếc gương có khắc hình thần Đêm Tối Tezcatlipoca. Hai chiếc gương của thần Mặt Trời và thần Đêm Tối đã hợp nhất với nhau.
- Đây là thứ thuộc về mọi người. – Shinichi đưa chiếc gương cho bà Tomi.
- Ôi chao! – Nhận lại chiếc gương, bà Tomi không khỏi kinh ngạc thốt lên.
- Xem kìa, cuối cùng thì… sau ba mươi năm chiếc gương thật đã trở về… Nhưng tại sao lại trở về trong sự đau đớn tới đường này cơ chứ? – Bà Tomi nhìn lại chiếc gương một lần nữa, khuôn mặt tràn đầy né bi thương.
- Việc bà thầy tế Tomi lúc nào cũng muốn đuổi nhà Wakura ra khỏi ngôi làng này là để tránh cho Haji mắc thêm nhiều tội lỗi nữa có đúng không ạ?
- Ừ. Sau khi Machiko qua đời, ta đau đớn tột cùng. Nó là đứa con do chính đôi tay này nuôi dưỡng trưởng thành. Thêm nữa mọi việc diễn ra trong nhà Wakura ta cũng nắm rõ nhờ người em gái của ta đang làm người giúp việc trong nhà Wakura.
Khi bà Tomi vừa dứt lời thì bà giúp việc Tomo đã xuất hiện từ đằng sau cây Tế thần.
- Như vậy là bà biết hết mọi việc trong gia đình Wakura thông qua bà Tomo đúng không ạ?
Bà Tomo lặng lẽ gật đầu.
- Cháu xin lỗi vì đã không nghe những lời mà bà đã nói. – Haji lau khô nước mắt quay lại nói lời xin lỗi với bà Tomi.
- Được rồi mà. – Bà Tomi dịu dàng gật đầu.
- Hỡi dân làng! – Bà Tomi hô vang.
Sau tiếng hô này, một người đàn ông với khuôn mặt râu ria mà Shinichi đã từng gặp ở Sở Cảnh sát đi tới. Trên cánh tay của anh ta là một chú chim đại bàng đang xòe rộng đôi cánh dài khoảng hai mét.
- Ối! – Chú đại bàng với chiếc mỏ nhọn hoắt mở miệng đầy đe dọa khi bước ngang qua trước mặt ông Kogoro khiến ông bất giác lùi lại vì sợ hãi.
- Truyền thuyết của ngôi làng này mãi mãi là một bí mật. Ta không cho phép ai truyền nó ra ngoài. – Nói xong, bà Tomi lấy từ ngực áo mình một chiếc túi, bà nhanh chóng nhét chiếc gương vỡ vào bên trong rồi dùng dây buộc chặt miệng túi lại. Bà dùng chiếc dây vòng qua cổ chú đại bàng.
- Chiếc gương đã bị vỡ này không còn mang sức mạnh của thần linh nữa. Nó phải được đưa trả lại cho thần linh. Hãy đem nó về với thần linh! – Nghe lời ra lệnh của bà Tomi, chú đại bàng sải rộng đôi cánh, sau vài lần vỗ cánh đã bay lượn trên bầu trời xanh thẳm.
- A! Chứng cứ… - Shinichi kêu lên, đưa tay ra giữa lại nhưng đã quá muộn.
Dân làng nhìn cảnh chú chim đang dần mất hút trên bầu trời, họ đồng loạt chắp hai tay vào nhau và tiễn đưa vật linh thiêng trong nước mắt.
- Nào! Chúng ta hãy cùng bắt đầu lễ hội ba trăm năm mới có một lần thôi!
Bà Tomi vừa dứt lời thì một tiếng sáo cao vút vang lên trong không gian, những người dân làng trong lốt người chim lại bắt đầu cùng nhau nhảy múa.
- Để chào đón ba trăm năm tiếp theo, hãy phóng lửa vào cây Tế thần!
Theo lệnh của bà Tomi, một người trẻ tuổi trong làng giương cung bắn mũi tên lửa lên trời cao. Tức thì ở tất cả các cây Tế thần quanh làng, người ta đồng loạt phóng lửa vào thân cây Tế thần khiến ngọn lửa bắt đầu bùng lên.
Dường như bị k.ích th.ích bởi ngọn lửa, tiếng nhạc của lễ hội cũng dồn dập hơn, nhưng người chim tạo thành một vòng tròn lớn và nhảy múa đầy hưng phấn. Đáp lại lời cầu nguyện của dân làng, giữa rừng vang lên những tiếng xào xạc, vô vàn những con chim cùng một lúc đập cánh phành phạch bay lên cao.
- A!
Ông Kogoro và những người xung quanh đều ngạc nhiên kêu lên. Số lượng chim nhiều đến nỗi che lấp hết ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi giữa ban ngày.
- Nhật… Nhật thực đó! – Dân làng cùng hô lên.
- A! Thần Chim tạo ra nhật thực! – Những người làng cùng hô vang. – Thần Chim! Thần Chim!
- Bây giờ chính là lúc sức mạnh của Ánh sáng và Bóng tối hợp nhất! Mọi người hãy nói ra điều ước nguyện của mình! – Bà Tomi hét vang.
Nghe theo lời bà Tomi, tất cả dân làng ai cũng chắp hai tay lại và cầu nguyện.
Shinichi nhìn về phía Ran, cô Eri và Sonoko thì thấy mình Sonoko đang đầy quyết tâm chắp hai tay cầu nguyện, cậu nhếch mép cười. Đúng lúc đó, từ phía đằng xa có âm thanh hai chiếc trực thăng bay tới gần.
- Trực thăng cảnh sát? Chắc là bác cảnh sát trướng Megure rồi, cuối cùng thì họ cũng đã tới. – Shinichi thở phào nhẹ nhõm.
Từ cửa sổ chiếc trực thăng, ông Megure với khuôn mặt tròn trịa cùng bộ ria mép đang vẫy vẫy tay.
Ông Megure liên tục xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình. Ông cũng nói rằng đang ra lệnh cho cấp dưới sửa sang lại chiếc cầu treo.
Shinichi kể lại nội dung vụ án giết người hàng loạt, cũng như thông tin kẻ sát nhân là cảnh sát Haji… và để mọi việc còn lại cho nhân viên cảnh sát của ông Megure xử lý.
Khi mọi người nhớ ra cô phát thanh viên Yayoi, thì anh quay phim Maeda đang cõng cô trên lưng đi tới, anh nói phát hiện cô đang ngất xỉu ở phía sau núi.
Chiếc máy ghi âm mà Yayoi mang theo người đã vỡ vụn, cô kêu gào sẽ tìm ra kẻ sát nhân nhưng Shinichi nghĩ đời nào cô tìm ra. Bởi vì cậu đoán rằng ở làng có luật lệ không cho phép để thông tin về lễ hội rò rỉ ra bên ngoài.
- Lúc ở trên trực thăng bay tới đây, bác hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy một đàn chim khổng lồ bay tán loạn, cái đó là gì vậy? Chẳng lẽ là dấu hiệu của động đất? – Ông Megure tỏ vẻ như đã nhìn thấy chuyện lạ hỏi Shinichi.
- À, đó là Thần Chim tạo ra nhật thực mà ba trăm năm mới nhìn thấy một lần đó bác.
- Đúng vậy đó bác.
Nghe thấy lời Shinichi, Ran và Sonoko mỉm cười.
- Cái gì mà nhật thực, lại còn ba trăm năm? – Ông Megure ngơ ngác nhìn mấy đứa, nhưng Shinichi, Ran và Sonoko chỉ liếc nhìn nhau rồi mỉm cười.
- Được rồi, chuyện đó để về Sở Cảnh sát bác sẽ hỏi lại sau. Giờ mấy đứa leo lên trực thăng trước đi. Bác kết thúc việc khám nghiệm tử thi rồi về Sở Cảnh sát sau. Gặp lại sau nhé. – Nói xong, ông Megure đi về phía thầy tế Tomi.
Haji được đưa lên một chiếc trực thăng, Shinichi và mọi người cùng lên chiếc trực thăng còn lại. Ông Kogoro sau khi leo lên trực thăng thì mọi sự mệt nhọc cho đến bây giờ đột nhiên ùn ùn kéo tới, mí mắt trĩu lại nằm ngáy o o.
- Nền văn minh cuối cùng lại trở về cội nguồn của nó… Nhưng tất cả mọi chứng cớ đều biến mất cùng chú chim đại bàng kia rồi. – Shinichi thì thầm.
- Shinichi này, khi về Sở Cảnh sát thì chúng ta nên khai như thế nào đây? – Ran ngồi bên cạnh Shinichi lo lắng hỏi.
- Ừ. Có thể nói là anh Haji giết người vì mục tiêu là tiền bạc của nhà ông Wakura. Dù thế nào thì cũng tuyệt đối không được nói ra lý do thực sự.
- Tớ biết rồi. Chứng cứ duy nhất cũng bị chú chim đại bàng kia mang đi mất rồi còn đâu. – Ran nói.
Nghe thấy hai người đang trò chuyện, Sonoko ngồi cùng với cô Eri ở ghế sau cũng lên tiếng hỏi:
- Thế tại sao dù không phải là người nhà Wakura mà anh trợ lý đạo diễn của đài truyền hình lại bị giết chết vậy?
- Ừ, đúng rồi. Sao lại thế? – Cô Eri cũng thắc mắc giống Sonoko.
-Trước lúc anh trợ lý đạo diễn bị giết chết, Sonoko vừa mới ôm giá đáp tọa của thần linh để cầu nguyên đúng không?
- Ừ, đúng là như vậy. – Sonoko nhớ lại, gật đầu.
- Trong lúc chúng ta không chú ý, anh trợ lý đạo diễn chỉ đơn giản là bắt chước Sonoko ôm chiếc giá đáp tọa của thần linh và cầu nguyện thôi.
- Là sao?
- Đơn giản là sự hiếu kỳ mà thôi. Anh ta chỉ muốn thử một chút. Tớ đoán là anh ta nghĩ nếu ôm chiếc giá đáp tọa của thần linh và cầu nguyện thì biết đâu điều ước sẽ thành sự thật.
- Ừ. Tớ cũng cảm thấy anh ấy là một người rất hiếu kỳ. – Ran nhớ lại anh trợ lý đạo diễn và gật đầu đồng ý.
- Nhưng nếu chỉ vì điều đó mà Haji lại ấn công tắc thì quả thực là độc ác. – Ran trở nên tức giận.
- Đúng vậy. – Sonoko cũng đồng tình.
- Đó chỉ là tai nạn thôi.
- Hả? Tai nạn?
- À, khi đó nhóm phóng viên truyền hình – chị Yayoi và anh Maeda – đang gặp rắc rối với dân làng vì muốn phỏng vấn nhưng không được cho phép đúng không?
- Đúng. Hai bên còn cãi nhau nữa.
- Lúc đó anh Haji chen vào giữa đám đông để cố gắng can ngăn mọi người, nhưng cả hai bên đều đang kích động đúng không? Anh Haji bị xô đẩy và không may lúc đó ngẫu nhiên nút điều khiển bị va chạm.
- Hả? Tức là đúng lúc anh trợ lý đạo diễn bắt chước hành động của tớ, ôm giá đáp tọa của thần linh thì nút điều khiển bị va chạm?
- Đúng thế. Đó chính là tai nạn. Nếu như đúng lúc Sonoko đang ôm giá đáp tọa mà xảy ra vụ cãi nhau thì người bị biến thành vật hiến tế là chính cậu đấy.
- Không thể nào! - Sau khi nghe xong lời phân tích của Shinichi, Sonoko bàng hoàng há hốc miệng.
- Hì hì, không sao đâu. Sonoko là người lớn mệnh nên luôn tránh được vận xui mà. – Ran cười tươi và quay lại đằng sau vỗ lên vai Sonoko trêu chọc.
- Ừ. Đúng vậy. Tớ giỏi mỗi việc tránh vận xui thôi… Ê, cái gì? Cậu nói cái gì? – Sonoko kêu lên.
- Ha ha ha… Xin lỗi cậu nha. Sonoko… Mà này vụ án lần này thực sự bi thương quá. – Ran đột nhiên trầm ngâm. – Có phải là nền văn minh Maya thực sự lưu truyền đến làng Thập Ngũ Dạ hay không, rốt cuộc không ai biết cả.
- Thế nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao những người ở Mesoamerica lại đi tới Nhật Bản cơ chứ? Hoặc là nếu giả thuyết rằng những người đó xuất phát từ châu Á rồi sang châu Mỹ, cuối cùng quay trợ lại thì có lẽ sẽ hợp lý hơn chăng? – Cô Eri đưa ra giả thuyết của mình.
- Đúng vậy. Không ai biết rõ câu chuyện thực hư ra sao. Nhưng nền văn minh Mesoamerica là một nền văn minh nhuốm m.áu vì tập tục hiến tế người cho thần linh. Trong các lễ hội, mỗi khi cầu mong một điều gì đó họ sẽ có tập tục dâng lên thần linh các thứ mà họ trồng được hoặc săn bắn được. Nhưng khi chiến tranh xảy ra, họ cần một khối lượng vật hiến tế lớn hơn. Những người Tây Ban Nha khi tiến hành đào bới các thành phố cổ đại thời kỳ văn minh Mesoamerica đã tìm thấy trên một trăm ba mươi ngàn bộ xương cốt của những người trở thành vật hiến tế.
- Gì cơ? Tận một trăm ba mươi nghình cơ á? – Eri, Ran và Sonoko cùng tròn xoe mắt ngạc nhiên.
- Vì thế, có khả năng là có những người chán ghét nền văn minh phải dựa vào việc hiến tế người sống, nên họ đã bỏ đi tới các vùng đất khác.
- Không chừng là như vậy.
- Nhưng xã hội ngày nay cũng như vậy cả thôi. Ngày nay những người dẫm đạp lên nhau, vì sự sống còn của bản thân mà hy sinh những người khác không ngừng gia tăng.
- Đúng như vậy. – Shinichi gật đầu đồng ý với ý kiến cô Eri.
- Có những người vì chán ghét cái tập tục hiến tế, phải bỏ quê hương ra đi, vậy mà con cháu của họ sau này lại đi đem lòng yêu thương người tìm thấy di sản của nền văn minh cũ, thậm chí vì tương lai của người đó đã tự biến mình thành vật hiến tế. Qủa nhiên là mối liên hệ với tổ tiên là thứ mà dù có nghìn năm trôi qua cũng không thể vứt bỏ được. – Bà Eri buồn rầu nói.
- Ha ha ha… Đối với cháu thì điều này có chút khó hiểu. – Sonoko nói.
- Còn cô thì cô có cảm giác mình hiểu được… Có những lúc mà mình nguyện hy sinh tất cả vì một người nào đó. – Eri vừa nói vừa dịu dàng nhìn ông thám tử nửa mùa đang dựa vào cửa sổ, há hốc miệng ngáy khò khò bên cạnh mình.
- Con cũng vậy. Con hiểu được. Vì người đó con có thể hy sinh thân mình… - Nói xong Ran liền quay sang nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Shinichi bên cạnh, trong khi cậu đang nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ.
- Hừ, cảm ơn hai người đã chỉ bảo. Chỉ có tôi là chẳng có ai để yêu thương.
Sonoko ngồi ở phía sau hờn dỗi một mình.
- Mà này, nhà lý luận của chúng tôi ơi, có gì mà cậu cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thế? Mất công cô gái đã bày tỏ tình cảm ghê… - Sonoko từ phía sau đập đập vào vai Shinichi, kẻ luôn thiếu sự nh.ạy cảm với tình yêu. Ngược lại, Shinichi đưa tay chỉ xuống dưới cửa sổ của trực thăng.
- Nhìn kìa!
- Gì cơ? – Nghe thấy vậy, Sonoko, cô Eri và Ran đều nhoài người ra nhìn xuống phía dưới cửa sổ.
- Đẹp… Đẹp quá!
Phía dưới cửa sổ lúc hoàng hôn là hình ảnh của cây Tế thần đang cháy bập bùng ở giữa làng. Ngọn lửa đó nhìn từ trên xuống giống như một bức tranh sinh động đang được ai đó vẽ ra.
- Ngọn lửa đang lay động vì những cơn gió, nhìn giống như một chú chim đang tung cánh bay vậy.
- Đúng vậy. Thật là đẹp đúng không?
Nghe thấy lời cô Eri nói, Sonoko vừa nhìn chăm chú khung cảnh bên ngoài cửa sổ cũng gật đầu đồng ý. Đôi mắt của Eri và Sonoko dường như bị hút vào ngọn lửa bập bùng tuyệt đẹp dưới ánh hoàng hôn.
- Có lẽ đó chính là Thần Chim mà ba trăm năm mới một lần xuất hiện. - Shinichi thì thầm.
- Ừ. – Ran đồng ý. Cô khẽ tựa đầu lên vai Shinichi.
HẾT