Shinichi một lần nữa quay lại khoảng đất trống trong rừng, nơi Youichi đã bị tế xác.
“Kẻ sát nhân rốt cục đã dùng cách nào để treo xác anh Youichi lên tận trên đó? Chẳng nhẽ hắn đã dùng dây thừng hoặc thứ gì đó…?”
Shinichi nhìn quanh quất, nhưng ngoài cây Tế thần và thanh gỗ “Giá đáp tọa của thần linh” ra thì không có vật gì khác giống như cậu nghĩ.
“Anh trợ lý đạo diễn của đài truyền hình đã bị giết phơi xác trên cây chỉ trong chớp mắt. Không có đủ thời gian để dùng dây thừng kéo lên. Không, có khả năng phải dùng một lực cực mạnh mới kéo được cái xác lên cao trong thời gian ngắn như vậy…”
Lần nảy, cậu vừa nghĩ vừa leo thử lên trên cây Tế thần. Ngay lập tức, một tiếng quát như sấm vang lên bên tai cậu:
- Đúng là hành vi xúc phạm thần linh!
- Hả? – Shinichi nhìn xuống, thấy bà thầy tế già nua Tomi đang giương cặp mắt trắng dã ra nhìn cậu, trong khi tay bà túm lấy gấu quần bò của cậu và định lôi xuống. - Á!
Sức kéo cực mạnh của bà Tomi làm Shinichi mất thăng bằng, cậu ngã đánh bịch một cái xuống dưới gốc cây.
- Ngươi đang làm cái quái quỷ gì thế hả? – Shinichi ngồi bệt dưới gốc cây càng làm cho bà Tomi quát lên giận dữ.
- Bà ơi, giờ này bà đáng nhẽ phải đang cầu nguyện ở đền Mozutobi mới phải chứ ạ?
- Việc cầu nguyện ta đã nhờ những người trong làng làm rồi. Còn ta phải đến đây xem xét cây Tế thần của Thần Chim, xem có gì bất thường hay không.
- Ra là vậy.
Shinichi đứng dậy, cậu phủ phủ quần cho hết đất rồi lại định leo lên cây.
- Đúng là xúc phạm thần linh, ta đã nói bao nhiêu lần rồi hả? Ngươi định làm người thứ tư biến thành vật tế phơi xác hay sao?
- Hả? Người thứ tư? – Shinichi đang định leo lên thì dừng ngay lại, quay nhìn bà Tomi.
- A… - Bà Tomi vội vã dùng tay bịt miệng lại.
- Người đã bị giết không phải chỉ có anh trợ lý đạo diễn Okada và Youichi của nhà Wakura ư?
Bà Tomi lờ đi câu hỏi của Shinichi.
- Bà ơi, trong quá khứ đã từng có người bị giết phơi xác giống thế đúng không ạ? – Shinichi từ bỏ việc leo cây mà tập trung truy vấn bà Tomi.
- Nhiều chuyện quá! Đừng có quanh quẩn ở nơi linh thiêng nữa. Nếu người phá vỡ sự yên bình kéo dài ba trăm năm nay của làng thì bản thân ngươi cũng sẽ bị tế xác đấy. Biến đi! – Bà Tomi dùng cây roi xua đuổi Shinichi đi như thể xua đuổi chó.
- Chờ chút đã bà! Ai đã bị giết phơi xác ở đâu, lúc nào hả bà? – Shinichi không chịu thua mà đeo bám đến cùng.
- Ta không biết!
- Bà cho cháu biết đi ạ!
- Ta bảo không biết là không biết! – Bà Tomi quát to hơn.
Nhưng Shinichi vẫn không đầu hàng:
- Cháu xin bà đấy. Kẻ sát nhân chắc chắn vẫn còn ở trong làng này. Nếu như bà không muốn có thêm người mất mạng nữa thì hãy giúp đỡ cháu!
- Đây vốn không phải là việc do con người làm ra. Nó là lời nguyện của thần linh mà!
- Không đúng! Nó là việc do con người làm ra mà. Chẳng phải bản thân bà cũng luôn đi xem xét cây Tế thần để ngăn không cho có người hy sinh nữa hay sao?
- Ta… - Bà Tomi một lần nữa nghẹn lời, nhưng rồi sắc mặt bà lại chuyển sang vẻ đáng sợ. – Gia đình nhà Wakura đã khiến cho Thần Chim nổi giận, cho nên mới bị giết phơi xác chứ còn gì nữa! Lễ hội sắp bắt đầu đến nơi rồi, thêm nữa năm nay sẽ xảy ra hiện tượng nhật thực toàn phần ba trăm năm mới có. Thần Chim chắc chắn sẽ xuất hiện! Nếu như nhà ngươi không muốn bị giết phơi thây thì đừng có quanh quẩn ở chỗ này, hãy ở yên trong biệt thự nhà Wakura cho đến khi cây cầu treo được sửa xong!
- Bà… - Shinichi định nói “Bà đừng có đùa nữa” thì cậu nghe thấy tiếng gọi lớn của Ran.
- Shinichi!
Cậu chạy về hướng phát ra tiếng gọi thì thấy Ran đang hộc tốc chạy về phía mình.
- Tớ xin lỗi nhé, hình như chị Kotomi phát hiện ra là tớ theo dõi nên đã trốn mất rồi.
- Sao? – Mặt Shinichi tái đi.
Đúng lúc đó, một âm thanh kỳ lạ chói tai giống hệt âm thanh lúc anh trợ lý đạo diễn Okada và Youichi Wakura bị giết vang lên. “Quéééccc!”
- Lại là “nó”! – Shinichi và Ran đều lo lắng.
- Thần Chim, là Thần Chim đó! Thần Chim lại lấy vật tế! – Bà Tomi chắp hai tay lại và lầm rầm cầu khấn. Nhưng những lời cầu khấn của bà là vô ích, cả khu rừng vang vọng tiếng hét của một người con gái:
- ÁAAAA!
- Ở đằng kia! – Shinichi chạy vội về phía phát ra tiếng hét, Ran cũng ngay lập tức theo sau.
Cả hai chạy một lát trong rừng thì lại gặp bãi đất trống. Shinichi đưa mắt nhìn lên cái cây có cuốn dây thừng rơm ở trong bãi đất trống thì thấy thi thể của Kotomi đã bị cành cây đâm xuyên qua.
- Á! – Ran dùng hai tay bịt miệng mình, sợ hãi kêu lên.
- Việc này… - Shinichi cũng không thốt nên lời. Nhưng cậu ngay lập tức định thần và nhận ra trán của Kotomi cũng bị lõm vào giống y chamg Youichi. – À, trên trán lại vẫn…
Shinichi hạ tầm mắt, cậu thấy một mảnh của tấm gương đá đen rơi phía dưới gốc cây tế thần.
- Đây là mảnh thứ ba… - Shinichi vừa nói vừa nhạt mảnh gương đen lên, đúng lúc đó có tiếng sột soạt vang lên trong bụi rậm.
Ran cũng nghe thấy âm thanh đó, cô quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy gã người chim đang chạy trốn sau đám bụi rậm.
- Đứng lại! – Ran ngay lập tức đuổi theo.
- Đừng đuổi theo hắn, Ran! Hắn là con quỷ sát nhân đấy! – Shinichi lo lắng gọi, cậu vội vã chạy theo đằng sau Ran.
Nhưng Ran không buồn nghe, cô quyết tâm đuổi theo gã người chim vào sâu trong rừng. Tốc độ của gã người chim không phải tầm thường, chẳng mấy chốc đã nới rộng cự ly với Ran đang đuổi phía sau.
- Hộc hộc… - Ran nghiến răng cố gắng gia tăng tốc độ.
- Á! – Đột nhiên, Ran biến mất ngay trước mặt Shinichi.
- Ran…! – Shinichi định gọi tên Ran, nhưng đột nhiên cậu cũng mất hút trong rừng.
Sau một khoảng thời gian, Shinichi mở mắt, cảm thấy đau ê ẩm ở hông. Cậu nhận ra mình đang ở trong một hố sâu với các tảng đá vôi bao quanh.
- Đau quá… - Shinichi xoa xoa hông cho đỡ đau rồi đứng dậy. Cậu nhận ra rằng miệng hố rất cao, không thể nào thoát ra được. Lúc đó, Ran đang ngất ở bên cạnh cậu khẽ cựa mình, dường như cũng đã tỉnh.
- Ui da… - Ran dường như cũng bị thương ở hông, nên cô vừa dùng tay xoa xoa hông vừa loạng choạng đứng dậy.
- Cậu bị thương à?
- Ừ, tớ chỉ bị giập hông nhẹ thôi.
- May quá. Lần sau đừng sơ xuất như vậy nữa nhé. – Gương mặt Shinichi vừa lo vừa giận.
- Shinichi, xin lỗi cậu. Nếu không phải là tớ làm mất dấu chị Kotomi thì mọi chuyện đã không thế này… - Ran cảm thấy mình có lỗi lớn, khóe mắt cô đong đầy nước mắt.
- Ngốc quá, không phải tại câu đâu!
- Nhưng chị Kotomi đã bị sát hại dã man đến vậy…
- Đúng là như thế. Chị ấy bị cây xuyên qua người giống hệt anh Youichi, trán cũng bị giập nát.
- Vậy ư?
- Ừ, chính thế.
- Nói vậy, chị ấy đã bị rất nhiều người tấn công và bị giết ư?
- Chuyện đó thì tớ không rõ. Nhưng trán anh trợ lý đạo diễn của đài truyền hình không bị giập như hai người sau.
- Thế sao? Ừ, hình như là vậy thật. Thế tức là anh trợ lý đạo diễn bị giết bằng phương thức khác với hai người kia? – Ran tò mò hỏi.
- Có lẽ thế. Này Ran, từ đầu cậu đang có nước chảy tong tỏng xuống kìa.
- Sao? – Nương theo ánh trăng từ miệng hố rọi xuống, Ran nhìn lại mình thì thấy toàn thân ướt sũng sượt đúng như Shinichi nói.
- Ôi chết… - Ran nhận ra chiếc áo khoác mỏng màu trắng ướt sũng đã trở nên trong suốt, cô vội lấy hai tay che phía trước ngực.
Shinichi nhanh nhẹn c.ởi áo khoác và đưa cho Ran:
- Cẩn thận không cảm lạnh đó.
- Cảm ơn cậu, nhưng cậu sẽ bị lạnh mất…
- Tớ không sao đâu. – Shinichi choàng chiếc áo khoác lên người Ran.
- Thật là may… Tớ không đơn độc một mình, mà lại có Shinichi bên cạnh.
- Có mặt nhưng không giúp đỡ được gì thì chẳng có gì đáng nói hết.
- Đâu phải thế đâu. Mà này, tại sao trong rừng lại có một cái hố như thế này nhỉ? Hình như cái hố này hình thành từ đá vôi thì phải.
- Có lẽ do mưa xói mòn mà nên chăng? – Shinichi hạ tầm mắt nhìn xuống dưới chân đầy nước ứ đọng.
- Có lẽ nơi này cũng thông với con kênh dẫn từ hầm chứa nước ở con sông bên cạnh?
- Cũng có thể. Ủa, ở đây có cái hang này.
- Ừ nhỉ.
- Ủa, lạ nhỉ. Nó bị bít bằng xi măng rồi. – Shinichi nhìn cái hang đã bị bít đầu không thể đi được.
- Ờ. Nhưng mà tại sao lại phải tốn công sức bít cái hang lại thế này nhỉ? Hay là bít lại để nước đọng ở đây thấm xuống hầm nước phía dưới lòng đất?
- Chắc vậy. – Shinichi tỏ vẻ đồng ý với Ran.
Đúng lúc đó, một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên ở trên miệng hố:
- Ê! Hai đứa không sao chứ?
- A, bố! – Nhìn thấy ông Kogoro, gương mặt Ran sáng rực lên.
- Cả hai đứa cũng rơi xuống nơi này à?
- “Cũng” là sao ạ?
- Gần đây cũng có một cái hố giống thế này, hai người của đài truyền hình đã bị rơi xuống đó.
- Sao? Vậy là họ vẫn còn sống?
- Ừ, họ vẫn khỏe mạnh.
- Tốt quá. – Nghe ông Kogoro nói, Ran thở phào nhẹ nhõm.
- Này thám tử nhóc con, cậu không làm gì Ran con gái ta đấy chứ? – Ông Kogoro đột nhiên nghiêm mặt nhìn Shinichi.
- Bác… bác nói gì thế? – Mặt Shinichi trở nên đỏ bừng.
- Bố đừng hỏi linh tinh nữa, mau giúp bọn con đi! – Ran cũng giận dữ nói.
- Biết rồi, biết rồi! – Ông Kogoro vừa nói vừa nhìn quanh quất. Rồi ông nói – A, có rồi có rồi!
Vừa nói, ông vừa thả xuống dưới hố một sợi dây thừng bện từ thực vật không biết kiếm được ở đâu.
- Tốt lắm, bám cho chắc nhé! – Sau khi xác nhận Ran đã bám chắc vào sợi dây thừng, ông Kogoro dồn lực kéo lên. Kéo Ran lên xong, chẳng mấy chốc Shinichi cũng được ông Kogoro kéo lên.
- Cảm ơn bác.
- Hở? Cậu nhóc thám tử cũng biết nói cảm ơn cơ à? – Ông Kogoro nói như thể mới trông thấy cái gì kỳ lạ lắm. – Mà này, tại sao hai đứa lại rơi xuống cái hố này vậy?
- Đó là vì chị Kotomi… Chị ấy, chị ấy bị Thần Chim… - Ran vừa khóc thút thít vừa gục vào ngực ông Kogoro.
- Bố biết rồi. Lúc nãy bố vừa xem xét hiện trường xong… - Ông Kogoro ân cần nói rồi dịu dàng xoa đầu Ran.
- Sau đó, sau đó con với Shinichi cùng nhau đuổi theo người chim…
- Ra là vậy. Cả hai đứa muốn bắt chước thám tử hả.
- Vâng, nhưng…
- Thôi, không sao. Dù sao đi nữa ở lại đây cũng rất nguy hiểm, chúng ta quay về biệt thự thôi.
Cả Ran và Shinichi đều đồng ý với ông Kogoro.