Tiểu Thuyết Conan: Truyền Thuyết Kho Báu Ở Koshu

Chương 11: C10. Tấm bản đồ hiện lên



Nhóm Conan vội vàng quay lại con đường đã đi.

- May mà cậu nghĩ ra cách rải sợi dây!

- Cậu nói vậy nhưng tớ chẳng thấy vui gì cả.

Genta đi đầu, rồi đến Mitsuhiko và Conan. Tadao ở cuối cùng bước gấp gáp:

- Hai tên kia không đánh dấu đường đi à?

- Không đâu. – Conan trả lời. – Chúng có quyển sổ tay ghi cách giải mật mã của ông Yasuharu rồi, quyển sổ đó chẳng khác gì bản đồ của hầm mỏ này việc gì phải đánh dấu đường đi nữa.

- Ừ nhỉ… Em nói đúng. – Tadao nhận ra. Anh vẫn chưa biết Conan thực sự là ai, nhưng giờ đã tin tưởng hoàn toàn vào khả năng suy luận của cậu.

Cuối cùng, cả nhóm quay lại nơi quen thuộc: lối vào hầm mỏ.

- Chúng ta nghỉ giải lao rồi nghĩ lại hướng đi nhé.

Tadao vừa dứt lời thì Genta thở dài một tiếng rõ to, ngồi xuống sàn kêu đến “bịch”. Rồi cậu bé lại bật dậy.

- Chết rồi!

- Sao thế, Genta? – Mitsuhiko giật bắn người.

Genta nhăn nhó.

- Tớ làm mất la bàn rồi!

Đúng là tay cậu trống không.

- Cậu để quên nó ở đâu?

- Tớ có biết đâu… Conan xen vào:

- Chắc cậu làm rơi lúc vấp ngã ở hồ nước ngầm đằng kia. Chẳng ai trong chúng ta nhìn thấy la bàn, chứng tỏ nó rơi xuống nước rồi.

- Làm sao bây giờ… - Mất rồi thì đành chịu chứ sao. Hy vọng chúng ta không cần đến la bàn nữa.

Tadao cũng vỗ vai Genta an ủi.

Conan tìm một tảng đá làm ghế. Cậu ngồi lên đó, mở quyển sổ tay ra.

- Conan này.

- Gì ạ?

- Em đọc lại đoạn mật mã được không?

- Vâng… “Điều đúng là bước đi của ngựa, khi tiến gần đến khỉ, có một thứ hiện ra… Ta thấy rắn hay cừu, loài rồng kỳ lạ với cuộc đời bất tử… Bắc Đẩu dẫn ta đi đúng hướng…”. Em nghĩ đoạn mật mã tạm thời ngắt ở đây, vì những câu sau có vẻ mang nội dung khác hẳn.

- Tớ đã nhầm khi cho rằng tên các loài vật chỉ hướng đi… - Mitsuhiko giờ ít nói hẳn.

- Ừ… Nếu cậu cho rằng mật mã đánh lạc hướng, thì đúng là nó đã đánh lừa chúng ta, khiến chúng ta nghĩ rằng các con vật có liên quan tới phương hướng.

- Thế thực ra chúng chỉ cái gì?

- Ừm… Tớ đang nghĩ xem ý nghĩa thực sự nằm ở tên loài vật, hay ở những cụm từ như tới gần, xuất hiện, bất tử… - Conan chìm vào im lặng.

Mitsuhiko thấy cố bắt chuyện với Conan cũng vô ích, đành quay sang Tadao:

- Anh nghĩ sao ạ?

- Em hỏi thế anh cũng chẳng biết nữa… Anh chỉ thấy đoạn mật mã này thật khó hiểu.

- Dĩ nhiên là nó khó hiểu rồi, mật mã mà lị. – Genta chen ngang.

- Những phần đã giải ra rồi đều có ý nghĩa chặt chẽ, so với nó thì… - Anh nói cũng đúng… “Khó hiểu… Vô nghĩa…” – Những lời của Tadao lặp đi lặp lại trong đầu Conan. Cậu cũng nhẩm những gì Mitsuhiko nói ban nãy: “Miễn là ta biết phải đi sang trái hay sang phải”. Conan suy nghĩ: “Điều cần biết chỉ là một trong hai lựa chọn: trái hoặc phải, chứ không nhất thiết phải tìm ra ý nghĩa của từng từ từng chữ một.”. Conan nhìn xuống mật mã: “Khoan đã… Từ “đúng” có mặt đến hai lần… Đây có phải từ khóa không nhỉ?” Bên cạnh cậu, cuộc bàn luận giữa Genta, Mitsuhiko và Tadao vẫn tiếp diễn.

- Chúng ta đọc ngược thử xem?

- Thế thì câu “Điều đúng là bước đi của ngựa” sẽ thành “Ngựa của đi bước là đúng điều” à?

- Có vẻ không phải rồi. Hay ta nối những từ trên cùng của mỗi cụm vào xem sao?

- “Điều khi ta có loài…”. Ừm… - Hay ta chuyển nó thành chữ romaji(7)? Hôm trước trên phim truyền hình có một đoạn mật mã giải bằng cách đó đấy.

- Genta, đây là kho báu thời Takeda Shingen, hồi đó có dùng bảng chữ Romaji đâu!

- Thế chuyển từ chữ Hiragana thành Katakana vậy.

- Như thế ý nghĩa cũng chẳng có gì thay đổi(8).

Conan lấy bút trong túi ra, bắt đầu viết lách gì đó lên cuốn sổ. Thấy vậy, Genta và Mitsuhiko hỏi:

- Cậu làm gì đấy?

- Conan nghĩ ra gì rồi?

Conan dừng tay, đứng dậy:

- Ừ thì… - Cậu đưa quyển sổ tay viết mật mã ra. – Đoạn từ “Điều đúng là…” cho tới “…với cuộc đời bất tử” không mang ý nghĩa trong câu chữ, mà là một tấm bản đồ của hầm mỏ này.

- Bản đồ á?

- Thế là thế nào?

- Để hiểu được ta cần để ý tới câu “Bắc Đẩu dẫn ta đi đúng hướng”.

Genta, Mitsuhiko và cả Tadao chăm chú nghe từng lời của Conan, như những khán giả hồi hộp thưởng thức màn trình diễn của một diễn viên tài năng.

- Bắc Đẩu là một chòm sao gồm có bảy ngôi sao, ở đây ta phải chú ý tới số bảy. “Hướng” ở đây không chỉ là hướng đi, mà còn là hình vuông nữa(8). Tóm lại, cả câu ý nói chúng ta phải tạo một hình vuông mỗi cạnh bảy đơn vị.

- Hình vuông mỗi cạnh bảy đơn vị à?

- Biết được điều đó rồi, ta quay lại đoạn mật mã trước đó xem nhé. Nguyên văn đoạn này là “Tadashiki ha uma no ayumi toshite, saru ni chikaduki araware hebi ka hitsuji wo mi, chinki naru ryuu towa no inochi nasu”, đúng bốn chín tiếng, tạo thành một hình vuông mỗi cạnh bảy tiếng… Ba người kia chồm lên trước, háo hức. Conan tiếp tục:

- Sau khi viết ra, ta dò theo cụm “Tadashiki michi ni ware wo michibi kanntosu”, nghĩa là “Hãy dẫn ta đi theo con đường đúng”. Và trước mắt chúng ta sẽ hiện ra tấm bản đồ của mê cung dưới lòng đất này… Conan giở sang trang mới của quyển sổ tay. Trên đó viết:

WaKiHiASaNoTa NoNaTsuRaRuADa IruJiWaNiYuShi NoRiWoReChiMiKi ChiYuMiHeKaToHa NaUChiBiDuShiU SuToNKaKiTeMa Tadao há hốc mồm một lúc rồi thở hắt ra.

- Mọi người chỉ cần nhìn là biết ngay. Đây là bản đồ cho chúng ta biết cần phải chọn hướng đi bên phải hay bên trái của hầm mỏ. – Conan kết thúc.

Genta và Mitsuhiko nhảy cẩng lên:

- Xong rồi!

- Đúng là Conan, giỏi quá!

- Lát nữa các cậu khen cũng chưa muộn… - Conan nhìn con đường phía trước, ánh mắt đầy tự tin. – Chúng ta đi thôi!

Đầu tiên rẽ phải, rồi rẽ phải tiếp, rồi trái… Cả nhóm nhanh chân đi theo con đường Conan đã giải ra.

Khi đi được hơn nửa đường, đèn pin trên đồng hồ của Genta đang đi đầu soi sáng một thứ gì đó giống người. Cái bóng đó có vẻ nhỏ hơn so với kích cỡ người trưởng thành, có lẽ chỉ cao bằng khoảng Conan.

- Haibara à? – Genta gọi, nhưng cái bóng không cử động.

Lẽ nào…?

Conan nắm chặt tay, cảm thấy lòng bàn tay mình vã đầy mồ hôi. Cậu chạy lại gần cái bóng.

Dưới quầng sáng hình tròn của đèn pin hiện ra… - Ối! – Genta và Mitsuhiko rú lên.

Trước mặt họ là một cái xác đã thối rữa, với hai hốc mắt đen lòm và hàm răng trơ ra.

 - Không phải Haibara đấy chứ? 

- Không phải đâu. Cậu nhìn xem, cái xác này ở tư thế ngồi, nên chỉ cao bằng trẻ con, chứ thức ra là xác người lớn đấy.

Conan quỳ xuống trước cái xác, xem xét một hồi. Tadao cũng nhòm vào.

 - Người này cũng bị hai tên kia giết chăng? 

- Em không nghĩ vậy. – Conan chỉ bộ quần áo trên cái xác. Cả bộ đã bạc phếch, nát tươm. – Mới một hai năm thì quần áo chưa nát đến mức này được. Với lại… - Cậu nhìn chân cái xác. – Người này đi dép làm từ cói. Thời nay làm gì có ai như vậy nữa.

- Ừ nhỉ… - Em nghĩ người này chết vài chục năm trước rồi. Có thể đây cũng là một người làm công việc như anh Tadao, nhưng bị lạc dưới hầm mỏ này mà không thoát ra được.

- Em nghĩ đây cũng là người đi tìm kho báu à?

- Hoặc cũng có thể chỉ là người leo núi bình thường… Ủa, cái gì đây?

Conan phát hiện ra một chiếc túi bằng vải cũ kỹ ở cạnh cái xác. Chắc chắn đây cũng là đồ của người chết. Chiếc túi mở ra, đồ đạc bên trong lộn xộn, gồm bản đồ, nến, diêm… - Chắc chắn hai tên kia và Haibara đã đi qua chỗ này.

- Hả, sao em biết?

- Đây này. – Conan chỉ bốn que diêm nằm cách chiếc túi một đoạn. Ba que tạo thành hình tam giác, que cuối cùng dựng thẳng.

- Tam giác và đường thẳng… Là cái gì?

- Dễ thôi mà, đây là chữ A và I trong bảng chữ cái Latinh… Mitsuhiko từ nãy đứng yên nghe hai người nói chuyện, giờ xen vào:

- “Ai”, tên Haibara!

- Chính xác! Đây là lời nhắn của Haibara đấy. – Conan đứng dậy. – Chắc cậu ấy đã để lại nó khi hai tên kia mải lục chiếc túi, nhằm ra hiệu cho chúng ta.

- Haibara vẫn an toàn!

- Đúng rồi. – Conan không nói thêm “khi còn ở chỗ này”. Cậu đứng lên, nhìn thẳng con đường trước mặt. – Đi nào, đích đến gần lắm rồi! (7) Tiếng Nhật sử dụng 4 bảng chữ: chữ Hiragana, chữ Katakana, chữ Hán và chữ Romaji. Trong đó Romaji là loại chữ dùng để phiên âm tiếng Nhật sang chữ cái Latinh. (8) Hiragana và Katakana là hai bảng chữ khác nhau trong tiếng Nhật nhưng chỉ khác nhau về mặt chữ, còn cách đọc tương ứng giống nhau. (8) Chữ “Hướng” trong nguyên tác là “hou”. Từ “hou” đứng một mình có nghĩa là hướng, còn nếu ghép với từ “kei” thành “houkei” thì là hình tứ giác.