Ba năm trước khi cuộc hành trình của hải tặc Monkey D.Luffy bắt đầu.
Đây là câu chuyện về người anh trai của cậu ta – Portgas D.Ace.
*
Gold Roger là người đầu tiên trong lịch sử chinh phục được "Grand Line". Sau cái chết của ông, thời gian trôi qua nhanh đến mức đứa bé năm nào cũng đã lớn lên trở thành một người đàn ông trưởng thành.
Thế giới bước vào thời đại đại hải tặc. Thời đại của những cuộc phiêu lưu và biển cả xoay quanh One Piece.
Hải tặc xuất hiện đầy rẫy như các vì tinh tú trên cao, trong số đó có những vị vua cai trị "Tân Thế Giới", họ tự xưng là "Tứ Hoàng".
Chính phủ thế giới đã lập ra "Thất Vũ Hải", cho phép họ săn lùng các hải tặc khác cùng với "Tổng bộ hải quân" – Marineford như một sức mạnh nhằm ngăn chặn các Tứ Hoàng khuếch đại quyền lực. Từ đó, Tam Đại Thế Lực có vai trò duy trì cân bằng thế giới ra đời.
Nếu cân bằng giữa ba thế lực đó bị phá vỡ, hòa bình thế giới sẽ sụp đổ.
Mỗi thế lực càng hùng mạnh, càng giao tranh với nhau, tương lai sẽ càng gặp nguy hiểm. Quyền lực và thống trị, đồng minh và phản nghịch. Thời đại mà mọi tham vọng và bất an bủa vây nhau này sẽ mang đến một ánh hào quang bất định.
Giấc mơ của con người – sẽ không bao giờ dừng lại.
*
Mũi thuyền có hình dáng của một con cá voi trắng rẽ sóng thong thả lướt đi trên mặt biển phẳng lặng.
"Gurararara...!"
Phòng thuyền trưởng.
Người đàn ông là chủ nhân của con thuyền tựa lưng vào ghế rồi cất giọng đầy hài lòng.
Băng hải tặc Spade, Portgas D.Ace!
Từ chối gia nhập Vương Hạ Thất Vũ Hải!
"Có một thằng nhóc đang giương nanh múa vuốt ở Grand Line này. Gurararara... Nó từ chối gia nhập Thất Vũ Hải à?"
Một hải tặc tân binh đã từ chối lời mời của Tổng bộ hải quân rồi rời khỏi quần đảo Sabaody bằng con thuyền được tráng. Trên báo còn đăng kèm thêm ảnh chụp của hắn.
"D..." Chủ nhân con thuyền này là Râu Trắng. "Thằng nhãi này được mấy tuổi rồi... Còn trẻ mà... sống vội như thế để làm gì"
"Bố già, con vào nhé"
Cửa buồng bật mở, một người đàn ông cầm theo khay thức ăn bước vào.
Anh ta mặc bộ trang phục nhà bếp màu trắng, quần dài qua đầu gối và đeo một cái cà vạt – xem chừng là một đầu bếp.
"Thatch à. Súp rùa biển hôm nay ngon lắm"
"Rùa biển...? Hôm nay con làm súp rắn biển mà"
"À phải. Bụng ta lại nóng nữa rồi"
"Nó là súp dinh dưỡng đấy ạ! Còn đây là thuốc uống sau khi ăn"
Anh chàng mặc trang phục đầu bếp – Thatch đặt xuống bàn một cốc nước lọc và thuốc.
"A?"
"Từ hôm nay trở đi sẽ tăng thêm một viên thuốc. Bố không được bỏ đâu, nhất định phải uống cho hết đấy"
"Con là bác sĩ của ta đấy à"
"Bố mà không uống con lại bị bác sĩ mắng nữa cho xem. Bộ bố không lo cho cơ thể của bố sao"
Nghe Thatch nói xong, người đàn ông được gọi là Bố già mới bất đắc dĩ cầm mấy viên thuốc để dưới bàn lên cho vào mồm rồi nốc nước uống.
"Đắng quá"
"Thuốc đắng giã tật. Bố uống nhiều nước hơn nữa đi kẻo nó kẹt lại ở cổ họng thì khổ"
"Giờ con tính làm mẹ ta luôn hả..."
"Đội 4 chúng con chịu trách nhiệm nấu ăn cho băng hải tặc Râu Trắng mà! À... Đúng rồi. Ông trùm Jinbei sắp rời đi rồi đó"
Thatch vỗ tay cái bộp như vừa chợt nhớ ra.
"Cái gì? Đã đi rồi sao"
"Vâng... Mà bố không cần phải đi tiễn đâu ạ"
"Vớ vẩn"
Người đàn ông rời khỏi chỗ ngồi.
Trong quá khứ, ông ấy là vị anh kiệt đã từng tranh đấu với Vua Hải Tặc Gold Roger. Dù tuổi tác đã sắp bước lên hàng 70 nhưng ông vẫn là một trong Tứ Hoàng, sở hữu nhiều lãnh thổ rộng lớn ở Tân Thế Giới và thế lực của ông vẫn còn rất phồn thịnh.
Biểu tượng của ông là "đầu lâu râu trắng" – Nếu có kẻ nào cố xâm nhập vào vùng đất có treo lá cờ này, kẻ đó sẽ phải chuẩn bị tinh thần trở thành kẻ thù của một đội quân có tổng cộng hàng ngàn người, bao gồm hàng chục băng hải tặc dưới trướng đến 16 hạm đội do các đội trưởng chỉ huy.
Edward Newgate.
Người đàn ông mạnh nhất thế giới, ông được các hải tặc khắp nơi biết đến với tên gọi là "Râu Trắng".
Sức mạnh của ông không chỉ khiến mặt đất và biển cả rung chuyển mà còn có thể phá hủy cả một hòn đảo chỉ trong nháy mắt.
Newgate – Râu Trắng ra khỏi phòng thuyền trưởng rồi bước lên boong thuyền.
Giá lạnh của màn đêm chạm vào da thịt. Giữa biển khơi đen kịt chỉ có mặt trăng, các vì sao và log pose để chỉ phương hướng thế mà loài cá đã dựa vào cái gì để bơi được vậy. Là giác quan đặc biệt không có ở con người chăng. Chắc người cá cũng có thứ đó nhỉ.
"Này Jinbe"
"Bố già Râu Trắng...!"
Lúc này, người đang nhìn xuống mép thuyền để chuẩn bị nhảy xuống biển kia mới lên tiếng.
Ông ấy cao tới 10 thước. Đó là "Hiệp sĩ biển xanh" Jinbe, ông ấy là người cá mập voi.2
Tộc người cá có thể thở dưới biển, nhìn chung họ tự hào mình sở hữu thể chất vượt trội hơn hẳn loài người. Nhưng điều đó không có nghĩa họ là sinh vật hoàn toàn khác biệt mà họ còn có thể sinh con với loài người
"Khoan đi đã"
Nói rồi Râu Trắng cười nhẹ.
Jinbe e ngại đi lại gần ông ấy rồi ngước lên.
"Thực ra thì con bị triệu tập tới Marineford..."
"Sengoku gọi à?"
"Vâng"
Jinbe từng nằm trong băng hải tặc người cá đối địch với loài người. Tiền truy nã của ông là 250.000.000 beri. Nhưng hiện giờ ông đã có vị trí trong chính phủ thế giới.
"Coi bộ ngài thủy sư đô đốc của Tổng bộ Hải quân mua đứt ông trùm Jinbe rồi"
Thatch cầm đèn đi tới.
"Chào cậu, Thatch-san. Dù là Thất Vũ Hải rồi nhưng mấy tên đó chỉ toàn biết nghĩ cho mình không thôi..."
"Ông trùm Jinbe sẽ có mặt ở Tổng bộ Hải quân hả? Nữ hoàng Kuja – Boa Hancock thì tôi không biết thế nào chứ Doflamingo, cả thằng khốn Cá Sấu nữa... Thất Vũ Hải toàn một lũ trong đầu chỉ biết lo chuyện làm ăn của chúng"
"Phải, tôi cũng đảm nhận danh hiệu này để đổi lấy đặc xá cho tộc người cá... Đây cũng là có qua có lại thôi"
Chính vì vậy mà người có tên trong Vương Hạ Thất Vũ Hải như Jinbe đây dù có là người bạn thân thiết đến đâu đi nữa cũng có chút do dự khi tự do bước lên thuyền của Tứ Hoàng Râu Trắng.
"Ông trùm Jinbe thẳng tính quá"
"Không phải vậy đâu... Thủy sư đô đốc Sengoku cũng thêm tôi vô để bổ sung vị trí còn trống của Thất Vũ Hải mà"
"À ra là vậy"
Râu Trắng chuyển tờ báo trên tay cho Thatch.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mắt anh nhìn lướt qua bài viết ở trang nhất.
"Một tân binh từ chối lời mời gia nhập Thất Vũ Hải...?"
Thatch nói khẽ.
"Ngươi có biết thằng lính mới này không?"
Jinbe liếc sang tờ báo rồi trả lời Râu Trắng.
"...Con đã từng nghe qua. Lệnh truy nã của cậu ta xuất hiện rất nhiều... Cậu ta là người sở hữu năng lực lửa, thuộc hệ Logia"
"Hình như cậu ta đã gây náo loạn ở quần đảo Sabaody. Chắc là đã đặt chân tới Tân Thế Giới rồi đấy"
Thatch nói rồi ngước lên nhìn Jinbe và Râu Trắng.
"Thôi, xin lỗi vì đã giữ chân ngươi. Hẹn gặp lại Jinbe, lên đường cẩn thận"
"Vâng, bố già cũng vậy"
Râu Trắng khẽ giơ tay đáp lại rồi quay về phòng.
Ầm...
Sóng biển vỗ rì rào. Những tia sáng đỏ li ti lóe lên từ đường chân trời.
Núi lửa đã phun trào ở đâu ư... Thatch và Jinbe cùng bị chúng quyến rũ trong giây lát.
"Thatch-san, bố già Râu Trắng..."
"Ông ấy còn khỏe chán. Ít nhất là thế"
"Tốt quá"
Mặt Jinbe ánh lên nét nhẹ nhõm.
"Con người mà, có tuổi rồi cũng không còn như xưa. Lưỡi ông ấy yếu nên tôi không dám cho quá nhiều muối, sợ ông ấy thấy mặn"
"Thatch-san. Có thể cậu sẽ thấy mấy lời này là thật thừa thãi nhưng nhờ cậu chăm sóc bố già Râu Trắng nhé. Ông ấy là ân nhân của tộc người cá chúng tôi"
"Tôi hiểu mà, ông trùm Jinbe" Thatch bắt tay với Jinbe "Tất cả chúng tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho bố già"
"Ừ. Giờ tôi xin phép đi trước nhé"
"Bảo trọng... À còn chuyện này nữa. Hãy báo cho chúng tôi biết khi có tin gì về thằng nhóc tân binh trên tờ báo đó nha"
"Được, cậu cứ yên tâm. Tên lính mới từ chối gia nhập Thất Vũ Hải để tiến thẳng vào Tân Thế giới ấy..."
Hắn đang toan tính gì đây, hy vọng không phải điều ta đang nghĩ.
Portgas D.Ace.
Jinbe ngẫm nghĩ về cái tên đó rồi từ mép thuyền nhảy xuống biển. Cơ thể to lớn của ông nhanh chóng chìm vào đáy biển tăm tối rồi biến mất.