Lữ – Mèo máy màu hồng
“…”
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm nơi đây.
“Em gái à vào mau đi, đứng ngây ra đó làm gì?” Lão Chu đứng sau lưng Tần Tư Đình, khó hiểu nhìn cô gái đứng bên ngoài thang máy.
Thời Niệm Ca khẽ cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn bước vào thang máy, đứng bên cạnh Tần Tư Đình.
Cửa thang máy khép lại, không gian nhỏ hẹp lúc này chỉ còn ba người.
Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca và lão Chu.
“Hà hà, em gái à, có phải em là tổng giám đốc của tập đoàn Thời Đạt lần trước bị tai nạn ô tô phải vào viện không, anh thấy em quen quá.” Lão Chu gian manh dán sát vào quan sát Thời Niệm Ca: “Hôm nay chắc là được xuất viện rồi nhỉ?”
“Vâng… Tôi không sao, hôm nay tôi đến đón trợ lý ra viện.” Thời Niệm Ca giơ tay vén vài lọn tóc ra sau, để lộ ra nụ cười vô cùng tự nhiên.
“À, xuất viện là ổn rồi, bệnh viện không phải là chỗ tốt để lui tới, vẫn nên ít đến đây là hơn.” Lão Chu cười hà hà trả lời: “Đáng lẽ tôi cũng không biết vụ tai nạn của cô đâu, nhưng mà hôm ấy mấy cô điều dưỡng ở phòng tôi nói quá. Họ nói lão Tần vừa nghe tổng giám đốc của tập đoàn Thời Đạt bị tai nạn lập tức lao ra khỏi phòng khám bệnh, không kịp đợi thang máy lao thẳng xuống bằng cầu thang thoát hiểm, cứ thế chạy một mạch xuống…”
“Bên trong thang máy không cho phép bác sĩ thảo luận tình trạng của bệnh nhân.” Tần Tư Đình đang đứng bên cạnh đột nhiên rướn môi lên, thong thả đọc mấy chữ được dán trên cửa thang máy: “Đây là sự tôn trọng với người bệnh, bác sĩ Chu đừng quên đạo đức nghề nghiệp.”
“???” Lão Chu đột nhiên bị Tần Tư Đình gọi ‘trang trọng’ thế này thì giật mình: “Tôi và em gái Thời có nói gì đến bệnh nhân đâu, hơn nữa không phải hai người quen nhau sao, cậu khó khăn cái gì…”
Ánh mắt rét mướt của Tần Tư Đình bắn tới.
“… Rồi rồi rồi, tôi không nói, tôi để cho cậu nói một mình.” Lão Chu làm hành động khóa miệng lại, ngoan ngoãn khép miệng.
Thang máy đến lầu mười sáu.
“Tôi đi trước, cậu đến khoa ung bướu lấy bệnh án lẹ lên rồi quay lại, đừng có mà cà kê dê ngỗng đấy, đừng quên người lấy số khám bệnh của cậu hôm nay dài ra đến cổng.” Lão Chu lo lắng dặn đi dặn lại, nhấc chân bước ra khỏi thang máy, bóng dáng phất phơ từ từ biến mất.
Cửa thang máy từ từ khép lại.
Trong thang máy im lặng trở lại, không, phải gọi là trống trải.
Thời Niệm Ca chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu thế này bao giờ, không gian nhỏ hẹp khiến cô hơi khó thở, từng giây từng phút như dằn vặt bản thân.
Cô dứt khóa ngẩng đầu nhìn tấm kính trên đỉnh đầu, trên đó phản chiếu khuôn mặt đang phiếm hồng của cô.
“Vết thương ở chân lành hẳn chưa?” Giọng nói lành lạnh xuất hiện bất ngờ như vang vọng trong thang máy nhỏ hẹp.
Thời Niệm Ca nhìn sang bóng dáng bên cạnh, lạ thật.
Tần Tư Đình không nhúc nhích, một tay cầm bệnh án một tay nhét vào túi áo blouse, cả người tựa vào vách thang máy, giống như không hề để tâm đến Thời Niệm Ca đang nhìn mình trong gương, vẻ mặt như chuyện này chẳng hề liên quan đến anh, và người vừa hỏi câu đó cũng là ai đó chứ chẳng phải anh.
“…” Chẳng lẽ cô lại bị ảo giác.
“Ờ, cũng lành kha khá rồi.” Thời Niệm Ca bâng quơ trả lời, ngừng một chút, lại nói tiếp: “Anh… Có phải anh rất sợ em xảy ra chuyện gì không…”
“…”
Người đàn ông không trả lời cô.
“Làm bác sĩ… chắc mệt lắm hả? Anh… chịu khó nghỉ ngơi nhiều nhé.” Giọng nói Thời Niệm Ca mỗi lúc một nhỏ đi, ngay cả cô cũng không nghe rõ mình đang nói gì nữa.
Trả lời cô vẫn là không gian im lặng như tờ.
“Chuyện kia, gần đây tập đoàn Thời Đạt có hợp tác với Tần Thị, anh…”
Cô chưa kịp nói xong, cửa thang máy đã mở ra.
Sau đó người đàn ông chẳng nán lại phút nào, lời nói bị tắc lại trong cổ họng Thời Niệm Ca, chẳng sớm chẳng muộn, vừa khó chịu, vừa chua chát.
…
Thời Niệm Ca làm xong tất cả thủ tục xuất viện cho Văn Kha rất nhanh, sau khi giao biên lai cho điều dưỡng, cô lập tức quay lại phòng bệnh đón Văn Kha về.
Văn Kha muốn chứng minh bản thân mình đã khỏe hẳn, dọc đường đi xuống không để cho cô và dì Hương dìu, tự mình kiên trì xuống bãi đậu xe. Tuy rằng tốc độ chậm đi đáng kể so với trước, nhưng nhìn ra được chân anh đã khôi phục rất tốt.
“Niệm Niệm, chiều nay tôi có thể đến công ty làm việc rồi, cô gửi thông tin buổi tiệc hôm nay với Tần Thị vào hộp thư cho tôi, sáng nay tôi sẽ đọc trước ở nhà.” Văn Kha ngồi trên xe, vẻ mặt hớn hở: “Rốt cuộc cũng được xuất viện, khoảng thời gian này đúng là dày vò.”
Thời Niệm Ca lái xe, nở nụ cười yếu ớt: “Đúng là anh hồi phục rất tốt, bác sĩ cũng khen anh hồi phục rất nhanh.”
“Còn không phải sao, cho nên tôi phải rèn luyện mỗi ngày đấy.” Văn Kha bắt đầu khoa trương.
“… Cảm ơn anh, Văn Kha.” Đột nhiên Thời Niệm Ca nói vậy.
Văn Kha hơi ngẩn người, sau đó hiểu ngay ý của Thời Niệm Ca, cô ấy đang cảm ơn chuyện lúc xảy ra tai nạn anh đã chắn cho cô: “Không sao, tôi bị thương sẽ tốt hơn để cô bị thương, tôi già rồi xương cốt tổn hại cũng chẳng sao, cô còn trẻ, còn có Lạc Lạc.”
“Chính yếu là người không sao là tốt rồi.” Dì Hương chuyển đề tài: “Nói chuyện vui thôi, trưa nay về nhà nấu canh cá cho mọi người ăn, vừa ngon vừa bổ.”
“Vâng ạ.” Thời Niệm Ca cười cười, vững vàng quay đầu xe trở về nhà, dọc đường đi tiếng nói cười không ngớt.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com
…
Bệnh viện trung tâm Hải Thành.
Tần Tư Đình cầm bệnh án từ khoa ung bướu, chưa kịp lên lầu di động đã réo.
“Chuyện gì.” Tần Tư Đình nhấn nút thang máy, đến bên cửa sổ cạnh đó, giọng nói đều đều.
“Tiểu Tần, đừng quên tiệc ký hợp đồng tối nay với tập đoàn Thời Đạt nhé?” Giọng nói thoải mái của bác hai vang lên: “Bác gọi điện nhắc cho con khỏi quên ấy mà.”
“…”
“Thằng bé này có nghe không đấy, hay quên sạch rồi?” Bác hai thấy anh không trả lời, trái tim lại căng ra.
Đừng nói là nó cả ngày làm phẫu thuật, đến ngu cả người rồi nhé…
“Tối nay con đến.” Tần Tư Đình mất kiên nhẫn: “Sáng nhiều việc, cúp đây.”
“Uầy, đợi chút. Con đọc bản hợp đồng với tập đoàn Thời Đạt chưa? Nhớ rõ từng mục chưa đấy? Phân loại da thế nào con biết không?” Bác hai bất mãn: “Con đừng nói với bác là con định chiều nay mới đọc đấy nhé, bận cái gì thì bận, làm nhiều quá không tốt đâu, đến lúc đó bị con bé bên tập đoàn Thời Đạt làm cho bẽ mặt thì đừng trách bác hai không nhắc con.”
“Cho nên?” Tần Tư Đình vô cảm chẳng mảy may sợ hãi, cười lạnh: “Nếu như bác lo quá thì tối nay cứ đến, con cầu còn chẳng được.”
“Đừng mà, cho nên bây giờ bác mới gọi cho con này… Bác vừa gọi cho viện trưởng rồi, xin cho con nghỉ một ngày, sáng nay tranh thủ đọc kỹ hợp đồng đi, buổi tối đúng giờ có mặt là được, hợp đồng trợ lý gửi vào hòm thư của con rồi.”
“…” Ngoài dự kiến, trong điện thoại ngoài tiếng thở lạnh lẽo, thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Bác hai rụt cổ lại, cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Lạnh thật, nhưng mà vì danh dự của Tần Thị, ông nhất định phải kiên trì đến cùng, không được sợ hãi.
“À.” Vẻ mặt Tần Tư Đình trầm xuống: “Con đồng ý với bác chuyện hợp tác này không phải để bác làm phiền con hết lần này đến lần khác. Đây là nhắc nhở cuối cùng của con, đừng can thiệp vào cuộc sống và công việc của con.”
Cúp điện thoại, Tần Tư Đình không lên lầu nữa, trực tiếp lái xe ra khỏi bệnh viện, đến thằng trung tâm Hải Thành.
…
Trung tâm Hải Thành có hai tòa cao ốc, một là của Mặc Thị, tòa còn lại là của Tần Thị.
Lúc này, Mặc Cảnh Thâm đang ngồi trên chiếc ghế da màu đen, nheo mày nhìn vị khách không mời mà đến.
“Hử? Giờ này sao lại đến đây?”
“Tâm tình không tốt, đến chỗ cậu ngồi một lúc.” Tần Tư Đình mặc một bộ âu phục đen tuyền, lật giở bản hợp đồng mới của Tần Thị.
“Tôi đang đợi Quý Noãn đến, cậu chắc là vẫn muốn ở lại đây chứ?” Mặc Cảnh Thâm cười cười.
Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com