Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 38



Lữ – Mèo máy màu hồng

Bóng người đàn ông lạnh lùng đứng trước cửa sổ, chưa từng nhúc nhích.

“Hừ, vô nghĩa, thảo nào mấy tháng rồi vẫn chưa theo đuổi được Thời Niệm Ca.” Lệ Nam Hành xoa xoa phần cằm nhẵn nhụi, tự lẩm bẩm.

“Tôi nói muốn theo đuổi ư?”

Rốt cuộc cũng có phản ứng, Tần Tư Đình xoay người lại, ánh mắt lành lạnh.

“Hờ, xem như tôi chưa nói gì.” Nhìn thấy vẻ mặt không muốn ai chọc vào của Tần Tư Đình, Lệ Nam Hành cũng không nhây nữa, tiện tay rút ra hai tấm hình chụp, phất phất khoe khoang trước mặt người đàn ông.

“Ơ cái gì thế này, cậu có con gái à?”

Giọng nói trêu chọc tràn đầy vui sướng.

Tần Tư Đình liếc người đàn ông đang mặc áo huấn luyện, lại đeo vẻ mặt bắng nhắng, đầu mày gần như co rút lại.”

“Ngăn tủ thứ hai ở phòng ngủ trên lầu có thuốc tâm thần, tự mình đi lấy đi.” Tần Tư Đình đi vòng qua trước mặt người đàn ông, đến tủ rượu, đặt ly rượu đã uống cạn lên quầy.

“Thủ hạ của ở Hải Thành hai tháng sao lại chụp được hình của cậu và một cô bé nhỉ?”

Lệ Nam Hành mở phong bì ra, rải hình lên bàn, chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Đám nhóc kia nói với tôi cậu đến họp phụ huynh cho một con nhóc tên Lạc Lạc, hơn nữa xem ảnh chụp có lẽ là lúc ấy cậu còn rất vui vẻ cơ? Không giống như ai đó suốt ngày lạnh nhạt nhỉ.”

Tần Tư Đình mặt không đổi sắc, giống như chẳng thèm để tâm đến chuyện đó, lạnh lùng nguýt Lệ Nam Hành: “Thụ hạ của cậu không đi theo Phong Lăng? Đi theo dõi tôi làm gì.”

“Họ tình cờ đi ngang qua nhà trẻ trung tâm, kất quả cậu vừa hay ở ngay đó, tiện tay chụp vài tấm cho tôi xem.” Lệ Nam Hành nhởn nhơ lật từng tấm hình, nhìn thấy Tần Tư Đình không có vẻ như muốn giải thích, tiện tay rút hai tấm đưa đến trước mặt người đàn ông: “Thế nào, không giải thích à? Con lớn thế này nói thế nào cũng phải thông báo cho anh em biết một tiếng chứ, để anh em kịp chuẩn bị với sự bất ngờ này chứ.”

Tần Tư Đình: “…”

“Lúc đến nhà trẻ kiểm tra sức khỏe tình cờ biết con bé, mẹ của con bé vừa hay có việc, tạm thời đi họp phụ huynh giúp.” Tần Tư Đình cong khóe môi, vươn ngón tay nhạt một tấm hình, ngắm nghía, sau đó đặt lên quầy rượu, giọng nói không nặng không nhẹ: “Ảnh chụp không tồi. Cảm ơn, cất đi.”

Lệ Nam Hành nhướng mi lên, tựa như nghe được giọng điệu không mấy hào hứng, ngửa người về sau, nằm trọn trên chiếc sô pha rộng rãi êm ái, phẩy tay: “Được thôi, làm tôi tưởng cậu có con gái, hôm ấy lòng nóng như lửa đốt gọi ngay cho cậu, thế mà chưa được hai câu đã bị cúp máy.”

Dừng một chút, anh lại lật tấm hình lên nhìn, khóe miệng gian xảo: “Dù sao thì cũng cảm thấy con bé này giống cậu, giống như khắc cùng một khuôn luôn đấy.”

Nói xong cả buổi, vẫn chưa thấy người kia trả lời.

Lệ Nam Hành nheo mắt lại, đứng dậy, đứng cạnh sô pha nhìn Tần Tư Đình bước ra cửa, có vẻ định ra ngoài.

“Sao thế? Tôi vừa tới thì cậu lại đi, tôi chưa nói xong mà.”

“Tôi đến bệnh viện gặp Mặc Cảnh Thâm.” Tần Tư Đình thản nhiên khoác áo vào: “Còn gì thì bây giờ nói đi.”

Lệ Nam Hành: “…”

Qua quýt thế, không xem anh tồn tại nữa à?

“Hừ, cậu đợi đã, từ từ, tôi thật sự còn chuyện muốn nói mà.” Nghĩ đến chuyện quan trọng cần nói, anh uể oải cất bước về phía người đàn ông ở cửa, vừa đi vừa rút di động trong túi áo ra cho người đàn ông.

“Này, nhớ không?” Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tần Tư Đình.

Liếc mắt một cái lướt qua chiếc di động cũ, Tần Tư Đình đẩy tay ra, lập tức cầm chìa khóa trên bàn, ánh mắt đột nhiên lạnh buốt.

“Vứt đi giúp tôi.”

“Vất vả lắm tôi mới tìm người người sửa giúp cậu, giờ lại không biết xấu hổ kêu tôi vứt đi?” Lệ Nam Hành cười khẩy, tùy ý dựa trên khung cửa, thưởng thức chiếc di động trong tay: “Cậu đoán xem chuyện gì? Buổi tiệc hai ngày trước, mấy người đứng bên cạnh tôi đột nhiên nhắc đến Thời Đạt, tôi lập tức tiện thể nghe vài tin… Tình hình cụ thể thì tôi không rõ, nhưng nghe thấy họ nói năm ấy khi tập đoàn Thời Đạt loạn trong giặc ngoài, mấy đổng sự trong công ty ai cũng kiếm chuyện…”

“Cậu có thể im được rồi.” Tần Tư Đình ra đến phía trước, lạnh lùng nhìn người đàn ông ngỗ ngược trước mặt, cười khẩy.

“Có bản lĩnh quan tâm tôi, sao đến bây giờ Phong Lăng vẫn trốn cậu thế.”

“Hai chuyện này khác nhau.”

“Tránh ra.”

Lệ Nam Hành nhướng mày lên, chống mắt nhìn cái tên đã mất bình tĩnh còn ra vẻ mình bình yên trước mặt, cười lạnh, dứt khoát nhích ra giữa cửa, vừa hay chặn kín luôn cửa ra vào.

“Cậu chậm vài phút thì Mặc Cảnh Thâm cũng không mất mát gì đâu, ở đây nghe tôi nói hết đã.” Giọng nói ngang ngược vô cùng.

Tần Tư Đình u ám nhìn người trước mặt cứ ngang nhiên chiếm đóng, ánh mắt đen sẫm giống như nghiên mực đổ, tầng tầng lớp lớp là những mảnh đen ngòm.

Lệ Nam Hành vẫn ngang ngược như cũ, không chút khách sáo: “Tôi mơ hồ cảm giác chuyện Thời Đạt năm ấy không đơn giản như vậy, cho nên đã sửa điện thoại rồi, định bụng khi có thời gian sẽ nhắc cậu. Khi ấy Thời Niệm Ca không có ở đây, lại sợ cậu nghĩ không thông, nên tôi giữ lại đến bây giờ… Hai ngày trước tôi nghe được, lúc trước có một khoảng thời gian di động của Thời Niệm Ca bị hư, hai chú cháu Tiêu Lộ Dã mang đi sửa, nên lúc ấy Tiêu Thị và Thời Đạt mới nhích lại gần… Kết quả cậu đoán xem? Di động sửa xong, Tiêu Thị lại nẫng được 40% cổ phần Thời Đạt.”

Người đàn ông không nói gì, như đang thật sự đợi anh nói cho bằng hết thật nhanh.

Không phản ứng gì à?

Anh không tin, người phụ nữ ở sâu trong lòng cái tên này bị ức hiếp như thế mà lại trơ ra không phản ứng gì thế?

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

Không thể nào, sao có thể được.

“Tôi không đọc được tin nhắn trong chiếc di động này, tôi cũng không biết rốt cuộc có phải là giọng điệu của Thời Niệm ca không. Bây giờ cậu đọc lại từ đầu đi, có thể không phải do cô ấy gửi không?” Dứt lời, anh ném di động về phía người đàn ông trước mặt, chiếc di động đánh một vòng cung thật đẹp, vừa vặn rơi vào túi áo khoác của Tần Tư Đình.

Tần Tư Đình liếc Lệ Nam Hành đang khoanh tay vẫn có thể ung dung làm động tác kia, ánh mắt lạnh lẽo, không rút di động ra nữa.

Tin nhắn có thể gạt người?

Vậy có điện thoại thì sao?

“Nói xong rồi? Tránh ra.”

Đột nhiên cất tiếng nói, khiến Lệ Nam Hành giật cả mình.

“Cậu không…”

“Bây giờ tâm trạng tôi rất tệ, có thể không kiểm soát được chuyện sẽ nói gì đó trước mặt Phong Lăng đâu.” Tần Tư Đình vô cảm, giọng nói hờ hững.

Lệ Nam Hành: “…”

Đây là uy hiếp anh à?

Quên đi, anh vẫn không thể nào so sánh được với vợ yêu.

Đã thuyết phục cái tên cáu kỉnh này vậy mà không có kết quả.

Mặc Cảnh Thâm nói rất đúng, chuyện của hai người này tốt nhất về sau anh đừng quan tâm nữa là được.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com