Hôn lễ kết thúc, Thẩm Đông Quân đãi tiệc trong một nhà hàng sang trọng lớn, ánh đèn cùng với âm nhạc tạo nên một bầu không khí trang nhã.
Tống Y Na đã đổi sang một cái đầm dạ hội màu đỏ, khoác tay Thẩm Đông Quân đứng tiếp khách, quả là một cặp trai tài gái sắc.
Bên này bốn người Lương Khê, Triệu Ảnh Quân, Trì Viễn, Hân Nghiên cùng vài người làm việc ở Thẩm Tác tụ lại thành một bàn. Thức ăn được dọn lên, ai nấy cũng chỉ dám thành thật ăn uống, dẫu sao chuyện của Lương Khê cùng vị chú rể nào đó… Thật khó xử a!
"Ăn cái này." Triệu Ảnh Quân gắp vào bát Lương Khê một con tôm chiên bột, lại nhìn bát súp bào ngư, múc thêm cho cậu một chén.
"..." Quần chúng bên cạnh hai mắt mở trân nhìn bọn họ.
Lương Khê giống như không để tâm, cầm tôm cho vào miệng, tiếp nâng bát súp uống cạn, thỏa mãn lên tiếng: "Ngon."
Triệu Ảnh Quân nở nụ cười: "Vậy ăn nhiều một chút."
"Ừm." Lương Khê vui vẻ gật đầu, tự mình gắp một miếng thịt cua đặt vào bát anh: "Cậu cũng ăn đi."
Triệu Ảnh Quân: "Được."
Hân Nghiên mơ hồ ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối miệng vẫn luôn mở ra, Trì Viễn thấy thế vội xoa đầu cô nhóc, lúc này cô mới phản ứng lại, nói nhỏ với hắn: "Hai bọn họ… là một cặp?"
Trì Viễn thản nhiên gật đầu.
"..." Hân Nghiên hoàn toàn không dám tin, anh Khê thật mạnh mẽ nha. Cô còn tưởng sau khi chứng kiến người mình yêu lấy người khác, Lương Khê sẽ tổn thương đến mức tự nhốt mình trong phòng, nào ngờ cậu vẫn thản nhiên dự lễ cưới, còn rất ư là vui vẻ chúc mừng, quả không hổ danh là anh Khê. Ngôn Tình Trọng Sinh
Đám quần chúng ăn dưa bên cạnh cũng đoán được phần nào câu chuyện, tuy không nói ra, trong lòng cũng không khỏi bội phục Lương Khê, ý chí thực mạnh.
Nếu nói về ngạc nhiên, Lương Khê chỉ là chưa nghĩ đến Trì Viễn rất nhanh đã thông suốt, còn chủ động ngồi bên cạnh cậu: "Trì Viễn, nghe nói cậu nhận được vai nam chính trong dự án của đạo diễn Hà lần này, chúc mừng cậu."
"Anh Khê." Trì Viễn ấp úng một hồi mới dám mở lời: "Anh có thể cho em phương thức liên lạc với người kia không?"
Người kia? Lương Khê kinh ngạc, vẫn chưa đoán ra là ai.
"Cao Tuấn."
"Đúng đúng." Trì Viễn nhanh chóng gật đầu, lại phát hiện người vừa lên tiếng là Triệu Ảnh Quân. Dẫu không muốn thừa nhận, ban đầu Trì Viễn chỉ nghĩ người đàn ông này có chút khí chất, nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh Trung Khúc tung ra, ngay cả hắn cũng bị sự đẹp trai của người nọ làm rung động.
Lương Khê lần thứ hai kinh ngạc, hai người này ấy vậy mà quen biết nhau: "Không được, tôi không thể tự tiện cho cậu số điện thoại của người khác."
"Thôi được rồi." Trì Viễn thoáng buồn bã, hắn chỉ muốn mời đối phương một bữa để cảm ơn thôi mà.
"..." Lương Khê cũng chẳng thể làm gì, đây là nguyên tắc của cậu.
"Lương Khê? Là anh sao?"
Tiếng giày cao gót lọc cọc phía sau, từ từ đến gần, giọng nói này Lương Khê biết, là em gái của Thẩm Đông Quân - Thẩm Vũ Kỳ.
Thẩm Vũ Kỳ mặc một thân đầm dạ hội màu hồng phấn, tóc dài màu vàng nhạt hơi uốn, cô ta trang điểm xinh đẹp như một nàng công chúa nhỏ.
Không thể không nói, người phụ nữ này rất có lực hấp dẫn phái nam.
Đáng tiếc Lương Khê lại không có phản ứng, cậu mười lăm tuổi đã quen biết Thẩm Đông Quân, sau này cũng ở bên cạnh anh, dù có cảm xúc với phụ nữ, từng mười mấy năm trôi qua, dây thần kinh cảm giác chắc cũng đã chai sạn từ lâu.