Tiểu Tình Nhân Của Lão Bản

Chương 42: Tôi kinh tởm anh



Ngày kế tiếp Lương Khê không cùng Triệu Ảnh Quân đến phim trường, mà quay về công ty xử lý công việc, sẵn tiện đăng tin tuyển dụng trợ lý cho anh.

Nhưng vừa bước chân vào công ty đã nhận được tin dữ, thì ra ngày hôm qua đoàn làm phim của Thẩm Tác cũng đã chính thức khai máy cho bộ phim điện ảnh sắp tới, mà phim trường đó cũng là địa điểm quay phim.

"Anh Khê xem này." Tiểu Mai đưa điện thoại của mình cho cậu: "Là dòng phim kinh dị, thậm chí còn có sự góp mặt của Trì Viễn cùng Ngô Tinh Tinh."

Nếu nói khi trước Thẩm Tác cùng An Tường là đối thủ một mất một còn, hiện tại lại lên chung một thuyền, thật không ngờ sự ra đi của cậu có thể khiến thời thế đảo điên đến vậy. Vốn Lương Khê cũng không quá để tâm, nào ngờ khi công bố lịch phát sóng toàn quốc, cậu mới biết phim của Trì Viễn diễn ra trước đoàn phim bọn họ ba ngày.

"Anh Khê, anh định đi đâu?" Tiểu Mai thấy Lương Khê vừa đến công ty liền bỏ đi, sốt ruột đuổi theo, nhưng cậu không cho cô có cơ hội đến gần, một mạch phóng xe rời khỏi.



Tầm hai mươi phút sau, Lương Khê đã xuất hiện trước đại sảnh Thẩm Tác, Thẩm Đông Quân có lẽ đoán ra Lương Khê hôm nay sẽ đến gặp mình, nên từ sáng sớm đã yêu cầu mọi người không cần ngăn cản cậu.

"Rầm!" Cánh cửa đập mạnh vào bức tường phía sau, Thẩm Đông Quân ngồi ở bàn làm việc, mắt hướng ra cửa chính, giống như đang chờ đợi.

Lương Khê từng bước đi vào, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, cậu nhìn Thẩm Đông Quân thật lâu, đáy mắt ngày càng lạnh dần.

"Em học hư rồi." Trong mắt Thẩm Đông Quân ngập tràn sủng nịch, giọng nói khiêu gợi mười phần: "Hối hận rồi? Muốn quay về bên anh?"

"Anh đã nói trước rồi mà, Tiểu Khê, không có anh em không sống…" Thẩm Đông Quân chưa dứt lời, một dòng nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh.

"Cạch", Lương Khê đập mạnh cốc nước xuống mặt bàn, nói: "Lần sau không đơn giản là một ly nước không đâu."

Thẩm Đông Quân chưa từng nghĩ đến trường hợp này, anh đưa tay vuốt mặt, cười lớn: "Mẹ kiếp! Em bị tên khốn đó bỏ bùa rồi phải không?"



"Tên khốn?" Lương Khê nhìn Thẩm Đông Quân lặp lại lần nữa, tình yêu ngày trước đã biến thành sự kinh tởm tột độ, chỉ cần nghĩ đến giữa bọn họ từng có quan hệ, cậu đã muốn nôn: "Anh là đang nói chính mình."

"Tiểu Khê." Thẩm Đông Quân đập mạnh bàn, sắc mặt dữ tợn.

"Tôi không những kinh tởm anh, mà còn kinh tởm người nhà họ Thẩm các người." Lửa hận trong mắt Lương Khê ngày càng lớn dần, dần dà biến thành một biển lửa: "Thẩm Đông Quân, các người muốn chơi, tôi chơi cùng các người."

"..." Anh trước đó còn nghĩ Lương Khê lần này đến tìm mình là vì muốn nối lại tình cảm giữa hai người, trăm vạn lần không nghĩ đến, cậu chẳng những tặng anh một cốc nước tát vào mặt, mà còn buông lời tuyên chiến.

Tận lúc này Thẩm Đông Quân mới mơ hồ nhận ra, bản thân anh còn chưa thật sự hiểu rõ Lương Khê.

"Tiểu Khê." Thẩm Đông Quân lên tiếng: "Em sau này đừng hối hận."

"Không hối hận." Lương Khê nói: "Cái nên hối hận là ngày tôi quen biết Thẩm Đông Quân anh."

"Lời này em cũng dám nói ra." Thẩm Đông Quân cười lạnh: "Không nhờ tôi em được như ngày hôm nay sao?"

Lương Khê châm chọc: "Đúng, không nhờ Thẩm gia các người, tôi sẽ biến thành bộ dạng này sao?"

Thẩm Đông Quân lần này không hề phản bác.

Một lúc sau Lương Khê lãnh đạm rời đi, đáng lý từ giây phút chân trái bị phế mất, cậu nên rời khỏi đám người đó rồi.

Cánh cửa "phịch" một tiếng đóng lại, Thẩm Đông Quân siết chặt nắm tay, một chút ôn nhu ngày trước đều bị lãnh lệ thay thế.