Tô Tô lôi Tần Cẩm Phương đến cổng rồi dùng sức ném ông ta ra ngoài.
Sau đó phủi phủi hai bàn tay nhỏ múp míp, ghét bỏ mùi quần áo của Tần Cẩm Phương dính lên tay mình.
"Hừ, ta nói cho ông biết, không được đến nhà ta nữa! Không được chọc giận ba mẹ ta!"
Tô Tô một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Tần Cẩm Phương, nghiêm túc cảnh cáo ông.
Tần Lạc Vân bổ nhào lên người Tần Cẩm Phương, lo lắng khóc toáng lên: "Ông nội, ông nội, ông sao rồi... Ông nội... Ông có đau không? Ông nội..."
Tần Cẩm Phương nằm liệt trên mặt đất kêu đau, nửa ngày mới hoàn hồn lại.
Không rảnh an ủi cháu gái Vân Vân đang khóc như mưa, Tần Cẩm Phương nhìn bé gái Tô Tô mềm mại đáng yêu trước mặt.
Không thể tin được là vừa rồi ông bị đứa nhóc này lôi ra khỏi Tần gia!
Chỉ là một bé gái lớn gần bằng cháu gái Vân Vân của ông, sao có thể khỏe như vậy?
Tần Cẩm Phương cố nhịn đau hỏi ông bà cụ Tần gia: "Anh cả, chị dâu, chuyện này là thế nào?"
"Còn thế nào? Mày làm con gái tao tức giận rồi! Vừa nãy con gái tao đã nói rồi! Từ giờ trở đi không cho mày bước vào cửa Tần gia nửa bước!" Tần lão thái gia tức giận nói.
Một khi liên quan đến con gái ông, lập trường của Tần lão thái gia liền trở nên vô cùng vững vàng.
"Không phải... Anh cả, trẻ con không hiểu chuyện tức giận lung tung, anh không thể coi là thật được... Em là em ruột của anh, hai chúng ta sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, anh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với em như vậy?"
Tần Cẩm Phương mặt như đưa đám, mặt vốn nhăn nhó vì bị đau giờ lại càng khó coi.
Bé không có tức giận lung tung! Người nào làm ba mẹ tức giận đều là người xấu!
"Bảo bối ngoan không tức giận, chúng ta không tức giận với hắn!" Tần lão phu nhân vội dỗ dành Tô Tô.
"Ba mẹ không tức giận thì con sẽ không tức giận!"
"Ừ ừ... Tô Tô ngoan, ba mẹ không tức giận nữa. Có Tô Tô bảo vệ chúng ta, chúng ta mới không rảnh để tức giận đâu!" Tần lão thái gia vui hớn hở nói.
Khỏi phải nói, cảm giác được con gái quan tâm che chở, phải nói là rất sướng a!
Ngay sau đó, Tần lão thái gia rất bình tĩnh nói với Tần Cẩm Phương: "Mau cút đi đi! Đừng để bé ngoan của chúng ta phải tức giận!"
Tần Cẩm Phương trố mắt nhìn, anh cả vậy mà thật sự muốn đuổi ông đi?
Bao nhiêu năm qua, mặc dù anh cả chị dâu mắng chửi ông không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn từng đánh ông, nhưng nếu ông đau khổ cầu xin thì cuối cùng họ đều sẽ mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên anh cả ông có thái độ kiên quyết như vậy.
Hơn nữa lúc anh cả buông lời cay đắng với ông, ánh mắt cũng không đau khổ do dự như trước.
Thái độ bình tĩnh đó, Tần Cẩm Phương trước giờ chưa từng thấy qua.
"Anh cả... Chị dâu..." Tần Cẩm Phương vẻ mặt đau khổ, ánh mắt van xin.
Cố khơi dậy lại một chút thương hại và cảm thông từ anh cả chị dâu.
"Cút!" Tô Tô hung dữ đáp lại một tiếng, giọng rất trẻ con, nhưng thêm giá trị vũ lực vẫn là rất có sức uy hiếp.
"Đúng, cút!" Tần lão thái gia cũng tán thành: "Lại khiến bé ngoan nhà tao tức giận, tao đánh gãy chân mày!"
Tần Cẩm Phương liền không nói nên lời.
Đây vẫn là anh cả mà ông biết à?
Tần Dư Trạch vừa về đến cổng đúng lúc thấy cảnh này.
Tần Dư Trạch cảm thấy rất kinh ngạc. Ông nội lại có thể nói những lời kiên quyết như vậy với thằng em vừa vô dụng lại mặt dày đó của ông?