Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 5



Chương 5

Nhưng lời này nói ra, cô liền biết không thích hợp. Nên lại yên lặng nuốt xuống, buồn bực đáp:

“Ừ, tôi cũng hiểu, cô ấy uống nhiều đứng không vững.”

Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào bộ phận ẩm ướt trên ngực cô, chậm rãi dời đi, sau đó lạnh nhạt nói:

“Cô ấy một mình không an toàn, tôi quay lại đó. Cô tự mình về đi.”

Dứt lời, anh xoay người muốn trở về tìm Tần Di Di. Bước chân đi rất nhanh, xem ra đang rất lo lắng cho an nguy của cô ấy.

Không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, Giang Nguyệt đột nhiên buột miệng hỏi: “Còn tôi thì sao?”

Cô cũng chỉ có một mình.

Lời này của Giang Nguyệt vừa nói ra, trong hành lang nháy mắt liền trở nên yên tĩnh hơn.

Qua vài giây sau, Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạo một tiếng:

“Cô ấy cái gì cũng không hiểu, còn cô thì sao?”

Lời này ý nói là cô lắm chiêu trò, còn Tần Di Di trong sáng, thanh thuần?

Anh hơi dừng lại, ánh mắt nhàn nhạt ngang nhiên lưu lại trên bộ ng ực ướt át, thấp thoáng kia của cô. Ý châm chọc tràn đầy trong lời nói:

“Hiện tại cho dù là gặp phải chút ngoài ý muốn, cũng xem như tăng nhiệt độ cho cô thôi, không phải sao?”

Giang Nguyệt nhìn theo bóng dáng hắn cho đến khi biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt bình tĩnh vốn có từng chút từng chút biến mất.

Cô cúi đầu, chạm vào vị trí khi nãy bị rượu hắt vào.

Lạnh như băng.

Ngày hôm sau.

Vốn dĩ hôm nay được sắp xếp đi thử vai, nhưng vì chiếc váy tối qua bị hỏng, Giang Nguyệt cần đến công ty báo cáo tổn thất và bồi thường một chút. Vì thế sáng sớm đã đến Giang San.

Thường ngày trong công ty đều rất yên tĩnh, nhưng hôm nay lại trở nên náo nhiệt, cười nói rôm rả một chỗ.

Giang Nguyệt vừa bước chân vào công ty, tiếng ồn ào náo nhiệt lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía cô.

Tần Di Di đang bị đám đông vây quanh cũng không ngoại lệ, giống như ngày hôm qua, rụt rè nhìn về phía Giang Nguyệt.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên rất kỳ lạ.

Ánh mắt của hai người trong không trung chạm vào nhau, Tần Di Di đầu tiên hơi né tránh, sau đó rất nhanh trở nên kiên định, đi tới trước mặt Giang Nguyệt:

“Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng.”

Giang Nguyệt nhìn cô, giọng điệu không lên không xuống, xem như đáp lại: “Chào buổi sáng.”

Dứt lời, Giang Nguyệt đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.

Cô đưa tay gõ cửa hai cái, sau đó như thường lệ, thuần thục đẩy cửa ra, coi như không có người đi vào.