Buổi tuyển chọn sơ khảo diễn ra vào thứ sáu. Hôm nay Kiều Vi dậy sớm, cùng Quý Viên tập luyện thêm một lần mới xách hộp đàn tới sảnh âm nhạc.
Đối phương là học viện âm nhạc nổi tiếng nhất thế giới, cuộc tuyển chọn lần này nhà trường rất coi trọng, chỉ nhìn hàng lãnh đạo ngồi dưới khán đài cũng đủ để thấy.
Kiều Vi nhìn lướt qua, thấy trong đó có bà nội của Hoắc Hào Chi, bắt gặp ánh mắt của bà, Kiều Vi vội gật đầu chào hỏi.
Lại vào hội trường, Quý Viên đang vuốt ngực, tim đập thình thịch: "Đông như vậy, Vi Vi... Làm sao đây làm sao đây... Hai chân tớ run, nhạc phổ cũng quên hết rồi."
Dù sao việc này cũng liên quan tới tương lai sau này.
Kiều Vi đang chỉnh dây đàn, nghe thế thì đặt đàn sang một bên, nắm tay Quý Viên.
"Quý Viên, lên sân khấu rồi thì đừng nghĩ gì cả, tớ ở ngay phía sau cậu, đừng sợ." Cô giúp Quý Viên chỉnh lại tóc mái, "Cậu còn nhớ buổi biểu diễn Tết Nguyên Đán năm lớp tám của cậu không..."
"A, đừng nói nữa đừng nói nữa, tớ biết rồi..." Quý Viên vội ngắt lời, nhớ lại trò hề của mình năm đó, bản thân cũng bị chọc cười.
Năm lớp tám, Quý Viên sùng bái nhà dương cầm thích khoa tay múa chân khi biểu diễn. Sau khi xem rất nhiều video, cô cũng học được mấy chiêu. Buổi biểu diễn Tết Nguyên Đán đó, khi kết thúc nốt nhạc cuối cùng, cô hào hứng giơ tay ngửa người ra sau, ai ngờ lại mất trọng tâm, toàn thân theo ghế dương cầm té ngã chổng vó trên sân khấu.
Khán giả bên dưới cười rộ, còn bị người ta chụp hình và đăng lên tạp chí hàng tháng của trường, có thể nói trong cuộc đời hình ảnh Quý Viên không muốn quay đầu nhìn lại nhất chính là thời điểm này.
"Mất mặt chết, dưới khán đài còn có nam sinh khi đó tớ thích thầm nữa." Nhắc tới Quý Viên vẫn còn căm giận, "Ai biết cái ghế kia không vững như vậy..."
"Nhưng tớ lại muốn quay về lúc ấy." Kiều Vi mỉm cười.
Đó có lẽ là thời gian cô không lo không nghĩ nhất, vừa phàn nàn tập luyện vất vả, lại vừa nhốt mình trong phòng luyện đàn, nếu hôm nào lười biếng, cô luôn cảm thấy tội lỗi.
"Tớ không muốn." Quý Viên lấy cái gương cá nhân ra, tô son lại, "Quay lại khi đó, không biết Lăng Lâm đang qua lại với em gái nào."
Kiều Vi giơ tay vỗ nhẹ sau ót cô ấy: "Tuy không có Lăng Lâm nhưng mỗi ngày tớ đều ở bên cậu."
"Bây giờ không phải cậu cũng ở bên tớ sao?" Nói rồi, Quý Viên vùi đầu vào cánh tay cô, "Vi Vi, thật tuyệt khi cậu quay về."
Kiều Vi không cười, nụ cười vẫn còn trên môi nhưng ánh mắt lại tối sầm.
...
Khi buổi biểu diễn sắp kết thúc, Quý Viên xách váy, vén một góc màn ra nhìn lén, hào hứng nói: "Vi Vi, tớ thấy Lăng Lâm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, góc nhìn từ chỗ đó tốt lắm!"
Lúc nãy nói chuyện với Kiều Vi, bây giờ Quý Viên đã không còn căng thẳng, chỉ chờ giám khảo đọc tên mình.
Kiều Vi đứng cạnh sân khấu lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, không nghe rõ lời Quý Viên nói. Bên tai chỉ có tiếng vù vù, cô nuốt nước bọt, muốn duỗi tay đỡ gì đó thì đầu óc trống rỗng, trước mắt tối sầm.
Lúc này, Kiều Vi không thể bắt lấy gì cả, hoàn toàn mất đi ý thức.
"Vi Vi, đi thôi."
Giám khảo gọi tên, màn che được kéo ra.
Quý Viên lại gọi: "Vi Vi?"
Mãi không có tiếng đáp lại, Quý Viên quay đầu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Dưới sân khấu cũng ồ lên.
Kiều Vi không biết ngã xuống từ khi nào, lớp trang cũng điểm không thể che đi gương mặt không chút máu, đã bất tỉnh nhân sự.
Mấy hôm nay Kiều Vi dành rất nhiều thời gian tập luyện cùng Quý Viên, hoàn toàn không ngờ kết quả lại khiến Quý Viên càng hoảng loạn.
Sự cố bất ngờ xảy ra, giảng viên chỉ có thể lùi tiết mục của Quý Viên ra sau, thay thí sinh khác lên sân khấu trước.
"Xe cấp cứu sắp tới rồi. Quý Viên, em mau về hội trường đi!" Lăng Lâm khuyên.
"Em không về! Em muốn cùng Vi Vi tới bệnh viện." Quý Viên khóc lóc lắc đầu, "Khi nãy cô ấy còn nói chuyện với em, mới quay đầu lại gọi thế nào cũng không tỉnh, em bây giờ sao còn tâm trạng thi đấu chứ!"
"Em bình tĩnh chút đi, Quý Viên, em gấp như thế cũng không giúp được gì." Lăng Lâm giữ chặt bả vai cô, "Nghe anh, cuộc thi chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa. Anh sẽ đưa Kiều Vi tới bệnh viện, lát nữa sẽ gọi điện báo em biết tình hình của cô ấy."
"Em... Em không đàn nổi." Quý Viên nức nở, "Khoảng thời gian trước Vi Vi đã không khỏe, cô ấy còn nói sẽ đến bệnh viện kiểm tra, cô ấy rốt cuộc bị sao vậy... Em đàn không nổi, em không đàn, em phải đợi Vi Vi tỉnh lại..."
"Kiều Vi là cô gái hiểu chuyện, nếu bây giờ cô ấy tỉnh lại, chắc chắn cũng không muốn em từ bỏ thi đấu."
Phía sau truyền tới tiếng của một bà lão, Quý Viên lau nước mắt quay đầu, là giáo sư Tống, không biết bà đã ra đại sảnh từ khi nào.
"Quay về đàn đi, đừng khiến cô bé áy náy."
...
Trước khi nhận điện thoại, Hoắc Hào Chi đang ở đi mua đàn guitar.
Tuy ban nhạc đã giải tán nhưng Kiều Vi mới học guitar, anh muốn tặng cô một cây đàn thuận tay, chọn tới chọn lui vẫn không chọn được cây đàn phù hợp.
Nghiêm Khôn đi cùng đã mất kiên nhẫn, ngồi bắt chéo chân than vãn: "Cậu Hoắc, không phải tôi nói cậu, tặng quà cho con gái ai lại đi tặng guitar, ai bảo cậu chưa từng yêu đương chứ!"
"Im đi." Hoắc Hào Chi nhíu mày, "Kiều Vi sao có thể giống mấy cô gái cậu quen hả?"
"Đúng đúng đúng, tôi nhiều lời, được rồi, cậu lợi hại, đến giờ một thành lũy cũng chưa công phá được."
Ai nói chứ?
Cho dù là lén lút nhưng cũng tính là hôn môi rồi.
Nhớ tới xúc cảm như đường khi ấy, Hoắc Hào Chi nhấp môi, bỗng cảm thấy khát khô chưa đã thèm.
Không ai biết lúc đó anh làm bộ bình tĩnh, xoay người đi về phía trước như đạp chân lên mây, vất vả lắm mới đứng vững.
Nhưng cảm giác này anh muốn tự giữ cho riêng mình, không định chia sẻ với ai khác.
Hoắc Hào Chi hoàn toàn không để ý tới cậu ta, lại xem thử cây guitar khác.
Nghiêm Khôn vẫn cứ nói chuyện của mình: "Tịch Việt đấy! Dáng vẻ đạo mạo của anh ta đúng là mẫu người lý tưởng của các cô gái, hôm qua lúc tôi gặp Tịch Việt, em gái Lâm cứ như một lòng muốn bổ nhào vào lòng anh ta vậy, cứ như thế, hai nhà họ Tịch và Lâm chắc sẽ liên hôn..."
Nghiêm Khôn hưng phấn miêu tả, Hoắc Hào Chi vẫn bỏ ngoài tai.
Nếu Tịch Việt kết hôn, với anh miễn cưỡng là chuyện tốt. Suy nghĩ miên man, anh bỗng nhớ ra dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ hạ thấp, cũng không biết Kiều Vi có mặc nhiều áo hay không, bác sĩ nói cô không thể cảm lạnh.
Hoắc Hào Chi cau mày, sảnh hòa nhạc không biết có mở thêm máy sưởi ấm không nữa.
"Nè, tôi đang nói chuyện đấy, cậu ngẩn người ra làm gì?" Nghiêm Khôn vỗ vai anh.
"Đột nhiên nhớ ra có việc gấp, tự chơi đi." Hoắc Hào Chi không yên tâm, đi trả tiền rồi cầm cây guitar mình chọn được ra ngoài.
Đúng lúc này, bà nội gọi điện tới.
...
Kiều Vi ngất xỉu trước khi lên sân khấu.
Trước lúc xuất viện bác sĩ đã dặn dò rất kỹ, Kiều Vi không thể cảm lạnh bị sốt, nếu không tế bào ung thư sẽ di căn càng nhanh. Nhưng mấy hôm nay nhiệt độ không khí thấp, nhập viện toàn là người bị cảm, càng miễn bàn tới Kiều Vi đang rất yếu, khả năng miễn dịch rất thấp, càng dễ bị bệnh.
Hoắc Hào Chi đạp mạnh ga, thậm chí đến bệnh viện trước cả xe cấp cứu.
Cửa xe mở, người xuống đầu tiên là bạn của Kiều Vi tên Lăng Lâm.
Hoắc Hào Chi thấy, lần này lại không đếm xỉa tới người ta, trực tiếp tới nói chuyện với bác sĩ. Nói hết lời, anh bỗng cảm thấy toàn thân cứng đờ, trái tim như bị người nằm trên giường bệnh nắm chặt.
Cô đeo mặt nạ oxy, không nghe thấy hơi thở, gương mặt trắng bệch.
Cây đàn mất nửa ngày để chọn còn ở trên xe chưa kịp tặng.
Anh như mộng du theo mọi người vào bệnh viện, vô thang máy, xuyên qua hành lang mãi đến một cánh cửa chặn anh bên ngoài. Anh không dám nhìn cô nhiều hơn nữa, sợ bản thân thở không nổi.
Sợ hãi.
Cơ thể anh bị cảm xúc này bao trùm.
Hoắc Hào Chi nhớ lại thời điểm lần đầu học cưỡi ngựa, bà nội tặng anh một con hắc mã.
Hoắc Hào Chi rất thích, tự chải lông, đút thức ăn, tắm rửa cho nó. Anh dần dần quen với việc nó nghiến răng, khịt mũi, coi nó như chiến hữu, cuối cùng thành lập sự tín nhiệm và ăn ý.
Tuổi thọ của ngựa vốn rất dài, nhưng con ngựa kia lại bị bệnh chết vào năm thứ hai Hoắc Hào Chi qua Anh, người phụ trách chăn nuôi nói mấy ngày trước khi chết nó không chịu uống nước, cũng không chịu ăn cỏ, nằm bất động trong chuồng nhìn chằm chằm ngoài cửa như ngóng trông chủ nhân của mình xuất hiện.
Khi ấy Hoắc Hào Chi bị trường học quản thúc, không thể trở về.
Cũng từ sau lần ấy, anh không còn trao tình cảm cho bất kỳ con vật nào, ngay cả con ngựa trắng đang nuôi anh cũng không đặt tên cho nó.
Bởi vì sợ.
Cho ra tình cảm là bản năng, nhưng con người luôn phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, vui buồn hợp tan là quy luật tự nhiên. Nhưng nếu kết thúc chắc chắn là bi thương, anh thà không bắt đầu, trước giờ anh luôn nghĩ như vậy.
Suy nghĩ thời niên thiếu thường ngây thơ, trong đầu thường có nhiều khuôn khổ, đợi đến lúc thật sự thích một người anh mới phát hiện một khi tình cảm đã hình thành, không ai có thể khống chế nó.
Hai người đàn ông ngồi yên trên ghế dài ở hành lang bệnh viện chờ, cuối cùng vẫn là Lăng Lâm lên tiếng trước.
"Anh... Biết Kiều Vi bị bệnh gì không?"
Ban đầu anh cho rằng có lẽ là thiếu máu tụt huyết áp bình thường, dù gì trước giờ cũng chưa từng nghe nói sức khỏe của Kiều Vi có vấn đề nào cả. Nhưng theo cô vào viện, thấy các bác sĩ và y tá đều căng thẳng, anh mới phát hiện việc té xỉu hình như không đơn giản như tưởng tượng.
Hoắc Hào Chi không trả lời, mà hỏi lại: "Trước khi ngất xỉu cô ấy làm gì?"
"Chuẩn bị lên sân khấu."
"Cho nên cô ấy vì lên sân khấu nên mới ăn mặc mỏng manh như vậy?"
"Ừ."
Cảm xúc cuồn cuộn của Hoắc Hào Chi cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra, anh nắm chặt cổ áo người đàn ông kéo lên, cho anh ta một quyền.
"Tại sao mấy người lại bắt cô ấy hi sinh nhiều như vậy! Anh có biết cô ấy không thể bị cảm! Không thể bị cảm không!"
Kết quả trị liệu lần trước rất tốt, sau khi xuất viện trạng thái của Kiều Vi luôn ổn định, rõ ràng còn ba ngày nữa là có thể tiếp tục đợt hóa trị tiếp theo, nhưng bây giờ mọi thứ đều thay đổi rồi.
Vô cớ ăn một đấm, Lăng Lâm đẩy anh ra, không đánh trả, chỉ hỏi: "Kiều Vi bị bệnh gì?"
Kiều Vi luôn suy nghĩ cho bạn bè, nhưng đến khi bản thân gặp khó khăn cô lại giấu giếm không muốn để họ lo lắng.
Hoắc Hào Chi càng tức giận, đẩy anh vào tường, muốn đấm tiếp.
Trong phòng bệnh bỗng truyền tới tiếng bận rộn căng thẳng, có y tá nói gì đó, Hoắc Hào Chi không nghe rõ, anh chậm rãi buông tay, lần nữa đến trước phòng bệnh.
Anh đúng là giận chó đánh mèo, ở sảnh hòa nhà có máy sưởi, chưa chắc Kiều Vi bị cảm lạnh nên mới ngất đi.
Anh không biết bản thân có thể làm gì, nhưng chỉ có làm gì đó anh mới có thể dời sự chú ý, không còn sợ hãi như vậy.