Tiểu Vương Tử và Cá Mập

Chương 16



Một tháng sau, trong vương cung, vương hậu cùng quốc vương nôn nóng ngồi ở trong phòng chờ.

Hôm nay là ngày đứa con út của họ trở lại đất liền, các vị vương tử khác đã đến cửa thành để nghênh đón.

Vương hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không kiềm được rơm rớm nước mắt, “Em đã nghĩ là sẽ không còn cơ hội nhìn thấy con nữa.”

Đứa con út của bà, bị quốc vương hải tộc mang vào biển sâu.

Người dân trong vương quốc đều khắc ghi ân nghĩa lớn lao của Tiểu vương tử, thi nhân làm thơ ca ngợi tấm lòng cao thượng của Tiểu vương tử, các thiếu nữ tự phát dâng lên những đoá hoa tươi.

Nhưng với một người mẹ, bà chỉ mong sao cho con mình được bình an.

Giờ đã một tháng trôi qua, vậy mà bà còn có thể nhìn thấy y, đã là chuyện vốn chỉ có trong mơ.

Quốc vương vỗ về bả vai bà, hốc mắt cũng hoe đỏ, “Con nó sẽ tốt thôi. Lúc nó được sinh ra đã được các vì sao chúc phúc, đó là những tín đồ của nữ thần may mắn.”

Tiểu vương tử đang được Cá mập ôm trở về.

Y rất có ý kiến với tư thế này. Đường đường là Ngũ vương tử điện hạ, sao có thể bị người ôm ấp trong lòng như vầy được chứ?

“Dù sao ngươi mới là vương phi của ta mà.” Hắn nhỏ giọng phản kháng, nắm lấy nút thắt trên lễ phục Cá mập.

Lần này hai người không dẫn theo đội quân biển, để tránh tạo áp lực với người dân vương quốc, cho rằng hải tộc lại định xâm lăng. Chỉ có hai người họ, giống như cặp vợ chồng son vừa đi hưởng tuần trăng mật quay về thăm người nhà.

Bây giờ Cá mập dễ nói chuyện cực kỳ, mấy chuyện râu ria kiểu này đều có thể nghe y hết.

Cơ mà không muốn để y cưỡi ngựa một mình.

Cho nên khi đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của mấy vị vương tử đang chờ ở cửa thành, Tiểu vương tử hận không thể tìm một cái hố gần đấy chui vào, cả gương mặt vùi vào trong ngực Cá mập bệ hạ, không muốn gặp người khác lắm.

Cá mập bệ hạ lại rất vui vẻ, nhảy xuống khỏi con ngựa rồi đỡ Tiểu vương tử xuống, đồng thời tràn ngập cảm giác ưu việt mà liếc bốn vị vương tử một cái.

Nhị vương tử lén thầm thì với đại ca, “Ta rất muốn tẩn hắn.”

Đại vương tử bên ngoài mỉm cười, thanh âm lại nghiến răng nghiến lợi, “Nhịn đi, ngươi không đánh lại đâu.”

Nhưng bọn họ vẫn đi tới ôm em út mình, trong lòng tràn đầy tình yêu thương của người anh, chuẩn bị xót xa mà nói vài câu kiểu ngươi hình như gầy đi.

Kết quả mới vừa ôm vào lòng, ước lượng một chút…

“Ngươi có phải béo lên không?” Đại vương tử hãi hùng nhìn em trai mình.

Tiểu vương tử ngượng ngùng gãi má.

Đồ ăn dưới đáy biển quá là ngon lành, thật sự không thể trách y đâu, nhất là sau khi đã tháo gỡ hiểu lầm với Cá mập, lòng vui người mập, sao có thể không tăng cân được, còn làm tí vận động trên giường nữa.

Lời xót xa lập tức bị chặn ở cổ họng, Đại vương tử bất đắc dĩ xoa tóc Tiểu vương tử, rồi anh đưa mắt về phía Cá mập bệ hạ cạnh đó.

Người này, trước kia xâm lược quốc gia anh, không mất một binh một tốt đã chiếm được hoàng thành họ, thậm chí không hề đổ máu hy sinh.

Giờ hắn trở lại rồi, song lại với tư cách là vương phi của Tiểu vương tử.

Đại vương tử phức tạp nhìn hắn trong chốc lát rồi mới khom lưng, hành lễ, “Hoan nghênh trở về.”

Đôi mắt Tiểu vương tử lập tức sáng bừng, nhìn tới nhìn lui giữa Đại vương tử và Cá mập bệ hạ.

Cá mập nhìn gương mặt phấn khởi của Tiểu vương tử, khẽ cười. Hắn cũng đáp lễ với Đại vương tử, “Cảm ơn.”

Đám người cùng nhau về vương cung.

Ngày hôm nay, không có tiệc rượu, không có yến tiệc, cũng chẳng có dàn nhạc diễn tấu, chỉ có người một nhà xa cách lâu ngày được quây quần bên nhau.

Cá mập vẫn im lặng như bình thường. So với lần gặp mặt mấy năm trước, hắn đã trưởng thành và cường đại hơn rất nhiều, sẽ không còn là Cá mập nhỏ bị nhận lầm thành con gái nữa. Lễ phục trên người hắn cũng không phải là màu trắng tinh tươm mang theo hoa cỏ, mà là một bộ quân phục mang khí thế sát phạt cực nặng.

Nhưng ánh mắt khi hắn nhìn Tiểu vương tử lại vẫn dịu dàng như trước, cứ như những năm tháng đã mất đi lại lần nữa trở về trong hai người.

Vương hậu và quốc vương liếc nhau, đều mỉm cười.

Con họ, đúng là được sao trời phù hộ.

Đêm nay, Tiểu vương tử và Cá mập ngủ lại ở trong cung.

Trước khi đi ngủ, quốc vương và vương hậu trò chuyện riêng với Cá mập bệ hạ một lát. Không ai rõ bọn họ cụ thể đã nói những gì, nhưng sau khi Cá mập rời khỏi phòng khách, bốn vị vương tử đều đang đứng chờ ở bên ngoài, cùng nhau hơi khom lưng với hắn.

Đại vương tử nói, “Thật xin lỗi, bốn năm trước đã làm ngươi bị thương, còn khiến cho em út bọn ta đau lòng bốn năm.”

Cá mập im lặng thật lâu.

Hắn chưa bao giờ thích nhân loại, hoặc là nói hắn chẳng thích ai cả, ngày cả hải tộc cũng vậy. Chỉ có Tiểu vương tử là khác biệt, y là báu vật của những vì sao, là phước lành nữ thần ban cho hắn.

Nhưng cũng là vì Tiểu vương tử, hắn bắt đầu cố gắng tìm hiểu loài người.

“Vậy ta cũng phải xin lỗi, khiến các ngươi bị thương rồi.” Cá mập bệ hạ nhàn nhạt nói, lướt qua họ, “Các ngươi cũng là những người nhà cực kỳ quan trọng với y.”

Hắn nói xong câu đó rồi rời khỏi. Tình cảm của hắn dành cho nhân loại chỉ có thể dừng bước tại đây. Cho dù có yêu Tiểu vương tử, hắn cũng không thể sinh ra lòng thân thiện với những nhân loại khác.

Hải tộc và nhân loại, vốn đã khác nhau.

Nhưng hắn bằng lòng ở cùng những người này, làm bạn cạnh bên Tiểu vương tử.

Khi trở lại phòng, Tiểu vương tử đã mệt mỏi. Y chìm trong chiếc gối lông ngỗng màu tím, mí mắt đang đánh nhau.

Thấy Cá mập bệ hạ trở về, y theo bản năng vươn tay muốn ôm, đôi mắt xanh biếc ngái ngủ mơ màng nhìn Cá mập.

Cá mập bệ hạ đặt lên trán y một nụ hôn.

“Ngươi vừa nói chuyện gì với mấy người phụ vương thế?” Tiểu vương tử ôm cổ Cá mập, lẩm bẩm hỏi.

Cá mập bệ hạ dừng một chút, nở một nụ cười nhàn nhạt, “Bọn họ nói, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau, bởi vì ngươi thật sự rất yêu ta. Bốn năm trước và bây giờ đều là như thế.”

Tiểu vương tử vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng y nhạy bén bắt được những lời này.

Y ôm cổ Cá mập, ngọt ngào cười rộ lên, tựa như thật sự đã biến về thiếu niên chưa lớn bốn năm về trước.

“Ta thật sự rất yêu ngươi đó.” Y mềm như bông mà nói, lại nghiêm túc như đang đọc một công ước của vương quốc.

“Ta biết.”

Cá mập bệ hạ hôn lên môi y.

- End-