Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 16



Nàng trở về với tâm trạng còn ấm ức, Lý Anh cũng không tiện hỏi thêm.

Khi đến cửa y xá, hai người họ thấy trước cửa có hai vị khách đang đứng đợi. Dường như đợi người chứ không phải đến khám bệnh.

Đó là hai nữ nhân, trông đều còn trẻ. Nhìn cách ăn mặc kì lạ có vẻ như là người vùng khác đến đây. Người trông lớn tuổi, khoảng ngoài ba mươi, mặc y phục màu hồng có phần hơi lòe loẹt, nước da hơi ngăm ngăm, thân hình cao lớn, trang điểm đậm, ánh mắt sắc sảo. Bên cạnh là một thiếu nữ mặc y phục trắng muốt, khuôn mặt thanh tú, trang nhã ẩn sau lớp khăn che mặt mỏng manh, chắc chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, vóc người nhỏ nhắn. Nhìn cả hai đều trông rất bắt mắt. Thời loạn lạc này thật hiếm gặp người như vậy.

Lý Anh bèn đến hỏi:

- Hai vị cô nương này, đến y xá không biết là để xem bệnh hay là…

Vị nữ nhân áo hồng nhìn dò xét cả nàng và Lý Anh một lượt, rồi đáp lại:

- Các ngươi là người ở y xá này sao?

- Phải.

- Hì hì… – Đưa tay lên che miệng, liếc mắt, có phần lả lơi, đùa cợt – Chúng ta đến tìm hoàng tử…

- Hoàng tử nào chứ?

Cô nương áo trắng khẽ ho một tiếng, liếc nhìn người kia một cái rồi nhẹ nhàng:

- Là tỷ ấy nói đùa, tỷ ấy muốn tìm “hoàng tử Đậu đen”…

- Ở đây không có đậu đen, chỉ có đậu nành., à không Đậu Bình. – Vân Anh cười.

- Đúng là hắn đấy!





Đậu Bình từ trên núi xuống, kiếm của y đã cẩn thận giấu vào một chỗ bí mật trước khi trở về. Khi trở về trời đã tối muộn. Bước vào bếp chợt nghe thấy tiếng người cười nói vui vẻ hết sức.

“ Ha ha, cô nương tin ta đi, chuyện này có thật, ta đúng là đã bế đậu đen từ hồi tấm bé…”

….

“ Tỷ tỷ nói thật sao… không ngờ có chuyện đó…”

“ Còn nhiều chuyện hay hơn, ghé lại đây ta kể…”

Y bước vào thì không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt chợt ánh lên khó hiểu. Trước mắt y là Vân Anh, ngồi bên bàn trà với hai người nữ nhân đó. Người áo hồng thì đang luyên thuyên cười cợt, có phần khiếm nhã hết sức, thiếu nữ áo trắng thì vẫn ngồi yên điềm tĩnh dùng trà.

Là hai người y biết, nhưng không ngờ họ lại tìm đến tận đây…

- ĐẬU BÌNH HUYNH! – Nữ nhân áo trắng thốt lên,

Tức thì người áo hồng ngừng cười, vội lao ra, bất ngờ ôm chầm lấy y, ôm hôn nồng nhiệt:

- Đậu đen bé nhỏ! Tỷ tỷ nhớ ngươi muốn chết à…

Trước hành động có phần quá thân mật của người này, Vân Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên, đậu bình thấy ánh mắt kì lạ của nàng, vội xấu hổ, đẩy người đó ra, lắp bắp:

- Sao hai người lại đến đây?

- Cái gì, ngươi không hoan nghênh ta à?

- Đậu nành, hai tỷ muội này đã đến từ chiều, nói là người nhà của ngươi, ngươi tiếp họ, ta sẽ mang cơm đến. – Vân Anh mỉm cười rồi xuống bếp.

Y để ý nàng vừa đi, vừa bịt miệng cười khó hiểu.

Khi nàng vừa đi khỏi, ánh mắt y mới dám liếc nhìn người áo hồng, còn đấm vào người người đó một cái rõ mạnh, thái độ thay đổi hẳn:

- Ngươi muốn chết hay sao mà đến đây? – Y đe dọa, có vẻ nửa đùa nửa thật.

- Hừm, dù sao ta cũng đã đến, ngươi không thể không hoan nghênh ta. Vừa này ta đã kể cho cô nương ấy nghe là chúng ta là bà con xa của ngươi, hê hê…

- Ngươi tốt nhất là nên rời khỏi đây!

- Hừm, ngươi đuổi vô ích, ta nói cho mà biết, ta đã kể hết cho cô nương ấy biết tất tần tật mọi tật xấu hồi bé của ngươi, chuyện ngươi tè dầm, chuyện ngươi oẳn tù tì thua ta phải cởi truồng và…

Ánh mắt đậu nành chợt đầy sát khí. Y nhanh lẹ rút mấy cây kim châm, vốn là để châm cứu trong tay áo ra, ra vẻ đe dọa:

- Ngươi, muốn tuyệt tử tuyệt tôn sao?

- Ha ha… dù sao ta cũng sống dưới hình hài nữ nhi bao năm rồi, chỉ có ngươi là sợ bị ta kể xấu và vạch mặt trước mặt cô nương ấy thôi…

- Ngươi… – Đậu Bình túm áo “ả” – Ngươi chưa tiết lộ con người thật của ta với nàng đấy chứ?

- Thôi đùa đủ rồi, ta chưa có nói đâu…hì hì…mới chỉ kể những thứ xấu hổ của ngươi hồi bé thôi. – “Ả” khẽ vỗ vỗ vào tay y.

Ánh mắt đậu nành một lần nữa hăm dọa rồi trùng xuống, nghiêm túc hẳn.

- Lần trước ta đã nói với Tam lão bá, hắn và các ngươi vẫn chưa thông suốt sao, ta không muốn gì cả…

- Đậu nành…

Ả áo hồng vừa định nói thì nghe thấy bước chân nàng.

- Cơm đây, xin mời các vị dùng … – Vân Anh vui vẻ mang vào một mâm cơm khá thịnh soạn.

Họ dùng bữa trong không khí vui vẻ. Trước mặt nàng, đậu nành vẫn cố ăn một cách lầm lũi, nhưng dưới chân thì không ngừng dẫm đạp chân “ả” kia.

Qua lời giới thiệu, Vân Anh biết người áo hồng lớn tuổi tên là Tú Tú, cô gái ít nói nho nhã kia tên là Tú Minh.

- Đậu nành, ngươi chẳng phải nói sẽ tập thay đổi sao? Nào, đừng cắm mặt ăn như thế, mau gắp thức ăn cho Tú tỷ và Minh cô nương đi… – Nàng nhìn y nhắc nhở.

Tú Tú chỉ suýt sặc cơm. Tú Minh vẫn ăn uống nhẹ nhàng, chốc chốc có nhìn sang đậu nành.

- Đúng đấy, trước đây tỷ chỉ một lần mong đậu nành gắp thức ăn cho tỷ… – Ả ra vẻ đau xót – Muội thông cảm, từ nhỏ đậu đen đã là một đứa trẻ tự kỉ, trầm cảm… Á!

- Tỷ sao vậy?

- Không có gì, hình như có kiến đốt…

Sau khi dùng xong bữa, Vân Anh tính đến việc xếp phòng cho họ, y xá không có nhiều phòng, chỉ còn một phòng nhỏ, chắc không ở được hai người.

- Vân Anh muội – Ả ra vẻ thân thiện, lại choàng tay nàng – Vân Anh muội, tối nay tỷ ngủ cùng muội nhé, tỷ nhất định có nhiều lời muốn “tâm sự bên tai muội”…

- Được…

- KHÔNG ĐƯỢC! NHẤT ĐỊNH KHÔNG ĐƯỢC! – Đậu nành hét lên.

Nàng tất nhiên ngạc nhiên trước thái độ của y. Đậu nành chưa bao giờ lớn tiếng.

- Cô nương… à… vì tỷ ấy ngủ có rất nhiều tật xấu, còn mắc bệnh…hôi chân… nên không được…

“ Chết tiệt, ngươi muốn chết hay sao Tiểu Tú” – Ánh mắt đậu nành nhìn y đầy “thân ái”

Trước thái độ như ngồi trên đống lửa của y, ả cũng đoán ra được phần nào, bèn mỉm cười gian:

- Ừ, vậy để Tú Minh chung phòng cùng cùng muội vậy.





Đêm. Phòng đậu nành có người gõ cửa. Là “ả” Tú Tú.

- Sao ngươi đến đây, để cô nương nhìn thấy, dù sao cũng sẽ hiểu nhầm!

- Ngươi sợ gì chứ? – Hắn cứ xông vào – Ta và ngươi thì có thể xảy ra chuyện gì…nào, hôm nay tỷ tỷ ngủ với đệ!

Đậu nành vội ngó qua rồi khép vội cửa lại. Sau khi đã cái then, y cũng lột bỏ lớp hóa trang.

- Tội ngươi thật, nếu ta và ngươi cùng sống dưới hình dáng thật, thì ngươi cũng chỉ đẹp trai kém ta thôi – Tú Tú cười đểu.

- Đừng vòng vo nữa, bao giờ các ngươi quay về đây?

- Chúng ta không quay về, và đến đây để làm ngươi đổi ý.

- Ta không muốn! – Đậu nành nghiêm túc – Ta không phải long mệnh gì cả.

- Ngươi là đồ ngốc hay là con rùa muốn chui rúc đây, bây giờ mọi người đều muốn hỗ trợ ngươi, đây là thời cơ tốt, với danh phận của ngươi, cùng với sự hỗ trợ của hoàng bá từ Tùy Nam, ngươi có đủ điều kiện để đạt đại cuộc, thúc thúc cũng không có con trai, hoàng tộc Tùy Nam không còn mấy người đủ ưu tú, sau này ngươi thống nhất cả hai nước, chẳng phải đó là long mệnh đích thực sao?

- Long mệnh chỉ có thể là ca ca của ta.

- An lão nương bảo hồi nhỏ khi tắm cho ngươi một lần nhìn thấy bớt rồng màu đen trên trán!

- Điều đó thì nói lên gì chứ? Đó là lão nương hoa mắt, từ đó cũng đâu có thấy!

– Ngươi thật ngoan cố, nhưng chúng ta cũng không đổi ý, sư phụ đã phái ta đến đây, hoàng bá của ngươi cũng biết rồi… – Tú Tú cởi giầy và y phục, leo lên giường.

Im lặng một hồi, đèn đã tắt nhưng đậu nành và hắn đều chưa ngủ.

- Đậu Bình, không, Hạ Tử Thu, lý do gì khiến ngươi muốn an phận vậy?

- Trước giờ ta vẫn vậy.

- Ngươi thật ngoan cố. Thảo nào Tú Minh không thể không thích ngươi, vậy mà từ nhỏ đến lớn ngươi chỉ xem nó như muội muội sao?

- Tú Minh là cô gái tốt, ta thực lòng yêu quý nàng, giống như ngươi là đại ca của nàng vậy.

- Vậy sao? Thế còn cô gái kia? Vân Anh cô nương là gì của ngươi?

- …

- Ngươi không đáp sao? Ngươi không dám bày tỏ với nàng trong hình dáng này? Hay là ta giúp ngươi tẩm thuốc mê nàng, ném lên giường cho ngươi hành sự nhé – Cười đểu.

- Đừng nghĩ ai cũng muốn dùng thủ đoạn đó như ngươi!

- Ngươi không dám ăn, thì ta ăn, ta có cô nương, còn Tú Minh sẽ có ngươi.

- Ngươi dám động đến nàng, thử xem còn xác tha về không.





Bên phòng của Vân Anh, nàng và Tú Minh cô nương cũng chuẩn bị đi ngủ. Nàng ngắm Tú Minh xõa tóc, mái tóc dài, mượt mà và thật đẹp, gương mặt lại xinh xắn, hệt như tiểu tiên nữ vậy. Thấy Vân Anh cứ nhìn mình, nàng ta có vẻ e ngại. Cả hai im lặng một lúc thì Tú Minh hỏi:

- Cô nương… là quan hệ thế nào với Đậu ca vậy?

- Là… đồng môn.

- Chỉ vậy thôi sao?

- À, ta còn là gia sư của y – Nàng mỉm cười. Còn Tú Minh khéo dò xét gương mặt nàng, xem ra nàng cũng không giấu diếm gì, hai người, nhất định không phải tình nhân.

Hai cô nương nằm trên giường, im lặng, có lẽ không thân quen nên không biết mở lời nói chuyện thế nào. Được một hồi lâu thấy Tú Minh đã khép mắt ngủ, Vân Anh mới nằm suy nghĩ. Lúc này những chuyện ban sáng ở tiệm vải mới hiện ra khiến nàng thấy rất đau lòng và ấm ức. Nàng sờ lên dây chuyền trên cổ, bất giác, nước mắt trào ra. Là nước mắt ấm ức, nước mắt hờn ghen, nước mắt thất vọng của một thiếu nữ chưa từng trải nghiệm tình trường.

- Cô nương khóc? – Tú Minh khẽ quay sang hỏi.

Vân Anh cũng không muốn giấu diếm, chỉ đáp lại:

- Ta… bị một kẻ lừa dối…

- Là lừa dối tình cảm sao?

Nàng gật đầu. Tú Minh cũng là con gái, trạc tuổi nàng, biết đâu cũng hiểu được lòng nàng.

- Ta, hình như thích hắn, nhưng hôm nay hắn lại cư xử với ta phũ phàng, chắc là ta ngốc…

Tú Minh thở dài, đầy đồng cảm an ủi:

- Cô nương đừng quá buồn, ta cũng rất yêu một ngươi, nhưng chẳng thể với được…