Tim Đập Thình Thịch - Vũ Tiền Vưu Gia

Chương 1



Edit: Hanna

1, Về thành tích

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc,, trong đầu tôi có một mớ hỗn độn.

Mà Nguyên Phàm sớm đã trở thành sinh viên của đại học Vũ Hán, thật sự là sinh cùng năm mà số mệnh không giống nhau a! T_T

Buổi tối, sau kỳ thi cao khảo, tôi nói chuyện với cậu ấy qua điện thoại.

Tôi (chán nản):"Sau khi hoàn thành kỳ thi, tôi thật sự rất chán ah."

Nguyên Phàm (bình tĩnh):" Sau khi hoàn thành kỳ thi, tôi rất vui vẻ."

Tôi (khóc không ra nước mắt): ". . ."

Tôi ghét cậu ta!

. . . . . .

Bất tri bất giác, tôi cùng Nguyên Phàm đã quen nhau được 10 năm.

Mười năm trước, Nguyên tiên sinh vẫn là một thằng nhóc chỉ thích đọc tạp chí khoa học.

Mười năm trước, Trần tiểu thư vẫn là một tiểu cô nương chỉ biết nhìn mèo Tokyo*.

*Tokyo Mew Mew (Nhật: 東京ミュウミュウ Hepburn: Tōkyō Myū Myū?) là một bộ shōjo manga của Nhật Bản do Yoshida Reiko đảm nhiệm phần nội dung và Ikumi Mia minh họa. Trên kênh BiBi, bộ phim có tên tiếng Việt là Chú mèo Tokyo. Manga Tokyo Mew Mew được đăng trên tạp chí Nakayoshi từ tháng 9 năm 2000 đến tháng 2 năm 2003 và sau đó được nhà xuất bản Kodansha phát hành trong 7 tập tankōbon từ tháng 4 năm 2003 đến tháng 5 năm 2004. Nội dung của Tokyo Mew Mew xoay quanh 5 cô gái vô tình mang trong người DNA của những sinh vật bị đe dọa tuyệt chủng, vì vậy họ có khả năng biến thành dạng siêu nhân "Mew Mew". Nhiệm vụ của nhóm Mew Mew - lãnh đạo bởi Momomiya Ichigo - là phải bảo vệ Trái Đất trước cuộc xâm lăng của những người ngoài hành tinh.(nguồn:gg)


Mười năm trước, Trần tiểu thư, bởi vì thành tích toán học không ra gì nên được mẹ đại nhân đưa đến một lớp học học thêm tư nhân để học tập.

"Mẹ, con không muốn đi." Khi tôi 10 tuổi, ban ngày phải đi học thêm, tôi liền kéo ống tay áo của mẹ làm nũng, "Mẹ ơi, con không muốn đi học thêm, con sẽ học thật tốt, sẽ học toán thật tốt mà."

"Được." Tôi dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn chằm chằm mẹ, đáng tiếc mẫu thân đại nhân lãnh khốc vô tình, thật sự lôi kéo tôi vào lớp học bổ túc thêm tên là "Lớp cuồng toán học".

Một tháng sau.

Tôi cầm bài kiểm tra toán vừa được trả, vui vẻ chạy đến bên mẹ tôi, báo cáo với bà ấy về kết quả: "Mẹ, mẹ ơi, môn toán con được 80 điểm luôn nha."

Sau khi uống một ngụm trà, mẹ lạnh lùng liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Kỳ nghỉ hè tiếp tục đi học thêm." Kết quả là, năm mười tuổi, kế hoạch kỳ nghỉ hè trong tưởng tượng của tôi lập tức bị tan vỡ.(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)


Kỳ nghỉ hè năm 2004 trôi qua khá dài.

Bạn học Trần Di Quân về cơ bản đều phải trải qua cùng với một đống sách bài tập toán.

So với năm 2004 của tôi, năm 2004 của Nguyên Phàm khá có ý nghĩa.

Tổng 291 điểm, trở thành người đứng đầu lớp, nhận được một loạt các giải thưởng và nhiều dụng cụ học tập khác, vì có kết quả tốt như vậy nên ba của cậu rất hài lòng với con trai mình.

Vì vậy mà đã xuất ra mấy nghìn đồng, một nhà ba người cùng bay đến Bắc Kinh chơi.

Còn tôi. . .

"Trần Di Quân, bài kiểm tra toán thứ ba được 78 điểm." Nhìn vẻ mặt thất vọng của giáo viên trên bục giảng liên tục lắc đầu nhìn tôi, tôi ủ rũ đi đến, lặng lẽ nhận bài kiểm tra của mình rồi trở lại chỗ ngồi.

Trong lòng cực kỳ khó chịu.

. . . . . .

Về nhà lại bị mắng một trận.

2, Kỳ nghỉ dài


Ba của Nguyên Phàm và ba của tôi đều là nhân viên quan chức, bởi vì là đồng nghiệp, liền có đề tài chung, lại còn là đồng hương, tự nhiên trở thành anh em tốt.

Kỳ nghỉ hè năm 2004, khi tôi kết thúc một cuộc hành trình dài với toán học, Nguyên Phàm cũng kết thúc một chuyến đi chơi ở Bắc Kinh cùng với gia đình. Khi ba của Nguyên Phàm trở về Đoan Thành, liền đi tìm ba tôi, nói muốn tổ chức đi chơi ở thành phố bên cạnh, còn hẹn thêm mấy người đồng nghiệp trong đơn vị và có thể dẫn người nhà theo cùng.

Vì có thể mang theo người nhà, nên ba tôi liền sảng khoái đáp ứng.

Ngày hôm sau, chúng tôi chính thức lên đường đến thành phố Cảnh Dương bên cạnh.

Ba của Nguyên Phàm rất có năng lực, đầy triển vọng. Hôm đó đi du lịch, chúng tôi không có xe hơi, chỉ có chờ chú Nguyên lái một chiếc xe khách đến đón chúng tôi.
Từ rất lâu, tôi có nghe nói chú Nguyên có một đứa con trai thành tích học tập đặc biệt tốt, học trường trọng điểm ở Đoan Thành. Mỗi lần ba tôi nói về chú Nguyên và con trai của chú ấy, ông lặng lẽ liếc nhìn tôi một vài lần, rồi thở dài thất vọng.

Tôi: ". . ."

Kỳ nghỉ hè năm đó, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Nguyên Phàm.

Lúc chú Nguyên đến đón chúng tôi, ông bảo Nguyên Phàm giúp tôi cầm hành lý.

Vào thời điểm đó, tôi là một đứa trẻ dễ nổi loạn, đặc biệt là ghét những học sinh giỏi và ngoan ngoãn. Vì vậy, khi Nguyên Phàm nói để anh giúp tôi cầm túi xách, tôi khó chịu liếc nhìn cậu ta, lớn tiếng nói: "Hừ, không cần!"(Truyện được đăng duy nhất trên trang truyenwk.com và Wordpress trên nhà Rosabella! Đọc full ở WP)

Nguyên Phàm sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: "Tùy cậu."
Sau này anh thẳng thắn nói với tôi, kỳ thật khi đó anh cũng rất khó chịu.

Tôi quấn quýt hỏi anh tại sao.

Anh khó xử nói:" Anh khi đó. . . . . . cực kỳ ghét những đứa ấu trĩ."

. . . . . . . . . . . .

Vì vậy, gia đình chú Nguyên, gia đình chú Lâm, gia đình dì Chu, cùng với gia đình của tôi, đi đến thành phố Cảnh Dương. Chú Lâm vừa mới kết hôn, còn chưa sinh con, con trai dì Chu lại chỉ mới ba tháng tuổi, cho nên. . . trên chiếc xe này, người bằng tuổi với tôi cũng chỉ có Nguyên Phàm.

Dọc theo đường đi, tôi cùng Nguyên Phàm cũng không có trò chuyện với nhau.

Cậu ấy thì ngắm nhìn phong cảnh.

Còn tôi thì ngồi phía sau cậu ta, ngáp một cách duyên dáng.

"Khụ khụ . . . ." Có lẽ là vì chịu không nổi hai đứa nhỏ chúng tôi không trò chuyện gì với nhau, nên chú Nguyên ho vài cái phá vỡ không gian yên tĩnh, rồi xoa xoa mái tóc của tôi:"Di Quân à, con thấy ở đây sống ổn không, thành tích cuối kỳ như thế nào?"
Tôi ngước mắt lên nhìn người mẹ đang ngồi bên cạnh tôi, chỉ thấy bà ấy đang nhíu mày.

"Đúng vậy, Tiểu Quân, thành tích cuối kỳ của con thế nào rồi?" Dì Chu ôm con trai, cùng tham gia đề tài này.

Xem ra, đây là thói quen giao tiếp giữa người lớn và trẻ em nha.

Bất kì khi nào hay bất cứ nơi đâu, trong lúc ít chủ đề để nói nhất, người lớn luôn thích nói về thành tích học tập của con cái họ, và sau đó hỏi người khác về thành tích của con cái của họ.

Thành tích cuối kỳ của tôi thật sự quá kém, căn bản không muốn nói ra a.

Nhưng hết lần này tới lần khác chú Nguyên, dì Chu luôn quấn lấy không buông.

Bất lực!

"Ai nha, lão Nguyên, Nguyên Phàm nhà anh không phải thi đứng nhất lớp sao, Di Quân nhà tôi không được như vậy, nếu không, để cho Nguyên Phàm nhà anh dạy bổ túc cho Di Quân đi?" Những điều ba tôi nói thật khiến tôi phải khó xử.
Tôi mím chặt môi.