Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 22



Buổi chụp hình cho tạp chí Elle hôm nay so với buổi chụp cho tờ Vanity Fair hôm trước thật dễ như trở bàn tay. Thứ nhất, mình đã lờ mờ nắm bắt được phải làm những gì. Thứ hai, lần này có mỗi mình mình, không phải ôm sát rạt vào ai (như kiểu Brandon Stark) nên hoàn toàn có thể tập trung vào ống kính.

Tất nhiên thì vẫn phải tập cười sao cho chỉ vừa đủ độ thôi, và quan trọng hơn là phải giữ cho cái váy rũ xuống thật tự nhiên. Thế là cứ hai mươi phút lại nghe thấy câu “Khoan đã. Chờ chút” và ai đó sẽ chạy tới chỉnh lại một nếp gấp hay vuốt lại một nếp nhăn trên váy. Mấy người này cứ cẩn thận hơi quá đà ý!

Mặc dù mình không đặc biệt quan tâm tới thời trang nhưng giờ mình cũng hơi hiểu hơn về nó. Về lý do tại sao mọi người quan tâm tới nó, tại sao với một số người thời trang lại hấp dẫn và quan trọng đến vậy.

Thành thực mà nói mình thấy thời trang cũng khá là… thú vị.

Trước đây mình luôn coi quần áo chỉ là thứ để khoác lên người cho đỡ lạnh và hở hang thôi.

Nhưng những chiếc váy đầm trong buổi chụp hình hôm nay quá là đẹp ý! Mình đã phải nín thở lúc nhìn thấy mình trong gương. Mình thậm chí còn không tưởng tượng ra nổi người ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ sang trọng như thế này vào những dịp gì… nếu không phải là lễ trao giải Oscar.

Và mình cũng không thể không tò mò muốn biết tác giả của những chiếc váy lộng lẫy, quyến rũ này là ai – khiến mọi người trong đoàn trố hết cả mắt vì ngạc nhiên bởi họ cứ đinh ninh rằng đáng ra không cần hỏi mình cũng phải đoán ra ngay được, chỉ với một cái liếc nhìn hay sờ nhẹ lên váy.

Chị Kelly ngay lập tức nhắc khéo với mọi người về vết thương trên đầu mình (mà mới chỉ có chị Vivian làm tóc cho mình hôm nay là đã biết). Sau đó mọi người đều rất hào hứng kể cho mình nghe về những nhà thiết kế của bộ sưu tập váy hôm nay mình chụp, cùng một vài nhà thiết kế yêu thích khác của Nikki. Công nhận, càng nghe càng thấy cái thế giới thời trang này cũng thú vị ra phết. Đến một người bảo thủ như m cũng phải trầm trồ thán phục khi biết được câu chuyện về cuộc đời nhà thiết kế lừng danh Miuccia Prada, sau khi kế thừa lại công ty đồ da của ông nội vào năm 1978 đã nhanh chóng biến cái tên “Miu Miu” trở thành một trong 30 phụ nữ quyền lực nhất ở châu Âu (theo tờ The Wall Street Journal), với tổng tài sản ước tính khoảng 1,4 tỷ đôla.

Hay nhà thiết kế huyền thoại Coco Chanel, người đã “truyền bá” mẫu váy đen nổi tiếng của nữ giới trên toàn thế giới và thiết lập ra một đế chế thời trang của riêng mình. Bà là nhà thiết kế thời trang duy nhất có tên trong danh sách 100 Nhân Vật Có Sức Ảnh Hưởng Nhất Của Thế Kỷ 20 do tạp chí Times bình chọn.

Tất cả những thứ này – cộng với bài giảng về cách giấu vết quầng thâm trên mắt (do thiếu ngủ) của anh thợ trang điểm, việc mẹ không ngừng gọi điện (mà mình thì không được phép nghe điện thoại trong khi chụp hình), việc ông chủ của mình (tập đoàn Stark Enterprises) đang đặt máy theo dõi khắp nơi, và việc cứ phải nín thở để ních vào những chiếc váy đầm nhỏ xíu này – cũng đủ khiến cho mình không phải thẩn thơ nghĩ ngợi về chuyện xảy ra sáng nay ở trường với Christopher. Mình thậm chí còn mấy phen suýt ngất bởi cái phần ngực bị ép quá chặt, gần như không thở nổi, chứ đừng nói là ngọ nguậy.

Không hiểu sao Nikki có thể làm được mấy chuyện này tài thế nhỉ? Họ bắt mình đưa mắt nhìn xa xăm như thể đang dõi theo một ngôi sao ở tận cuối chân trời (trong khi thực chất mình đang nhìn vào một mẩu vữa đang bị tróc ở góc tường trên trần nhà), mà không được thở mạnh hay nghĩ tới hai bên mạng sườn đang đau nhừ tử và cái chân tê dại đi nãy giờ…

… À, và cả chuyện mọi người cả buổi cứ bàn tán về vụ mình được dìu ra khỏi vũ trường Cave tối qua vì bị say bí tỉ trong khi gã coi là bạn trai của mình mới chính là người đang liêng biêng.

Làm sao có thể tập trung tạo dáng trong khi có ngần ấy thứ trong đầu phải suy nghĩ? Công việc người mẫu thật là mệt mỏi và chẳng dễ dàng gì. Phải nói là cực khó mới đúng! Làm người mẫu cũng chính là đang diễn kịch. Họ sẽ phải diễn như thể đang cực kì hạnh phúc và thoải mái trong khi thực chất từng bộ phận cơ thể họ đang gào thét vì đau và khó chịu, nhất là trái tim.

Nếu họ là mình.

Trước khi mình kiệt sức vì mệt mỏi, thật may chị Veronica, dạo diễn của buổi chụp hôm nay vỗ tay nói: “Tốt lắm. Nikki ạ. Em có thể về nghỉ rồi”.

Nghe thấy vậy mình chỉ muốn xé toạc cái váy đang mặc trên người ra nhanh chóng rời khỏi cái nơi này, v với em Cosy yêu quý ở nhà thôi.

“Ngày mai em có buổi chụp hình với tờ Vogue lúc 3h đấy nhé” – chị Kelly gọi với theo mình khi thấy mình chạy vù xuống cầu thang để ra xe limo.

“Em biết rồi” – mình gào lên, trong khi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.

“Và đừng có đi chơi đêm nay nữa đấy” – tiếng chị ấy “đuổi” theo mình vào tới tận trong xe limo – “Em cần phải ngủ nhiều vào! Hôm nay trông sắc mặt em tệ vô cùng!”.

“Rồi, yên tâm em sẽ không đi đâu hết” – mình nhoài người ra đóng sầm cửa xe lại. Xong! Giờ mình có một nơi cần đến gấp.

“Trên đường về nhà anh dừng giúp xe ở tiệm máy tính trên đường Prince and Greene nhé!” – mình nói với tài xế.

“Gần 8h tối rồi, thưa cô Howard” – anh ấy chần chừ nhìn mình qua gương chiếu hậu.

“Em biết. Tối thứ 5 họ vẫn mở muộn hơn thường ngày”.

Mình ngả người ra sau cái ghế da và ngắm đại lộ Công viên về đêm. Khi nãy, lúc đang giả vờ mắt nhìn xa xăm mình chợt nhận ra một điều: mình không thể mang con laptop màu hồng hiệu Stark của Nikki Howard tới trường ngày mai nhờ Christopher cài đặt tài khoản email cho mình được. Mất mặt lắm! Mấy giờ rồi mà còn dùng máy tính màu hồng hả giời?

Hơn nữa mình không dám chắc cái thiết bị theo dõi của Stark Enterprises cài vào máy của Nikki có còn hoạt động không? Để cho chắc tốt nhất cứ mua lấy một cái mới, không phải hãng Stark là được. Nhân thể sắm một em di động mới, không phải nhãn Stark, để còn trò chuyện thoải mái với bố mẹ.

Trên đường về nhà mình đã tậu được hai món đồ mới đó, cũng may cửa hàng Apple vẫn còn mở tới 9 giờ vào các tối thứ 5.

Với cái thẻ tín dụng hạng bạch kim American Express của Nikki Howard giờ mình muốn mua gì chẳng được.

Giàu có và nổi tiếng đôi khi cũng có cái sướng!

Nhất là khi khuôn mặt của bạn luôn xuất hiện khắp mọi nơi, trên các pa-nô, áp-phích quảng cáo của hệ thống trung tâm thương mại Stark trên toàn nước Mỹ. Vì vậy không ai là không nhận ra bạn. Kể cả khi mọi người đang phải chen lấn xếp hàng dài từ ngoài cửa, nhưng vì bạn là Nikki Howard, bạn sẽ được đối xử khác hẳn với những người khác. Ngay khi mình vừa đẩy cửa bước vào, còn chưa kịp đứng vào hàng, nhân viên cửa hàng đã lập tức chạy ra hỏi xem mình cần gì. Sau khi mình cho anh ta biết cần mua những gì, anh ta bảo mình ngồi đợi và đi lấy hàng ngay cho mình.

Đôi khi làm Nikki thật mệt mỏi và khổ sở nhưng lắm lúc cũng sướng! Chưa đầy 10 phút sau khi đã có trong tay một chiếc laptop và điện thoại di động mới coong, đổi lại mình phải ký tặng tầm 14 cái chữ ký.

Trong lúc đứng đợi anh tài xế quay đầu xe đón mình, bất chợt mình nghe thấy một giọng quen quen: “Nikki đấy à?”. Còn đang là ai đó xin chữ ký cơ, ai dè…

… là anh Gabriel Luna.

“Ối, là anh à!” – mình thốt lên đầy sửng sốt.

Anh ấy trông cũng kém phần ngạc nhiên khi nhìn thấy mình.

“Em theo dõi anh đấy à?” – anh ấy chọc mình, bằng cái giọng Anh siêu dễ thương.

“Em nghĩ chính anh mới là người đang theo dõi em ý” – mình cười lớn – “Anh đang làm gì ở đây thế?”.

“Anh ở ngay gần đây” – anh Gabriel chỉ về phía cuối đường – “Anh đang định hỏi em làm gì ở đây nhưng nhìn thế này là hiểu rồi” – nói rồi anh đỡ dùm mình mấy cái hộp trên tay. Đàn ông con trai phải ga-lăng thế chứ! – “Nào, để anh cầm hộ cho. Em đang chờ taxi đấy à? Ở chỗ này không đón được taxi đâu”.

“À không, em có xe đón rồi. Anh tài xế đang đi vòng xe. Cảm ơn anh”.

“Xem ra em đã trở lại bình thường sau vụ đêm qua rồi nhỉ?” – anh Gabriel nháy mắt nói.

Mình chợt nhớ lại vụ chạm mặt với anh ấy tối qua ở vũ trường Cave. “Chuyện đó… Em thậm chí còn không… Anh Gabriel, em không bao giờ uống rượu bia. Thật đấy. Anh cứ hỏi bất cứ nhân viên quầy bar nào trong thành phố này thì biết. Lần tới đến Cave, anh cứ bảo họ làm cho anh một ly Nikki thử xem”.

“Một ly gì cơ?” – mặt anh ý hơi ớ ra mất một giây.

“Một ly Nikki. Trong đó chỉ có nước lọc thôi. Và lúc đó em đang cố lôi Brandon ra khỏi chỗ đó. Bọn em… Brandon và em chỉ là bạn”.

“Ồ” – anh Gabriel trông bối rối – “Anh hiểu rồi”.

“Em không phải là người như anh nghĩ đâu, Gabriel ạ” – mình thấy đèn xe limo phía trước đang dừng lại vì đèn đỏ. Mình phải nhanh chóng làm cho rõ chuyện này với anh Gabriel trước đã – “Một buổi tối lý tưởng của em là ngồi nhà chơi game trên máy tính. Em thậm chí còn không hề muốn đi chơi tối qua. Em chỉ vì chiều theo Lulu, cậu ấy đã rất mất công tổ chức một bữa tiệc tạo bất ngờ cho em, nên em không muốn làm tổn thương cậu ấy. Tối nay em sẽ về thẳng nhà và làm bài tập thôi. Đó chính là cuộc sống mà mọi người vẫn cho là hoang dã và điên cuồng của em đấy!”.

“Nghe anh nói này” – nét mặt anh ấy thật khó đoán định – “Và đừng giận anh nhé. Anh biết, đôi khi anh tỏ ra hơi giáo điều một chút nhưng… như mấy cô bé chúng ta gặp hôm trước ở trước cửa nhà em ý. Các em ấy luôn thần tượng và lấy em làm gương. Anh chỉ sợ là em không hề nhận ra điều đó”.

“Em biết chứ” – ơ sao mà cái đèn giao thông này lâu chuyển sang đèn xanh thế nhỉ – “À mà anh làm gì ở vũ trường Cave vào lúc 2 giờ sáng thế?”.

“Ồ” – đột nhiên anh ý gãi đầu ngượng ngùng nhìn mình – “Anh đến đưa cho cậu DJ bản copy bài hát anh mới sáng tác hôm trước. Để xem cậu ấy có thể mix thành nhạc nhảy không”.

“Thì ra thế” – mình gật gù – “Và? Anh ấy có thích không ạ?”.

Không hiểu là do ánh đèn trong cửa tiệm hắt ra hay là mặt anh Gabriel đang ửng đỏ lên. “Rất thích là đằng khác. Cậu ấy đã chơi nó ngay lập tức. Cả vũ trường reo hò không ngớt. Mọi người đều thích”.

Cuối cùng thì xe limo cũng tới, anh tài xế vội vã chạy xuống thanh minh: “Xin lỗi cô Howard. Tôi bị kẹt đằng sau mấu cái xe du lịch…”

“Không sao” – mình xua tay – “Anh giúp em cất mấy cái hộp này lên xe trước nhé” – mình nhấc hai cái hộp trên tay anh Gabriel và đưa cho viên tài xế cất vào trong cốp xe. Sau đó mình quay sang anh Gabriel – “Xe của em đến rồi”.

“Anh có thể thấy mà” – anh Gabriel hơi nhướn lông mày lên nhìn về phía con limo dài đen bóng. Mấy người đang đi bộ trên đường cũng dừng lại ngắm xe và mình.

“Em vẫn còn nợ anh một lần đi nhờ” – mình nhắc – “Vì thế nếu anh muốn đi đâu…”

“Không phải tối nay” – anh Gabriel cười nhẹ – “ Nhưng anh sẽ ghi sổ nợ cho em

Nói rồi anh ấy khiến mình hết hồn khi bất ngờ cúi xuống hôn lên môi mình – rất nhẹ, chỉ khẽ sượt qua thôi – và khì thào vào tai mình: “Em không muốn biết tên ca khúc mới của anh sao?”.

“Tên ca khúc mới của anh ý ạ?” – mình vẫn chưa hoàn hồn khỏi nụ hôn thoáng qua kia. Mặc dù tay anh ấy không hề chạm vào mình nhưng mình có cảm giác như bị ai đó giữ chặt lấy toàn thân, không sao nhúc nhích nổi.

“Ừ” – anh nhìn mình và nói – “Tên ca khúc đó là Nikki!”.

Và rồi anh ấy biến mất, hoà cùng đám người đang tụ tập trên vỉa hè chiêm ngưỡng con xe limo bóng lộn của mình – và tất nhiên để ngắm cả mình nữa.